Đứng trước cửa nhà em trai, La Gia Thành khẩn trương tiến lên gõ cửa, anh không biết em trai còn có nhớ mình không? Dù sao đã muốn nhiều năm như vậy, tuy rằng tướng mạo mình không có quá nhiều biến hóa, nhưng năm đó Gia Tề còn nhỏ, em ấy còn nhớ người làm đại ca như anh không?
La Gia Tề vừa mở cửa, trông thấy là hai người thì biến sắc, không hề nghĩ ngợi đóng cửa lại.
La Gia Thành mau tay nhanh mắt, ngăn lại: “Gia Tề, đừng đóng cửa, không phải anh đến tìm phiền toái, anh là anh trai em, anh là La Gia Thành, em còn nhớ rõ đại ca không?” Câu cuối cùng anh hỏi mà không yên lòng, rất sợ đối phương quên mất bản thân.
Thấy cửa không đóng được, La Gia Tề đơn giản buông tay, lạnh lùng nhìn người trước mặt cười nói: “Hiện tại đúng là loại người nào cũng có, ngay cả nửa đường nhận thức em trai cũng có, cho dù tên hai chúng ta giống nhau, tôi cũng không rảnh rỗi tự mình đi tìm anh trai, anh xứng không?”
Câu trào phúng này La Gia Thành không có gì phản ứng, Diệp Uyển Oánh lại xù lông.
Đại ca hưng phấn đến tìm anh ấy như vậy, tại sao anh ấy lại nói thế? Vừa muốn nói gì, cô bé lại bị Lưu Nhược Tuyên một phen bưng kín miệng, Lưu Nhược Tuyên có vẻ hiểu biết La Gia Tề, liên tưởng đến thái độ ban nãy của anh, có lẽ, anh ấy đã sớm nhận ra? Dù sao La Gia Thành ngay lúc đó đã không nhỏ, dung mạo cũng không kém nhiều lắm.
Nghĩ đến em trai đã quên mất, La Gia Thành khẩn trương giải thích: “Gia Tề, anh thật sự là anh trai của em, nhà chúng ta ở thôn Ngũ Liễu, sau đó lại chuyển đến thành phố A, em còn nhớ rõ không? Hồi nhỏ em rất thích ăn đồ chơi nhỏ làm bằng đường, anh đi ra ngoài thường xuyên vụng trộm mua cho em, bởi vì mẹ không cho em ăn nhiều, anh…”
“Đủ rồi!” La Gia Tề lên tiếng cắt ngang lời đối phương, rồi sau đó cười nhìn người đàn ông trước mắt tự xưng là anh trai mình, mở miệng châm chọc nói, “Thôn Ngũ Liễu? Nếu đó thật sự là nhà của anh, nói vậy mấy năm nay chắc chắn anh từng đi qua đó nhỉ.
Nếu anh thực sự đến đó chắc chắn anh sẽ biết, mộ phần nhà họ La tôi có thêm bốn cái bia, bên trên bia lần lượt viết ông nội của tôi La Bảo Phúc, ba tôi La Dụ Quang, mẹ tôi Vương Tú Liên, anh trai tôi La Gia Thành, hàng năm tôi đều hoá vàng mã hàng năm thăm viếng mồ mả, đã thiêu vàng mã nhiều năm như vậy, anh từ ngôi mộ nào nhảy ra thế?” Nói xong lời cuối cùng, bên môi mang ý cười, ánh mắt đã ửng đỏ.
Anh từng nói, nếu những người này thật sự không chết cũng không tìm đến anh, vậy anh tình nguyện những người này đều đã chết, người nhà vô tâm vô phế, anh ta tới đây làm gì?
“Gia Tề…” La Gia Thành nuốt xuống đầy miệng chua sót, muốn giải thích cái gì, lại cảm thấy đối mặt với người em trai chịu khổ nhiều năm, mọi giải thích của anh đều là vô ích, “Thực xin lỗi…”
Nha Nha đã sớm nghe động tĩnh ngoài cửa, cô yên lặng đi đến bên cạnh anh trai, nhẹ nhàng cầm tay anh trai, vừa nãy cô đã cảm thấy cảm xúc anh không đúng, hóa ra là vì vậy?
“Biết thực xin lỗi thì mau cút, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi.” Nói xong, La Gia Tề kéo tay Nha Nha định đóng cửa.
“Gia Tề!” La Gia Thành giữ chặt cánh tay anh, chảy lệ nói, “Lúc trước ba bị tra tấn chết trong ở trong ngục giam, sau đó thông qua quan hệ, anh và mẹ được dượng đón về nhà.
Khi trở về mẹ cầu xin cha dượng giúp đỡ đi tìm em và ông nội.
