“Vâng thưa thầy, hai năm qua con ăn ở đây, sống ở đây, đã xem đây là nhà của mình. “ La Gia Tề lộ vẻ chân thành, về mặt ăn uống thầy không hề keo kiệt nhưng lại dạy quá ít. “Được rồi thằng nhóc thúi, trong lòng con muốn gì ta còn không biết sao? Con nghĩ thầy con chưa từng làm đệ tử của ai sao? Nếu không phải thấy con thông minh, lại biết hoàn cảnh của con, thầy con có thể uống nhiều rượu của con vậy sao?” Thằng nhóc thúi, vài thứ kia là nó muốn mua chuộc mình nó tưởng mình không biết thật sao?
Không biết lão hồ ly nói vậy có ý gì, La Gia Tề cười ha ha, cầm gạt tàn để gần sư phụ để ông thuận tiện gạt.
“Nghề này của chúng ta, được truyền từ thế hệ này sang thế khác, không có người nào chịu dạy cho người ngoài, có câu nói nếu dạy hết cho đồ đệ thì thầy chỉ có chết đói, lời này là đúng, một người thầy dạy cho nhiều đồ đệ, nếu như bọn chúng học đều thành tài đến lúc đó người thầy kia còn gì để kiếm ăn chứ? Có thể nói sự phụ dẫn vào nghề nhưng học thành hay không là do bản thân mình.” Nói đến đây, rút điều thuốc ra, lại nói tiếp, “Con là đồ đệ thứ ba mươi tám của ta, trước con người có thể thành công rất ít, một vì bọn chúng không có ai hiểu chuyện, một lý do khác bọn họ vào không đúng thời điểm.” Lúc đó ông còn trẻ lại khỏe mạnh cường tráng, sao có thể dạy ra mấy đồ đệ tốt làm ông chết đói chứ? Vì vậy rất ít đứa ở ngoài thành phố cướp không được việc buôn bán của ông.
La Gia Tề nghe thầy nói một hồi đầu óc như đình trệ, lời này không giống cảm khái, mà như muốn cho cậu xuất sư? Nhưng cậu vẫn chưa nghĩ tới việc ra nghề, cậu muốn chờ thêm một năm nữa, tuy bây giờ mình đã lăn lộn quen trong thành phố rồi, nhưng rất ít người biết tài nghề của mình, cậu còn định thừa lúc cùng sư phụ làm việc mở rộng lượng tiêu thụ cho mình, để tới lúc mình tự làm có thể giao thiệp được nhiều hơn chút.
Thấy cho dù mình nói thế nào trên mặt nó đều cười, trong lòng ông thầm gật đầu, cười nói: “Con đó đừng đoán mò nữa, năm nay thầy đã 58 tuổi, không biết còn sống thêm mấy năm, con cũng thấy hai năm qua cô của con cũng không khẻo mấy, hi vọng duy nhất của bà chính là được quay về quê nhà một chuyến. Lúc còn trẻ không có thời gian, không có tiền, giờ bọn ta đã có tiền, nếu không chịu rút ra chút thời gian đi với bà ấy, chỉ sợ ngày nào đó muốn đi với bà ấy thì không kịp nữa, vì thế năm ngoái ta đã nghĩ, đến 58 tuổi, sẽ không làm gì nữa, đợi đến 60 rồi, nếu bà ấy có chuyện bất trắc, có lẽ ta sẽ hối hận cả đời.” Nhớ tới sức khỏe của bạn già, sư phụ Tăng hít mạnh một hơi thuốc lá, lại phát hiện điếu thuốc đã tắt.
La Gia Tề châm lại cho ông, ông cười nói: “Ta nói con quả là người có phúc khí, vừa vặn vào ngay lúc ta muốn nghĩ hưu, Tăng lão đầu ta có ba đứa con gái, nhưng chẳng có đứa nào hứng thú đối với việc này, nếu không thì đâu đến phiên con chứ?” Nói, ông từ trong lòng lấy ra một cuốn sổ nhỏ, đưa cho đồ đệ nhỏ, cuốn sổ kia rách rưới, có thể thấy thường hay lật xem.
