“ Nếu tôi mà sinh ra một cái đầu heo, thì tôi sơm đem nó dìm sông rồi. Cô thì hay rồi, con trai thì không quan tâm, chỉ lo chăm sóc cái đầu heo này, Trần Ngũ Nguyệt cô bị mù rồi!”
Chửi ai cũng được, nhưng không được phép chửi con gái của bà. Trần Ngũ Nguyệt ngay lập tức tức giận, động chân, động tay lên mặt Châu Chiêu Đệ
“ cô dám chửi con gái tôi, dám chửi con gái tôi”
Trên mặt của Châu Chiêu Đệ rất nhanh xuất hiện một vệt máu, bà ta đau đến mức hô to gọi nhỏ. Tang Hồng Hoa cũng nhập cuộc, vốn dĩ muốn lợi dụng lúc hỗn loạn dạy dỗ Trần Ngũ Nguyệt một trận, lập uy mẹ chồng cho bản thân.
Ai biết được đúng lúc này Triệu Hương Vân cũng tham gia cuộc chiến. Triệu Hương Vân kiếp trước mặc dù sống ở thời đại văn minh, nhưng kiếp trước là một huấn luyện viên thể dục, thuộc dạng thân thể đặc biệt tốt, là huấn luyện viên Yoga giảm cân. Mặc dù đánh nhau không phải là sở trường, nhưng với một thân thể to béo, cùng với biết rõ điểm nào là điểm yếu của con người, nên thân thể nhỏ gầy của Tang Hồng Hoa bị cô đụng bay ra ngoài.
Mông Tang Hồng Hoa tiếp xúc trực tiếp với mặt đất, bà ta ngồi ôm mông kêu than không ngừng.
“ Mẹ, đại ca, đại tẩu, mọi người đang làm gì thế này?”
Đúng lúc này, Triệu Trí Viễn cùng các thành viên trong gia đình đi làm về. Nhìn thấy một màn này, mặt ngay lập tức biến sắc. Tang Hồng Hoa thấy con trai đã về, khóc thút thít muốn tố cáo.
Nhưng ai ngờ được, tốc độ của Triệu Hương Vân còn nhanh hơn bà ta, trước tiên đẩy bà ta ra, sau đó đi đến trước mặt Triệu Trí Viễn, “ bố, bà nội đưa theo bác cả và bác gái đến nhà mình mượn 30 cân phiếu lương thực, nói là đường ca Đức Tài cần cưới vợ, cần đưa sính lễ cho nhà đối phương. Nghe mẹ nói nhà mình không có bác gái liền động thủ đánh mẹ, còn nói con là một cái đầu lợn, là một cái đầu lợn xấu nhất đội sản xuất"
Triệu Trí Viễn vừa nghe xong lời này thì mặt ngay lập tức bị kéo căng ra, ông không có ở nhà, vợ mình liền bị người khác bắt nạt. Con gái thì bị kẻ khác giễu cợt, nếu ông không đòi lại công đạo thì có còn là một người đàn ông nữa không?
“ Mẹ, người đây là đang làm cái gì vậy ? Khi con với đại ca phân nhà, không phải đã nói rõ ràng là nhà cũ thì thuộc về đại ca, đồ đáng tiền trong nhà cũng thuộc về đại ca, sau này đại ca phụng dưỡng người, con không nợ đại ca cái gì cả, thì dựa vào đâu đại ca bắt nhà con phải đưa phiếu lương thực cho cháu trai cưới vợ?”
Hồi đó Tang Hồng Hoa cực kỳ thiên vị, có đồ gì tốt cũng đưa hết cho Triệu Trí Lâm. Còn nói sau này Triệu Trí Viễn sống hay chết không liên quan gì đến bà.
Nếu không phải sau này Triệu Trí Viễn kết hôn với Trần Ngũ Nguyệt, hai người dựa vào hai bàn tay, từng chút từng chút một tích cóp xây được ngôi nhà. Sau đó nhờ Triệu Trí Viễn chăm chỉ, có trí tiến thủ, trung thực, có năng lực, mới được tuyển làm đội trưởng đội sản xuất Bồ công anh, nhờ vậy mà cuộc sống của Triệu Trí Viễn mới tốt hơn, nếu không nhờ vậy thì cũng không biết cuộc sống sau này sẽ thế nào rồi.
Triệu Trí Viễn là đội trưởng đội sản xuất, rất có khí thế của đội trưởng, cộng thêm thân thể cao lớn, đến Tang Hồng Hoa cũng phải sợ ông.
Bà ta yếu ớt nói một câu “ Lão nhị, đây là mượn, là mượn!”
“ Mượn? Nhà đại ca mượn đồ nhà con có bao giờ trả đồ? lần trước lấy đi mười cân lúa mạch, tháng trước trước nữa lấy đi năm cân bột ngô. Còn năm trước nữa mượn mười lăm tệ, lâu như vậy rồi cũng nên trả tiền, trả lương thực lại rồi chứ?”
Triệu Trí Viễn vừa nói đến đòi tiền, đòi trả lương thực, mặt của Triệu Trí Lâm, Châu Chiêu Đệ và Tang Hồng Hoa đều không dễ nhìn.
Tang Hồng Hoa ủ rủ nhìn Triệu Trí Viễn nói “ không mượn phiếu lương thực nữa, nhưng mà nhà đại ca con hết lương thực ăn rồi, Trí Viễn, con xem xem trước tiên có thể đưa cho đại ca con ít, tất cả đồ sau này sẽ trả luôn một lần!”
“ không có, không có” Triệu Trí Viễn tức giận nói “ nhà con còn không có lương thực để ăn, đâu ra lương thực cho vay? Nếu muốn vay thì trước tiên trả lại đồ đã vay trước đó đi”.