Chúng ta nhân được tin tức báo cả hai đã mất, anh biết, anh nên trở về đi, nên trở về xem nhà cũ, nhưng anh sợ, sợ nhìn đến căn nhà cũ trống trơn, sợ nhìn thấy cảnh còn người mất, Gia, Gia Tề, thật xin lỗi…”
Anh thật sự sợ, hình ảnh cha chết thảm bao năm qua thường xuyên hiện lên ở trước mắt anh, anh thậm chí không dám nghĩ đến em trai tuổi còn nhỏ chết như thế nào? Ôm tro cốt cha dượng cầm lại, anh không biết làm sao vượt qua những ngày tháng đó? Thẳng đến khi có Uyển Oánh, anh mới cảm thấy mình lại có thân nhân.
Bao năm qua, hàng năm anh đều nói mình phải đi về nhìn xem, song chưa năm nào anh chưa dám đi, một năm kéo dài một năm, anh nghĩ đến một ngày nào đó mình mới dám quay về liếc mắt nhìn, song anh thật không ngờ, cha dượng lại lừa anh?
La Gia Tề bỏ qua tay đối phương, lạnh lùng nói: “Sợ trở về thì không cần trở về, chính là hai bàn tay trắng, tôi vẫn đang trở nên nổi bật, các ngươi ở trong lòng tôi, đã chết rồi.” Nói xong, anh giơ tay đẩy người ra ngoài cửa, phanh một tiếng sập cửa nhà lại.
“Anh…” Nha Nha lo lắng nhìn anh, ban nãy tay anh luôn nắm chặt, cũng đúng, nếu người cha tệ bạc của mình tìm đến, mình cũng đâu thể bình tĩnh, huống chi đây là thân nhân anh suy nghĩ nhiều năm như vậy? Trong lòng anh làm sao có thể bình tĩnh?
“Nha Nha…” Ôm em gái vào trong lòng, La Gia Tề nghẹn ngào nhắm lại mắt, “Nha Nha, anh trai có em là tốt rồi, anh không cần ai cả, không cần.” Nhiều năm như vậy, chẳng sợ đối phương trở về một lần cũng không đến mức như vậy? Nói nhiều điều đều là lấy cớ, bọn họ không cần anh, anh còn nhớ thương họ làm gì? Không đáng, rất không đáng.
Ngoài cửa, La Gia Thành nhìn cánh cửa nhà đóng sập, vô số cảm tình trong lòng hội tụ cùng nhau, anh sắp nổ tung.
Vì sao em trai không tiếp nhận mình? Bởi vì em ấy cảm thấy mình bị từ bỏ.
Vì sao cảm thấy bị từ bỏ? Bởi vì đã biết sao nhiều năm qua không ai đến tìm em ấy.
Vì sao không đi tìm em ấy? Ngoại trừ oán chính mình, anh còn biết trách ai?
Nghĩ vậy, anh không gõ cửa nữa, cắn răng xoay người đi tìm đầu sỏ gây nên.
Anh cảm kích bao năm qua ông ấy bồi dưỡng mình, nhưng sao ông ấy có thể giấu diếm tin tức của Gia Tề? Gia Tề mới bao nhiêu? Một đứa trẻ con có thể khiến ông ấy e ngại cái gì?
“Anh? Sao anh lại đi? Anh Hai còn chưa kịp nhận thức mà.” Diệp Uyển Oánh ngây ngốc nhìn chị họ, không biết anh trai đi như thế nào, sao không đợi chính mình?
“Ai nha em gái ngốc của chị, đi mau, trong nhà xảy ra chuyện lớn rồi.” Lưu Nhược Tuyên kéo em họ đuổi theo, nhưng vừa đuổi theo ra ngoài đã thấy xe anh họ đã đi mất.
Cô dậm chân, đón xe đến nhà cậu.
Xem ra là cậu che giấu tin tức của Gia Tề mới làm cho cả nhà họ không đoàn tụ, nhớ tới cậu để ý mợ như thế, cô đau đầu day day cái trán, lần này thật rối sự loạn.
Diệp Trường Hưng đã qua năm mươi tuổi, nửa đời giao tranh ông rất vừa lòng với địa vị hiện nay của mình.
Tuy rằng đến tuổi này ông đã không còn cơ hội lên chức, nhưng ông cũng thỏa mãn, hy vọng duy nhất bây giờ chính là con gái đỗ đại học, sẽ tìm nhà chồng tốt, cả đời này ông không còn mong ước gì nữa.
“Tú Liên, gọi điện thoại cho Tiểu Anh chưa? Buổi tối ăn hải sản, bảo nó sớm đưa đứa nhỏ đến đây.” Ra khỏi cửa thư phòng, Diệp Trường Hưng hỏi vợ mình đang xem tivi.
