. Hắn chắp hai tay ra sau lưng đi tới đi lui trong phòng làm Tô Hiểu Nguyệt ngán ngẩm
- Phong chàng ngồi xuống, cứ đi qua đi lại làm ta chóng mặt quá
- Cô ta đến giờ vẫn chưa về, nếu để bên ngoài biết một nữ tử cả đêm ở bên ngoài không về nhà, lại có danh phận cao quý như vậy, nàng nói xem có phải nàng ta cố tình?
. Tô Hiểu Nguyệt đi đến lấy lòng hắn, vuốt vuốt nhẹ nơi ngực
- Chàng đừng nóng giận, tỷ ấy sẽ mau chóng trở về!
. Vừa đúng lúc một thị vệ đứng bên ngoài bẩm báo
- Bẩm vương gia! Vừa nhận được tin từ Phượng Loan cung, Vì trời tối đi về bất tiện nên hoàng hậu giữ vương phi lưu lại một đêm!
- Được rồi! Lui đi
. Chẳng hiểu sao vừa nghe tin hắn liền nhẹ nhõm ngồi xuống, cứ sợ nha đầu hoang dã kia sẽ gây ra chuyện
- Cũng may là tỷ ấy ở cùng một chỗ với mẫu hậu, nếu không tin đồn thất thiệt này sẽ thêu dệt đến cỡ nào cũng không thể tưởng tượng nổi
. Hắn nắm tay Tô Hiểu Nguyệt kéo vào lòng, đưa tay vuốt nhẹ chiếc cằm nhỏ nhắn
- Nàng là vẫn chưa gặp qua mẫu hậu, thế này! Ta đưa nàng đi thỉnh an người
----------
. Hắn sánh vai cùng Tô Hiểu Nguyệt tiến cung hai người một màu đỏ làm chói mắt, lúc đi qua ngự hoa viên thì chạm mặt phải cô
- Vương gia! Người vì nhung nhớ ta mà tìm đến đây sao?
- Lãnh Hàn Tuệ! Ngươi đừng có nói nhảm!
- Tỷ tỷ! Tỷ thật là, tại sao lại ra ngoài cả đêm không về, làm Phong và muội thật lo lắng a~
- tiện nhân! câm miệng! ở đâu đến lượt ngươi nói! Là ta giữ nó lại một đêm, ngươi có ý kiến gì?
. Mẹ chồng đáng yêu của cô từ phía sau xuất hiện tiến đến tỏ vẻ không ưa nàng
- Mẫu hậu! Nhi thần đến thăm người!
- Tham kiến mẫu hậu!
- Láo xược! Tiện nhân ngươi còn dám gọi ta một tiếng mẫu hậu!
. Bà lớn tiếng làm Tô Hiểu Nguyệt có chút kinh sợ liền không ngại mà quỳ xuống
- Thần nữ có tội, mong nương nương tha thứ!
. Bà đanh mặt lại bước đến bộ ghế ngồi xuống mà không nói, Tô Hiểu Nguyệt cũng không dám đứng lên, Hàn Tuệ liền đi ra phía sau mẹ chồng xoa nắn hai vai làm tâm tình bà trở nên tốt hơn
- Phong nhi! lại đây!
. Hắn liếc nhìn nữ nhân của mình đang quỳ trên đất lạnh mà không khỏi đau xót liền tiến đến chỗ bà
- Mẫu hậu, sớm muộn con cũng rước nàng vào cửa, sau này cũng là con dâu của người, lần này con mang Hiểu Nguyệt đến là muốn mẫu hậu hiểu rõ nàng hơn, người bỏ qua cho nàng ấy một lần đi!
- Nôn nóng muốn vào cửa mà ngang nhiên gọi ta là mẫu hậu! Ta nói cho con biết, trên đời này ta chỉ xem Hàn Tuệ là con dâu của ta thôi, chỉ có nó mới được gọi ta là mẫu hậu!
. Từ nãy đến giờ cô vẫn không hó hé chỉ đứng nhìn mẹ chồng ra tay giáo huấn tiểu hồ ly, song vẫn cảm nhận được nguồn khí đen tối đang toả quanh người hắn
- Mẫu hậu! Phong nhi sẽ lập tức dạy dỗ lại nàng ấy!
- Còn nữa! Có phải con muốn lấy quyền trong phủ của con dâu giao cho nàng ta?
