Ăn cơm là chuyện quan trọng nhất đời người, không gì thay thế được, phải biết rằng, trong vài tình huống đặc biệt, áo quần rách rưới vẫn sống được, nhưng không ăn thì không sống được.
Ban đầu, Nha Nha nghe bà ngoại nói mỗi tháng cậu sẽ đưa gạo đến cho hai bà cháu, trong lòng bé hơi an tâm, nghĩ ít nhất không cần lo vấn đề cơm ăn, chỉ cần ăn no cái khác đều không vấn đề, nhưng dần dần bé mới phát hiện mình nghĩ quá đơn giản.
Quả thật có đưa gạo và mì qua, nếu tiết kiệm chút hai người đủ ăn một tháng, nhưng còn đồ ăn? Dù có tiết kiệm, cũng không thể không ăn đồ ăn?
Lúc trước bà ngoại ở nhà, chăm sóc vườn rau trong nhà rất tốt, nhưng ai cũng biết đó là lúc trước, hiện tại đã rời khỏi nhà, những thức ăn đó không liên quan đến họ. Khi cậu mang gạo đến có đưa một ít, hai bó rau xanh? Tiết kiệm thì ăn được vài ngày? Hơn nữa vấn đề nấu cơm, các loại gia vị đều thành vấn đề.
Thấy cháu gái nhìn cỏ dại mọc um tùm trong vườn, bà ngoại bất đắc dĩ nói với Nha Nha: “Nha Nha, sáng mai bà ngoại lên núi tìm vài thứ, Nha Nha ngoan ngoãn ở nhà chờ bà ngoại về được không?”
Đầu phía bắc thôn có ngọn núi, tuy rằng không lớn, nhưng bên trong có một ít bà đinh (1), hoa cúc vàng rau cải các loại, may mắn thì có thể thấy nấm. Những năm chịu đói, trong thôn không thiếu người lên núi tìm đồ ăn, hiện tại ai cũng khá lên, cho nên rất ít người lên núi.
(1) Bà Đinh là tên gọi khác của Bồ công Anh (tên tiếng Latin: Taraxacum mongolicum Hand.-Mazz.), họ Cúc, còn được gọi là cây màu vàng, Huang Hualang, gỗ Yam, mỏng plasma, sửa chữa các bản vá lỗi, sữa hoặc cung cấp như vậy. Cây thân thảo lâu năm. Capitulum, Pompon với màu trắng được thành lập trên các hạt giống. Thuốc lợi tiểu, tiêu chảy chậm, vàng da, mật trở lại và các hiệu ứng khác. Bồ công anh có thể được ăn sống, chiên, súp, và được sử dụng cho thực phẩm và dược phẩm và thực vật.
Lên núi? Trong lòng Nha Nha dao động, từ khi bé đến thế giới này toàn loanh quanh trong sân, hai lần trước như cưỡi ngựa xem hoa. Bây giờ cuối cùng có cơ hội lên núi, bé không thể bỏ qua, nghĩ vậy, bé sốt ruột kéo tay bà ngoại cầu xin: “Bà ngoại, Nha Nha sợ, Nha Nha lên núi với bà ngoại, đến đó tự Nha Nha đi chơi.”
Gặp cháu gái tội nghiệp nhìn mình, bà ngoại hơi mềm lòng, từ khi đứa nhỏ này sinh ra chưa được đi ra ngoài nhiều, vả lại nếu đi lâu, để đứa nhỏ ở nhà bà thật không yên lòng, hay là dẫn nó theo? Dù sao hai bà cháu họ có thể tìm được bao nhiêu, không được thì nghỉ ngơi một chút. Nghĩ vậy, bà cười sờ đầu Nha Nha nói: “Vậy được rồi, Nha Nha phải giữ lời, mệt mỏi chúng ta nghỉ ngơi một chút, không được bắt bà ngoại bế, đường xa lắm bà ngoại không bế nổi đâu.”