La Gia Tề nhận lấy nhìn một chút, trong lòng mừng rỡ, đây là bút ký của sư phụ? Sư phụ Tăng này không biết nhiều chữ, chỉ có thể vẽ ra, vẽ lại những đồ hình đó, ở mặt sau ghi các kích thước, La Gia Tề không kiềm được kích động: “Sư phụ, cảm ơn người, người yên tâm, đồ đệ nhất định mang kỹ thuật của người phát dương quang đại…” Trình độ của thầy quả thật rất cao, không uổng phí tiền cậu bỏ.
“Được rồi, được rồi, không cần nịnh nọt nữa, ta nói con biết qua mấy ngày nữa ta và cô con sẽ lên đường, trời lạnh đi rất phiền toái, nhà này ta giao lại cho con trông nom vậy. Nhớ kỹ, tiền ta dùng thuê con coi như đó là tiền con thuê lại chỗ này, cứ yên tâm nó cũng bằng với số tiền con thuê của người khác, ta sẽ không ăn gian con, chuyện làm ăn của ta con cứ tiếp nhận, có thể làm ai cũng biết đến con hay không thì phải dựa vào bản thân con, ta đã liên hệ với các khách hàng để giới thiệu con, mấy hôm trước ta mang những thứ con làm cho họ coi, họ thấy rất hài lòng, nhưng về sau thế nào phải xem năng lực của con.” Bàn giao xong xuôi, sư phụ già chắp tay sau lưng đi tới sân sau bầu bạn với bạn già. Ai, làm việc cả đời, đến phút cuối cùng lại giao cho đồ đệ, coi như là một loại an ủi rồi, ai bảo mấy đứa con trong nhà không có đứa nào chịu làm chứ?
La Gia Tề thành tâm cúi đầu cảm ơn sư phụ, sau đó quay về phòng la lên: Trời ạ! Thật không ngờ thuận lợi như vậy? Đây là vận may của cậu sao? Lợi nhuận trong này như thế nào cậu là người biết rõ hơn ai hết, không ngờ lão hồ ly kia không đúng sư phụ tốt của cậu lại nghĩ hưu nhanh như vậy? Ha ha bây giờ tiệm cậu đã có, khách hàng cũng có, tất cả công cụ đều có, Nha Nha anh đã chuẩn bị kỹ càng hết mọi thứ, chỉ chờ em lên sơ trung là chúng ta có thể đoàn tụ rồi.
Xem thư anh gửi, Nha Nha không nhịn được cảm thấy thật vui: Công việc của anh đã vào quỹ đạo rồi? Không ngờ mọi chuyện thuận lợi như thế? Bây giờ anh đã có chỗ ở của riêng mình, vậy bé được đến ở cùng anh rồi đúng không? Nghĩ tới đây, bé âm thầm tính toán, năm nay mình đã lên lớp năm, nếu như vậy bé phải chờ thêm hai năm mới có thể vào thành phố với anh, nhưng bé không muốn chờ lâu như vậy đâu, giờ anh chỉ ở có một mình, làm việc còn phải lo cơm nước, ai chăm sóc anh ăn uống tắm rửa? Tuy bà Vương ông Vương đối với mình rất tốt, nhưng dù sao không phải nhà của mình, bé vẫn muốn sớm trở lại bên cạnh anh, được vào thành phố sớm một chút.
Nghĩ tới đây, bé nghiêng đầu, nhìn chồng sách giáo khoa lớp năm trên bàn, có lẽ bé có thể nhảy lớp?
Xin nhảy lớp vẫn phí rất nhiều công phu, việc này Nha Nha không nói cho La Gia Tề, chuyện nhỏ như vậy sao mình có thể làm phiền anh chứ? Tự mình tự quyết định thôi.