Tiểu Anh là vợ của Gia Thành, cũng là con gái chiến hữu của ông, có đồ ăn ngon không thể thiếu hai mẹ con.
“Em gọi lâu rồi, con bé lập tức đến bây giờ, anh nói xem hai đứa nhỏ này đi mua cái máy tính đến giờ sao còn chưa trở về? Mấy giờ rồi?” Xem thời gian, Vương Tú Liên không nhịn được lải nhải, bà yên tâm về con cái trăm phần trăm, nhưng chỉ cần thời gian con gái nên ở nhà không ở nhà, cô đã cảm thấy có chuyện.
“Gia Thành đưa đi thì em có gì lo lắng? Nói đi nói lại Uyển Oánh cũng lớn, chúng ta cũng nên buông tay.” Cười ngồi vào bên cạnh vợ mình, Diệp Trường Hưng rất yên tâm.
Ông và Tú Liên nhận thức từ nhỏ, mà hồi đó mình nhà nghèo, diện mạo cũng khó coi, cho nên không dám nói ra suy nghĩ trong lòng đối với bà, rốt cục khi cảm thấy mình đã làm nên trò trống, Tú Liên cũng đã gả cho người ta.
Thương tâm ông bổ nhào vào công tác, chỉ nghĩ đời này hai người xem như vô duyên, không ngờ, thật là quanh co một vòng lại về với nhau?
“Buông tay, làm sao nói buông tay? Con gái bị hai cha con anh nuông chiều vô pháp vô thiên, em không biết sau này con bé có thể gả ra ngoài hay không nữa.” Hiểu rõ con gái nhất, con gái cũng khiến bà đau đầu, xấu xa thì không, tật xấu có một đống.
Bây giờ chồng bà tốt xấu gì là cục trưởng, còn có thể giúp con gái chọn lựa, chờ chồng bà về hưu thì sao? Ai chiếu cố con bé?
“Em chỉ thích nghĩ nhiều, Gia Thành có thể để cho em gái nó không gả được à? Em ấy, đừng phí sức nữa.” Đối con nuôi này, ông vừa lòng một trăm lần, ngay từ đầu là yêu ai yêu cả đường đi, sau đó ông thật sự yêu thương nó.
Ông không có con trai, Gia Thành cũng là con ông, nhiều năm bồi dưỡng như vậy, đứa nhỏ kia thực sự không làm cho ông thất vọng.
Nhìn Gia Thành xuất sắc như thế, có khi ông sẽ nghĩ đến một đứa nhỏ khác, nếu lúc trước… Ai, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Đã bao năm qua, có lẽ nó sớm không còn nữa.
“Bọn Gia Thành đã về.” Nghe được bên ngoài có động tĩnh, trên mặt Vương Tú Liên vui vẻ, đứng lên mở cửa.
“Gia Thành?” Nhìn hai mắt con đỏ bừng, Vương Tú Liên ngây ngẩn cả người, thằng bé làm sao vậy? Chẳng lẽ là? “Gia Thành, Uyển Oánh đâu? Có phải Uyển Oánh xảy ra chuyện gì không? Con nói đi?” Ngóng ngoài cửa mà nhìn mãi không gặp bóng dáng con gái, bà nóng nảy, nếu không phải Uyển Oánh xảy ra chuyện, làm sao Gia Thành có dáng vẻ này?
“Uyển Oánh không có việc gì, con bé và Nhược Tuyên ở phía sau.” Hai mắt nhìn chằm chằm cha dượng, La Gia Thành lên tiếng làm cho mẹ mình an tâm, nhiều năm như vậy trái tim mẹ mình vẫn không tốt lắm, nhưng hôm nay, anh không thèm bận tâm nữa.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, Gia Thành, con sao thế?” Lời này là Diệp Trường Hưng hỏi, tính con ông biết, đừng nói là đàn ông đàn ang phải kiên cường, chính là không kiên cường, hơn ba mươi còn khóc nhè chắc?
“Ông sẽ lo lắng Uyển Oánh sao?” Lời nói lạnh lùng làm cho hai người trong phòng ngẩn người, Gia Thành rất hiểu chuyện, chưa từng nói chuyện với họ như vậy.
“Gia Thành, sao con nói chuyện với ba con như thế?” Vương Tú Liên nhỏ giọng trách cứ con.
Chồng bà làm cha dượng hết lòng quan tâm giúp đỡ, con bà làm sao thế?