Nghe bà ngoại rốt cuộc đáp ứng, Nha Nha mừng rỡ hoan hô một trận, sau đó vội vàng gật đầu bảo đảm với bà ngoại.
Buổi tối ngủ thật sớm, sáng sớm hôm sau, hai bà cháu mang theo bình nước, lưng đeo giỏ trúc, bắt đầu lên núi.
Dọc theo đường đi, bà ngoại dạy Nha Nha biết từ đông sang tây. Tuy rằng trong tư tưởng Nha Nha chúng ta đã là người trưởng thành, nhưng bé sinh ra trong thành phố, không hiểu rõ những thứ này, cho nên, một người phấn chấn dạy, một người chăm chú ghi nhớ, trong chốc lát đã đi tới chân núi.
Núi nhỏ sau thôn Ngũ Liễu gọi là núi Tiểu Thanh, nói nó nhỏ vì nó thật sự không lớn, nhưng đối với Nha Nha người chưa từng thấy núi lớn thì thấy nó cũng khá lớn, mọi thứ trên núi bé đều thấy mới mẻ thú vị.
“Nha Nha, đi với bà ngoại, đừng chạy lung tung, tuy rằng trên núi không có dã thú, nhưng đôi khi sẽ có rắn cỏ, đừng chọc nó.” Bà ngoại nhìn đường phía trước, theo thói quen nắm tay cháu gái nhỏ dặn dò, vừa nghe bà nói xong thì Nha Nha sợ hãi lông tơ dựng thẳng lên: rắn? Hình như sẽ cắn chết người đó? Bé đã chết một lần, không muốn chết lần thứ hai nhanh như vậy.
“Bà ngoại, rắn là cái gì, sẽ ăn thịt người sao?” Trong lòng Nha Nha run lên, trên mặt giả bộ ngây thơ hỏi bà ngoại, bé thật muốn biết con rắn này có cắn chết người hay không, ít nhất để bé chuẩn bị tâm lý.
“Ha ha, con bé ngốc, rắn cỏ có lớn bao nhiêu đâu? Làm sao ăn thịt người? Chỉ khi có người hù dọa chúng nó, chúng nó mới cắn một cái, không có sao, không cần sợ.” Ngoài miệng bà ngoại giải thích với cháu gái, ánh mắt lại quét chung quanh tìm rau dại.
Tuy rằng đã vào thu nhưng trong núi còn rất nhiều loại rau dại, đi không bao xa, mắt bà ngoại sáng lên, thấy bãi đất trống cách đó không xa có một mẩu rễ tỏi, thứ này vừa có thể làm đồ ăn hay đồ gia vị, người trong thôn đều thích, nghĩ vậy, bà vội vàng kéo Nha Nha nhanh đi nhanh tới, ngồi xổm xuống bắt đầu đào tỏi.
Nha Nha tràn đầy hào hứng đi theo bà ngoại tìm rau dại, đi nhiều chỗ rồi bé vẫn chưa thấy mệt, vóc dáng nhỏ nhắn của bé có thể đi xa như vậy đều do hai người đi một chút thì ngừng nghỉ ngơi thật lâu, bằng không đã sớm ngã xuống. Gặp bộ dáng bà ngoại do dự, Nha Nha nắm tay bà ngoại nói: “Bà ngoại, bà đi tìm đi, Nha Nha không đi, ở đây chờ bà, không đi đâu hết.”
“Nha Nha, con cam đoan không đi đâu sao? Núi này mặc dù không lớn nhưng đi lạc cũng không dễ tìm.” Bà ngoại do dự, hiếm khi đến một lần, bây giờ trở về rất đáng tiếc.
“Yên tâm, Nha Nha không đi đâu cả.” Tiểu Nha Nha gật đầu cam đoan, ngọn núi này có rắn, bé tuyệt đối không đi đâu hết.