Bé tìm thầy giáo nói một hồi, lại qua tìm hiệu trưởng nói chuyện, cuối cùng vào lúc bé cực kỳ đáng thương nói ra câu ‘Con muốn được tốt nghiệp ở trường cũ, không muốn vì nguyên nhân của gia đình mà chuyển trường’ thì rốt cuộc hiệu trưởng đã đồng ý. Học sinh Tiêu Tư Thần này thành tích học tập trong lớp rất tốt, họ muốn bé thi được thành tích tốt làm vẻ vang nhà trường, ngộ nhỡ vào năm cuối để người khác được tiện nghi thì chính là mất nhiều hơn được.
Cầm phần bài thi lớp sáu cho bé làm bài, thấy thành tích quả thật không tệ, hiệu trưởng vung tay lên, Nha Nha trực tiếp lên lớp sáu.
Tất nhiên, chuyện này Nha Nha không có viết trong thư gửi cho anh, bé muốn giữ bí mật, tự mình nói cho đối phương biết. Đã sắp được nghỉ đông rồi, trước đây được nghỉ bé không thể đi thăm anh, bởi vì dù sao vẫn là nhà của sư phụ anh mình, bé đến đó thì còn ra thể thống gì? Nhưng năm nay bé có thể đi rồi, Tăng sư phụ đã cho anh thuê lại nhà, bây giờ là nhà bọn họ rồi. Vì thế Nha Nha đã sớm thu dọn đồ đạc chuẩn bị tới nhà mới đón năm mới, trong lòng bé anh vẫn luôn là anh trai của bé, xưa nay tuy hai mà một.
“Nha Nha ——” nhìn thấy Nha Nha đeo ba lô bước xuống xe, La Gia Tề hưng phấn chạy tới. Ngày hôm qua nói chuyện điện thoại Nha Nha nói hôm nay sẽ lên thành phố, nếu không phải hai ngày này cậu bận không thể thoát ra được thì sao cậu có thể để Nha Nha ngồi xe một mình lên đây chứ.
“Anh ——” Nha Nha cười đi tới chỗ anh, thuận tiện mang balo của mình đưa tới, sau đó nắm lấy tay của anh hưng phấn nói, “Đi thôi, đưa em đi xem nhà mới của chúng ta.” Bé chưa từng được xem đó.
“Ha ha, đi, đi xem nhà mới của chúng ta, nhà rất lớn rất rộng và thoáng, anh đã dọn dẹp phòng cho em rồi.” Nói, La Gia Tề kéo Nha Nha, vui vẻ đi về nhà. Nha Nha không phải bé gái nhỏ, bản thân cậu cũng đã lớn, lại ở chung một phòng thì không được.
“Nhà này thật sự rất lớn.” Phía sau dùng để ở, phía trước lại rất rộng nên được dùng làm chỗ làm việc, toàn bộ căn nhà chính là một cái xưởng nhỏ.
“Anh những thứ này là do anh làm sao?” Trong phòng đặt vài món thành phẩm như tủ quần áo, bàn trà, cho dù không có quét sơn vẫn khiến người ta cảm thấy rất đẹp.
“Đúng vậy, em thấy thế nào? Tay nghề của anh không tệ chứ?” La Gia Tề sắp xếp đồ đạc của em gái xong, quay lại thấy bé đang tham quan xung quanh.
“Vâng, quả thực quá tuyệt vời, anh, anh thật lợi hại, không hổ là anh trai của em.” Nha Nha thỏa mãn nhìn anh trai cao lớn ở trước mắt: Vừa đẹp trai vừa có bản lĩnh, sao người đàn ông như vậy lại để mình gặp phải chứ?
