Xuyên Về Hai Mươi Năm Trước Tự Nhận Nuôi Mình

Chương 2



Khương Vong bỗng nhiên cảm thấy việc giảng đạo lý với chính mình năm 7 tuổi thực khó khăn.

"Ta sẽ không bán ngươi." Anh chậm rãi nói: "Thật ra, ta là do mẹ của ngươi nhờ sang đây chiếu cố thân thích là ngươi, dựa theo bối phận mà nói thì ta là anh họ của ngươi."

"Hiện tại ngươi đã an toàn."

Bành Tinh Vọng đã nhiều năm không được gặp mẹ, giờ phút này dù đã đau đến mức đôi mắt ngấn lệ, vẫn còn ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Thật vậy sao?"

Nội tâm Khương Vong nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm cuối cùng cũng tìm được lý do thoái thác, ngữ khí rốt cuộc cũng ôn hoà đi một ít.

"Ừ, kỳ thật ta lớn lên rất giống dì, ngươi nhìn kỹ xem."

Bành Tinh Vọng tự hỏi vài giây.

"Anh có thể gọi cho bà ấy không?"

Khương Vong mặt không biểu cảm nói: "Ta không có di động."

"Có cái điện thoại cố định ở chỗ lễ tân trước nhà nghỉ."

"Đi ngủ đi."

Bành Tinh Vọng vẻ mặt thất vọng, chỉ thiếu điều viết lên mấy chữ "Anh quả nhiên gạt em" ở trên mặt, khịt khịt cái mũi bò lên giường quấn thành quả bóng, không bao lâu sau liền hô hấp đều đều chìm vào giấc ngủ.

Để lại Khương Vong ngồi một mình ở mép giường, cầm nửa cuốn băng gạc thất thần.

Anh không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển đến một bước này.

Không thể hiểu được liền đem bản nhỏ tuổi của mình xách ra, kế tiếp tuyệt đối không có khả năng đem thằng bé trở về, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục nuôi thôi.

Người nào đó đến nay kinh nghiệm yêu đương vẫn bằng không, nghe thấy trẻ con khóc liền thấy phiền, vốn dĩ anh đã tính toán sẽ đánh quang côn* đến già, trước khi bản thân tìm được chỗ để đào cái hố nằm xuống còn phải đi tính tiền quan tài.

*Quang côn: đàn ông con trai chưa có vợ, độc thân, cũng gọi là ế vợ.

Anh nhìn Bành Tinh Vọng lại cảm thấy có chút phiền.

Tờ mờ sáng ngày hôm sau, Bành Tinh Vọng chân trần cẩn thận trượt xuống giường, xem xét phần chăn phồng lên ở giường cách vách sau đó co cẳng chạy nhanh ra ngoài.

Chạy được ba bước đã đâm phải tám khối cơ bụng cứng như sắt.

"Đau --"

Khương Vong xách theo túi đậu nành bánh quẩy cúi xuống nhìn nó, cái bóng trải dài trên mặt đất.

Bành Tinh Vọng quay đầu liền chạy, nhảy trở lại chăn bông cố gắng tiếp tục ngủ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

"Dậy đê." Người đàn ông lạnh như băng nói: "Ăn xong tắm rửa còn đi học."

Đứa nhỏ tưởng mình nghe nhầm: "... Đi học?"

Khương Vong đã mua một chiếc áo thun giá rẻ mặc vào, đưa lưng về phía nó thu áo sơ mi cùng áo khoác ở ban công: " Ngày thường mấy giờ tan học? Ta đến đón ngươi sau."

Đứa trẻ im lặng trong chốc lát, tham âm cũng nhẹ đi rất nhiều.

"Chưa từng có ai đến đón em lúc tan học cả."

Bành Tinh Vọng năm nay bảy tuổi, ấn theo thói quen nhập học ở thành phố A thì năm nay hẳn là lớp 2 mới đúng.

Nhưng nó chưa từng được đi nhà trẻ, bố nó suốt ngày ngâm rượu rồi nôn thốc nôn tháo, mẹ nó sinh xong không quá hai năm liền bỏ đi nơi khác, có thể sống tới ngày nay cũng là nhờ vào bát cơm của hàng xóm.