Bà ngoại dặn dò hết lần này đến lần khác mới đeo giỏ lên bước đi, kỳ thật khi còn bé ai mà không chạy khắp núi đồi chơi đùa, không thấy đứa nhỏ nào có chuyện gì. Đâu có ai lo cho cháu gái như bà, rời khỏi mắt mình chút đã không yên lòng.
Thấy bà ngoại đi rồi, Nha Nha ngồi vào trên một gốc cây nhỏ, ngón tay chỉ vào một gốc tỏi nhỏ, âm thầm nghĩ —— đi vào.
Cây tỏi nhỏ đang sinh trưởng trong nháy mắt biến mất.
Nhìn thấy cây tỏi nhỏ trước mắt biến mất, đồng chí Nha Nha thiếu chút nữa nước mắt dâng trào, ngẫm lại bé cũng đâu dễ dàng? Có không gian lâu như vậy, rốt cục có đất dụng võ, tuy rằng chỉ có gốc tỏi, nhưng cuối cùng đã hữu dụng.
Bé ở nhà mợ không dám dụng vào gì cả, chỉ duy nhất một lần bé lén bỏ hành vào, vì nhìn xem cây hành bên trong có thể sinh trưởng bao lâu? Sau đó vui mừng phát hiện không gian của bé cuối cùng không phải phế vật, cây hành kia đến nay vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ ở trong không gian. Xem ra sau khi không gian lớn hơn, không có tiền cũng có thể mua bán trái cây rau dưa, mặc kệ nói thế nào, giữ gìn và vận chuyển đều do bé thu xếp.
Trong lòng tự tiêu khiển tự vui vẻ, bé tiếp tục lựa một vài loại rau dại mình biết, bỏ từng gốc cây vào không gian. Mặc dù chưa từng nghĩ tới chuyện nói thật về ko gian của mình, nhưng biết đâu một lúc nào đó, những thực phẩm này có thể trở thành vật cứu mạng thì sao? Dù sao cũng không hỏng, càng làm bé thích chính là thực vật bé bỏ vào đều không dính bùn đất, từng gốc cây rau dại xanh um nằm san sát nhau, đúng là rất đáng mừng.
Phát hiện rau dại chung quanh đều bị bé thu hoạch hết, bé ngẩng đầu tiếp tục quan sát xem gần đây còn chỗ nào có rau dại nữa, hiếm khi ra ngoài một lần, phải lấy càng nhiều càng tốt.
Đó là cái gì?
Nhìn đến thứ xa xa trên cây, Nha Nha không nhịn được nuốt nước miếng: trời ạ! Đây là cây ăn quả? Qủa táo đỏ hồng to lớn nhìn rất ngon miệng, nếu thu vào trong không gian của mình, bé sẽ được ăn thỏa thích? Bất chấp mọi thứ, bé quan sát nơi mình đang đứng, nhớ kỹ vị trí, sau đó chạy từ từ tới dưới gốc cây, dùng bàn tay nhỏ bé bám chặt vào thân cây, dồn hết sức dịch chuyển cái cây này, kết quả, cây vẫn ở nguyên đó, không nhúc nhích tí nào.
Bé chưa từ bỏ ý định thử rồi thử, bất đắc dĩ thừa nhận, không gian của bé thật sự không chứa được cây này, rau dại thì được mà cây ăn quả không được, chẳng lẽ không gian cũng kì thị chủng tộc?
Nha Nha đứng dưới tàng cây, đầu nhỏ ngửa thành một góc 45° nhìn quả táo đỏ hồng trên cây, nhìn một hồi, bé vươn tay ra, đến khi bàn tay cứng đờ bé mới chấp nhận sự thật là bé với không tới, đừng nói trèo cây, cánh tay nhỏ bé này căn bản không ôm được cây đại thụ to bằng ba người lớn.
Tức giận duỗi cái chân ngắn ngủn đạp vài cái vào rễ cây, kết quả bắp chân tê dại mà cái cây không rụng cái lá nào, chênh lệch này thật sự không phải lớn bình thường…