“Tiểu bại hoại, đây là nịnh hót anh đúng không? Đúng rồi, Nha Nha, chút củi khô trong nhà chúng ta em có mang tới không?” Trong thành phố đốt bằng than đá, nhưng thứ đó rất quý đối với cậu, nên nếu có thể đỡ được phần nào thì hay phần đó vậy.
“Có, mặc dù không ngờ nhà lớn nhưng tuyệt đối đủ đốt.” Anh bảo mình mang củi trong nhà đến, bé biết là cần đến nên không chỉ mang hết củi trong nhà theo, còn nhân lúc được nghỉ ra ngoài kiếm không ít.
“Vậy thì tốt, chúng ta vẫn chưa cần dùng củi đốt, trong nhà không có thiếu than đá, Nha Nha, em coi trong phòng còn thiếu thứ gì, để chiều nay anh và em đi mua, giờ anh phải làm việc, trưa nay em muốn ăn gì? Đợi lát anh Đại Lực trở về anh sẽ bảo anh ấy mua cho em ăn.” Nhặt cây bút bên cạnh, La Gia Tề bắt đầu muốn làm việc rồi.
Dưới cậu còn có một sư đệ, tất nhiên giờ sư phụ đã đi rồi, không còn ai dạy nó nữa. Nhưng thằng nhóc này không muốn về quê, vừa vặn mình đang thiếu người, vì thế mỗi tháng cậu thuê thằng nhóc làm culi cho mình rồi cho nó một ít tiền.
“Mua đồ ăn? Em đã đến đây anh đừng bận tâm chuyện này? Anh cứ an tâm làm việc kiếm tiền đi.” Nói, Nha Nha xoay người đến xem gian phòng của mình, sau đó đi dò xét nhà bếp bé sắp sửa quản lý, hai tháng sau này, nhà bếp chính là thiên hạ của bé.
Nhìn ba món một canh trên bàn, Đại Lực cảm động nước mắt tuôn trào: “Em gái Nha Nha, mấy ngày nay bận bịu…, anh và sư huynh bữa nay ăn bánh bao với dưa muối, bữa sau dưa muối với bánh bao, anh gần như quên mùi vị món ăn nóng là như thế nào rồi.” Bận bịu cả ngày, hai người bọn họ không có đi tâm tư nấu nướng, cậu ta còn tưởng rằng tình trạng này vẫn tiếp tục duy trì, không ngờ lại xuất hiện một Tiểu Nha Nha cứu khổ cứu nạn?
“Anh Đại Lực yên tâm, lúc em vẫn chưa đi học lại các anh sẽ luôn có đãi ngộ này, nhưng sau khi em đến trường vậy các anh chỉ có thể tự bảo trọng lấy mình rồi.” Nói là nói vậy, trước khi rời khỏi đây bé phải nghĩ chút biện pháp?
“Không sao cả, vậy hai tháng này anh sẽ ăn nhiều một chút, trước tiên phải dưỡng lại thịt trên người, đến lúc em rời đi dù hụt cân vẫn còn thịt.” Nói, Đại Lực nhanh chóng gắp thịt bỏ vào trong miệng, thịt thịt, đã rất lâu cậu ta không được ăn rồi? Lúc còn sư phụ có sư mẫu nấu nướng, giờ nhớ lại những tháng ngày kia đúng là như tết.
“Anh, anh nhìn xem anh bạc đãi anh Đại Lực thành như vậy rồi kìa?” Anh của bé không keo kiệt như thế chứ?
“Nha Nha, đừng nghe thằng nhóc này nói bậy, trong một tuần bọn anh sẽ luôn dành ra một ngày để tự nấu cơm, nào có thảm như nó này nói chứ?” Nói, cậu âm thầm trừng mắt với Đại Lực, ai cho cậu ta nói xấu cậu trước mặt em gái, một lúc nữa tôi tăng gấp đôi công việc cho cậu.
“Nha Nha, anh của em bắt nạt anh ——” Đại Lực kêu rên một tiếng, chọc cho Nha Nha cười khanh khách.