Đứa trẻ tung tăng nhảy nhót về sau không có chỗ đi, cả ngày chỉ biết nhặt rác cùng trêu chọc chó mèo ngoài đường, may năm nay quán triệt nghiêm túc về xây dựng văn minh đô thị, mới bị các cô chú Tổ Dân Phố ép đi học Tiểu học, mạnh mẽ thi hành giáo dục bắt buộc chín năm.

Nhưng dù sao cũng không phải là con ruột của nhà hàng xóm, bà con lối xóm cũng chỉ có thể đứt quãng quan tâm, nếu quá thân cận không chỉ làm lãng phí tiền bạc mà người trong nhà cũng sẽ có ý kiến.

Đứa trẻ làm gì còn có lựa chọn nào khác, gần như là nhắm mắt vượt qua.

Khương Vong trầm mặc vài giây, đem cái áo khoác cũ đã gấp gọn gàng chỉnh tề bằng một tay ôm vào trong ngực, tay còn lại dắt Bành Tinh Vọng ra ngoài.

Trường tiểu học Hồng Sơn mở cửa vào lúc bảy giờ sáng, đồng phục học sinh thống nhất là màu nâu sọc đen, xa xa nhìn giống như một đám ong mật nhí đang xếp hàng vào cửa.

Tên đàn ông cao lớn cùng cậu nhóc đứng ở bên tấm biển báo xe buýt đối diện cổng trường rất lâu.

Khương Vong đột nhiên nhớ tới Bành Tinh Vọng không có đồng phục.

Nói đúng ra, tận sau khi tốt nghiệp mới có một bộ quần áo sạch sẽ, lúc trước quần áo đều rách tả tơi như ăn mày.

Bành Tinh Vọng không biết anh đang suy nghĩ cái gì, nghiêng đầu hỏi: "Em phải đi ngang qua?"

Khương Vong cau mày, quay người lại nói: "Đi thôi."

Anh phải lấy ít tiền mua cho nó một bộ đồng phục học sinh.

Một lớn một nhỏ lang thang trên đường phố không có mục tiêu, mãi một lúc lâu sau mới quẹo vào một tiệm cá cược thể thao.

TV khi xưa vẫn là màn hình đen trắng, tín hiệu kênh bóng đá không tốt, được một lúc lại loé một bông tuyết, thường thường bị ông già lấy tay đập vài phát.

Loại địa phương này từ trước đến nay đều dành cho những người già đã về hưu đánh bài tán gẫu, buổi sáng sớm mở cửa kinh doanh rất ít, nhưng lại có rất nhiều người ngồi trong đó.

Ông lão gác quầy nhìn thấy một thanh niên lêu lổng còn dắt theo một đứa bé, vẻ mặt không mấy thân thiện: "Có việc?"

Khương Vong nhìn chằm chằm TV, một lúc sau mới nói: "World Cup?"

"Xem bóng đá thì mua vé," Lão già không hề khách khí nói: "Hết chỗ, đứng đi."

Bành Tinh Vọng nhút nhát sợ sệt mà nhìn ra ngoài đường, cũng không biết lúc này nó có nên chạy hay không.

Khương Vong không thích xem bóng đá.

Anh gần như thiếu hụt hứng thú, sống tự kỷ suốt mấy năm nay.

Mấy năm đầu đi làm, phòng khách nhà cho thuê có cái màn hình chiếu, cuối tuần rảnh rỗi cùng bạn thuê chung xem bóng đá thì không nói, lại còn đem mấy trận đấu của các năm trước xem đi xem lại nữa chứ.

Khương Vong ngẫu nhiên cũng sẽ tiếp rượu với người bên cạnh, vị kia bừng bừng phấn chấn, anh ở bên cạnh nửa ngủ nửa tỉnh mà uống.

Thỉnh thoảng bóng vào, phòng khách gào thét vang đến dưới lầu đều có thể nghe thấy, Khương Vong vẫn còn buồn ngủ nhấp rượu mà xem màn hình một lát, sau đó lại dựa vào ghế sô pha ngủ gật.

Ông lão quyết tâm đuổi bọn họ đi, không nghĩ tới tên thanh niên lêu lổng kia sẽ rút ra một xấp tiền giấy.

Nhìn có vài trăm, không biết làm sao đều chỉ có từng tờ rải rác.

Khương Vong đếm một trăm tám đưa cho lão.