- Là con nghĩ cho Hàn Tuệ! Sau khi trở về nàng ấy liền không khoẻ, con đã mời thái y đến xem, quản lý phủ quả thật không lo xuể nên con giao lại cho Hiểu Nguyệt để nàng có thể nghỉ ngơi
. Cô vừa nghe phu quân mình giải thích liền thấy một trận lông dựng đứng lên, muốn cười nhưng lại không cười được
- Hảo! Phong nhi quả thật là người chồng tốt! Vậy trên người Hàn Tuệ còn gì lo ngại hay không?
. Hắn vừa nghe liền không suy nghĩ mà trả lời, mà mỗi câu mỗi chữ như bị hắn biến từ không có thành có, đúng là nói dối không chớp mắt
- Hàn Tuệ thân thể suy nhược, còn hay nhiễm phong hàn, người thấy đó, nàng gầy đi nhiều, con cũng cảm thấy đau lòng, không muốn nàng cật lực nên mới làm vậy, cũng mong nàng đừng suy nghĩ con sẽ phụ nàng...
- Thế cái thai đã được mấy tháng?
- Cái thai à? cái thai cũng được...
. Phong chợt nhận ra gì đó rồi đột nhiên khựng lại họng như tắc nghẽn
- Ta hỏi cái thai của Hàn Tuệ đã được bao nhiêu tháng?
. Trong câu nói bà có nửa ý cười nhạo hắn! Ngươi đừng hòng mà qua mặt bà già này!
- Con...con thật sự vẫn không biết nàng ấy có mang?!
. Đột nhiên bà cười lớn nhất thời làm cô giật mình nhảy dựng lên như mèo bị doạ, các cung nữ đứng gần đó thấy vậy không khỏi buồn cười
- Thái y đến xem mạch chẳng lẽ lại không biết!
-....
. Hắn im lặng không nói, thật ra thì hắn cũng không biết trả lời sao cho phải. Đó giờ luôn như vậy, trong tình thế này hắn thường nhường bà để bà nói - nhưng nói đúng ra là bà đâm trúng hồng tâm, một phát đâm giữa tim làm cứng họng mà không cãi được
- Đồ vô tâm! Hàn Tuệ trên người mang giọt máu của ngươi, ngươi lại không một lần quan tâm lại mang về một nữ nhân không rõ lai lịch, nhất quyết rước nàng vào cửa đã đành còn muốn đem quyền hành của vương phi giao lại! Ngươi còn gì để nói?
. Ngay lúc này đây hắn thật chỉ muốn bóp chết cô! Nữ nhân chết tiệt luôn đem lại phiền toái cho hắn
- Mẫu hậu! Tô Hiểu Nguyệt là do con mang về, con hiểu rõ con người nàng ấy, Hiểu Nguyệt trắng trong lương thiện, bước vào phủ mà ngây thơ nên bị cô ta hại
. Vừa nói hắn vừa đi lại nắm tay Tô Hiểu Nguyệt chìa ra cho bà xem, quả thật là trên tay vẫn thấy một vết sẹo mờ không lớn lắm. Nhưng xui cho hắn rồi, mẹ chồng của cô là ai cơ chứ! Bà sống trong hậu cung lâu như vậy, bị hãm hại cũng nhiều phen không lẽ không nhận ra, vẫn một mực bênh vực cho con dâu
- Đừng vì vết sẹo này mà đổ lên đầu Hàn Tuệ! Ta nói cho ngươi biết! Ngươi rước nàng vào phủ còn phải dựa vào ý kiến của Hàn Tuệ!
. Rồi bà xoay lại phía sau nhìn con dâu ngoan của mình lên tiếng
- Hàn Tuệ! Con nghĩ thế nào?
. Lúc này cô ngẩng đầu lên đi lại phía phu quân nắm tay hắn nhẹ nhàng nói
- Mẫu hậu! con dù là vương phi nhưng chuyện này là quyền tự do của chàng, dù chàng có muốn nạp bao nhiêu thiếp con cũng nguyện ý miễn sao là chàng vui vẻ
. Bà gật gù nhìn cô hài lòng, con dâu ngoan quả thật luôn ưu tiên chồng. Ai nhìn vào cảnh này cũng cảm phục cô, một người phụ nữ độ lượng...
- Thôi được! Xem như là đồng ý cho ngươi và nàng ta! Nhưng quyền hành của Hàn Tuệ ta cấm ngươi giao cho người khác, ta muốn Hàn Tuệ tự tay chăm nom việc trong phủ, có thế ta mới yên tâm...