La Gia Thành không để ý đến lời nói của mẹ mình, lạnh lùng như cũ nhìn cha dượng: “Ông sẽ lo lắng Uyển Oánh, bởi vì con bé là con gái của ông, vậy em trai của tôi thì sao? Thằng bé không có liên quan gì đến ông nên ông nhẫn tâm bỏ mặc đúng không? Chẳng những mặc kệ còn giấu diếm tin tức của thằng bé, ông có biết nhiều năm như vậy Gia Tề lớn lên như thế nào hay không?” Câu cuối cùng anh quả thực gào khóc nói, anh thật sự có cảm tình với người đàn ông này.
Ban đầu gọi chú cuối cùng tự động đổi giọng gọi ba, anh đều là thực lòng, làm sao ông ta có thể lừa mình nói Gia Tề đã chết? Đó là em trai anh?
Trong lòng Diệp Trường Hưng chợt lạnh, không ngờ thằng bé đã biết? Làm sao nó biết được, là ai nói lậu? Bao năm qua chưa bị tiết lộ, ông đã may mắn coi bí mật này có thể bảo thủ cả đời.
“Gia Tề? Con nói Gia Tề? Gia Tề không chết?” Vương Tú Liên lo lắng bắt lấy cánh tay con, trong lỗ tai chỉ nghe thấy một câu, Gia Tề của bà không chết?
La Gia Thành cúi đầu nhìn mẹ mình trước mắt, mắt chứa lệ nói: “Mẹ, mẹ biết không? Lúc trước Gia Tề và ông nội căn bản không chết, là ông, là người đàn ông mà con luôn mồm gọi là ba này, ông ta lừa chúng ta.” Nói đến đây, anh quay đầu nhìn về phía Diệp Trường Hưng, thống khổ nói, “Vì sao ông cần nói dối? Ông cảm thấy tôi và Gia Tề là người liên lụy à, ông có thể nói rõ, chẳng sợ tôi mang theo Gia Tề đi ra ngoài sống cùng nhau, ông cũng không thể gạt chúng ta nói Gia Tề đã chết?” Ít nhất anh đã lớn, ít nhất anh có thể chăm sóc em trai, lúc ấy Gia Tề mới mấy tuổi? Anh không dám tưởng em trai sống như thế nào?
Vương Tú Liên không dám tin xoay người lại, nhìn người chồng mình ở chung nhiều năm như vậy, bà nhẹ giọng hỏi: “Trường Hưng, điều Gia Thành nói đều là thật ư? Ông lừa tôi?” Làm sao ông có thể lừa bà? Bao năm qua, bà không chỉ coi người đàn ông này như trượng phu, còn coi ông như ân nhân.
Không ai biết ngay lúc đó bà tuyệt vọng cỡ nào, chồng bà chết thảm như vậy, con lớn còn bệnh, bà cắn răng rất sợ mình đi con cũng không sống được.
Khi người bà từng coi như anh trai đón hai mẹ con ra ngoài, bà đã coi người đàn ông trở thành ân nhân cả đời, bởi vì ông ấy cứu con bà, nhưng tại sao ông ấy có thể lừa bà rằng Gia Tề đã chết? Gia Tề đáng thương của ba, bao năm qua nó sống thế nào? Có phải nó thầm oán người làm mẹ này nhẫn tâm, không cần nó hay không?
Ngón tay Diệp Trường Hưng run run từ trong lòng lấy ra hộp thuốc lá, cầm điếu thuốc, hung hăng hút một ngụm, mới quay đầu nhìn vợ mình trấn định nói: “Năm đó là tôi nói dối, bởi vì tôi muốn kết hôn với bà, nhiều năm như vậy tôi không cưới vợ, vẫn nhớ thương bà.” Nói ông không tiền đồ cũng tốt, nói ông thâm tình cũng thế, Diệp Trường Hưng ông chỉ thích Vương Tú Liên, chưa từng thay đổi.
“Muốn kết hôn với mẹ tôi nên nói Gia Tề đã chết? Tôi không phản đối mẹ tôi gả cho ông, Gia Tề làm sao có thể phản đối?” La Gia Thành quả thực bị tức điên, đây là lấy cớ gì chứ? Quả thực là chuyện lạ trên đời này.
“Đúng, hai đứa sẽ không phản đối, nhưng ông nội hai đứa sẽ phản đối, ông ta sẽ không đồng ý mẹ con tái giá.
Ông ta chỉ biết nói hai đứa là máu mủ nhà họ La, muốn tách hai đứa khỏi Tú Liên.
Nếu không có hai anh em, mẹ con sao có thể gả cho ta?” Nhìn con kích động, lòng Diệp Trường Hưng tràn đầy bất đắc dĩ, ông không muốn như vậy, đã nuôi một đứa, sao ông còn ngại nuôi hai đứa? Nhưng ông hỏi thăm qua, lão già họ La kia là người cực kỳ cố chấp, để lấy được Tú Liên, ông chỉ có thể làm trái lương tâm.