"Ba Lan với Ecuador, mua 0-2."

Ông lão nửa tin nửa ngờ liếc anh một cái. Đem năm mươi hai tờ tiền đều dùng máy xoát một lần, chậm rì rì đưa vé qua.

Bên cạnh có một tên đàn ông trung niên đang trốn vợ xem bóng cười rộ lên.

"Chú mày mua Ecuador hả?"

"Năm ngoái thi đấu giao hữu với Ba Lan hoà 3 ăn 0 đó. Người trẻ tuổi, đừng chơi kiểu đó nếu muốn đặt cược vào phe ít được ưa chuộng như vậy."

"Cách tấn công tên tặc của Zulavsky thật mẹ nó lợi hại," Người ngồi bên cạnh cười cười phủi chỗ ngồi: "Nghe tôi, chọn Ba Lan không mất gì đâu."

Bành Tinh Vọng tìm một băng ghế dài nhỏ ngồi lên, một lúc sau liền gục đầu xuống bàn ngủ.

Hai giờ sau, người đàn ông đút tờ tiền năm trăm tệ mới tinh vào túi, khom lưng tặng cho thằng bé một cái cốp vào đầu.

"A ui!" Bành Tinh Vọng duỗi tay bảo vệ đầu: "Đau!"

"Uống nước có ga không." Khương Vong nhìn giống như đang hỏi, tay đã mở tủ đá ra rồi: "Vị gì?"

Bành Tinh Vọng rất cảnh giác: "Em không uống."

Khương Vong theo ý mình cầm lấy hai chai Bắc Băng Dương.

Ông chủ một bên mở nắp chai cho họ, một bên nhàn rỗi xem tin tức.

"Đứa nhỏ này là con trai cậu hả?"

"Sao có thể." Khoé miệng Khương Vong giật giật: "Tôi sinh ra cũng không ngốc như vậy được."

Giữa trưa hai người trở lại trường học, đến Phòng Giáo vụ mua một bộ đồng phục học sinh, giày trắng, khăn quàng đỏ, mũ vàng chỉnh tề.

Thời điểm thanh toán, bạn học cùng lớp nhận ra Bành Tinh Vọng tới, sau đó vẻ mặt tò mò, ngẩng cổ nhìn Khương Vong.

"Vọng tử, người đó là ai?"

Bành Tinh Vọng kêu đến giòn giã.

"Đại ca tớ!"

Áp suất không khí quanh người Khương Vong đột nhiên thấp hơn một cách khó hiểu.

Giáo viên lúc trước cảm thấy rất phiền khi trong nhà đứa nhỏ không ai chịu chi tiền vào cái này, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi khi thấy có người lo liệu cho nó, đem hai ba bộ quần áo vừa người lấy ra.

Đứa nhỏ cầm quần áo hai mắt sáng ngời, chạy vào toilet thay rồi nhanh chóng lao ra, kéo lấy góc áo Khương Vong mà cười đến ngây ngốc.

"Đẹp không!"

Khương Vong nghĩ thầm cái màu bùn chó này đẹp ở chỗ nào, híp mắt không tình nguyện gật gật đầu.

Bành Tinh Vọng cười càng thêm xán lạn, nhảy nhót muốn dung nhập với học sinh tiểu học màu bùn chó khác: "Em sắp vào lớp rồi?!"

Khương Vong ngước lên, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại.

Có một bóng dáng quen thuộc ở phía bên kia hành lang.

Người nọ thon gầy đơn bạc, trên cổ tay phải mang theo khối bạch ngọc, mặt mày trong sáng tựa trăng trong đêm hè.

Dòng thời gian tựa như bỗng nhiên thả chậm lại, Khương Vong tiến lên phía trước một bước, giống như một cậu học sinh cuối cùng cũng trở lại trường thăm thầy sau hơn 20 năm.

Người nọ thấy Bành Tinh Vọng mặc đồng phục mới, cười cười sờ đầu đứa trẻ khen nó đẹp trai, rồi dắt tay nó vào trong lớp học.

Người đàn ông đứng ở phía xa bên kia, nhìn theo bóng lưng rơi xuống bậc thềm như thủy triều, một lúc lâu sau mới nhìn xuống chiếc áo khoác cũ mà anh vẫn luôn ôm trên tay.

Anh thậm chí còn chưa biết tên của y.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv