Con rể không cho ở tửu lầu, tôn nữ tế lại không cho ở tiểu viện, lão nhị càng không chịu xuất hiện, đám người Quan gia sờ sờ cái túi tiền trống rỗng, chỉ sợ nhà bọn họ không chống nổi một ngày ở lại trong thành.
Bởi vậy, không cam lòng thì không cam lòng, bọn họ chỉ còn cách ngoan ngoãn lên xe để Lạc Trạch nọ đưa ra bến tàu.
Người một nhà bọn họ đã bị đuổi đi như thế. Cuối cùng ngoại trừ mấy chục đồng bối đục khoét được từ lão nhị Quan Phúc kia cộng thêm mấy hộp điểm tâm, đồ ăn vặt, bọn họ không thu hoạch được gì nữa.
Đương nhiên là Quan lão bà tử vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, mấy chục đồng bối có đáng vào đâu, còn không đủ để mua một đ ĩa đồ ăn tại tửu lầu.
Trước khi lên thuyền, bà ta còn tóm được lão nhị náo loạn một hồi, kết quả chọc cho Quan Phúc tức giận, hắn lập tức dẫn theo tức phụ đi cùng bọn họ trở về thôn.
Phu thê Quan Phúc trở về thôn cũng ở nhà lão đại, nhưng ngày thường bọn họ chẳng chịu làm việc gì, chỉ đi ra ngoài nói chuyện phiếm với người ta, trên đường còn thuận tiện nhặt hai cành củi khô, coi như thành quả lao động một ngày.
Đương nhiên khi về tới nhà, bọn họ lại ăn nhiều nhất. Rõ ràng như vậy mà nhà Quan lão đại lại không dám nói gì, bọn họ còn trông cậy vào lão nhị dẫn cả nhà bọn họ lên thành phát tài cơ mà.
Bởi vậy, có ý kiến thì mặc có ý kiến, bọn họ chỉ có thể nghẹn trong bụng, không dám nói ra bên ngoài.
Liên tiếp qua nửa tháng, tức phụ của Quan Thành đã chịu không nổi.
“Ta mặc kệ! Ngươi nhanh tìm bà nội bảo bọn họ rời đi đi!”
Tới nửa tháng, ăn ở đều trong nhà đại phòng, nhưng chưa từng thấy nhị thúc đưa một đồng bối nào cả.
Vốn tưởng nhị thúc chỉ ở nhà mấy ngày, kết quả hai người ấy còn muốn sửa nóc nhà, tính ở nơi này lâu dài!
Nếu nhị thúc này chịu dẫn cả nhà lão đại vào thành phát tài, muốn bọn họ cung phụng kiểu gì cũng được, nhưng chỉ cần bọn họ nhắc tới chuyện vào trong thành, phu thê nhà nhị thúc sẽ lập tức nói lảng sang chuyện khác, sau đó giả ngu.
Không mò được chỗ tốt, dựa vào cái gì mà cho bọn họ ở chỗ này ăn ở miễn phí? Đã vậy còn sớm phân gia từ lâu rồi.
Quan Thành cũng bực bội ghê gớm, bà nội quá vô dụng, thời gian dài như vậy cũng không khiến nhị thúc thay đổi ý định dẫn cả nhà bọn họ vào thành phát tài.
Nhị thúc còn vậy, càng đừng nhắc tới dượng ở bên kia. Bà nội giả bệnh, cô cô cũng không trở về, chỉ nhờ người ta tiện thể đưa một túi ngô lại, rõ ràng là bọn họ không muốn giúp đỡ đại phòng. Làm người mà nhẫn tâm như vậy.
Đêm đó hai vợ chồng son nhà Quan Thành sờ soạng tới nhà chính, cuối cùng một nhà năm người cũng thương lượng xong.
Chờ tới sáng sớm ngày thứ hai, bọn họ lập tức đuổi phu thê Quan Phúc ra ngoài cửa.
“Ngày nào cũng ham ăn biếng làm, lớn bằng chừng này còn ở đây ăn vạ lão nương. Cái thứ ăn không uống không quen thói! Nhanh trở về kiếm tiền đi!”
Quan lão bà tử đen mặt đuổi lão nhị đi, trong lòng bà ta nghẹn một cục tức hồi lâu vẫn không thể nuốt trôi.
Ngày thường lão nhị nghe lời đến vậy, mỗi khi bà ta tìm hắn đòi tiền, hắn sẽ đưa cho một chút, nhưng cứ nhắc tới chuyện bảo hắn dẫn cả nhà vào thành cùng làm việc kiếm tiền là nói kiểu gì hắn cũng không đồng ý, giống hệt tên Lê Gại Giang kia, vừa thối vừa cứng đầu.
Một đứa là con rể, một đứa là tiểu nhi tử đã phân gia ra ngoài, bà ta muốn dựa dẫm vào chúng nó cũng không được.
Hơn nữa chỉ cần mỗi tháng lão nhị gửi tiền phụng dưỡng về cho bà ta, sẽ không ai trách hắn được một câu nào.
Bởi vậy, cứ nghĩ tới một đống tiền lớn ở trong thành mà bà ta không có cách nào sơ múi được, lửa giận trong lòng bà ta lại bùng cháy. Nghẹn tới nghẹn lui nhiều ngày, vậy mà bà ta đổ bệnh thật, có điều đấy là chuyện của sau này.
Ngay đêm tiệc cưới của Quan Thúy Nhi, Ngũ Thừa Phong kéo phu thê Ngũ Đại Khuê rời khỏi tửu lầu, sau đó trực tiếp đưa hai người bọn họ về tòa nhà, nhìn như rất nhã nhặn, mà đúng là hắn cũng không sử dụng bạo lực.
Kiều thị thầm vui mừng, bà ta cứ ngỡ rằng tiểu nhi tử này còn có một chút thân tình với bọn họ, bà ta lập tức muốn trở nên thân mật hơn nên định kéo hắn vào bên trong.
Chẳng qua Ngũ Thừa Phong lại ném bà ta ra rồi phiền chán nói: “Bao nhiêu năm về trước tại sao không thấy các người tỏ ra thương xót ta chút nào? Bây giờ đừng có mà giả vờ cái gì là mẫu tử tình thâm, phát ghê tởm.”
Hắn theo tiêu đội vào nam ra bắc, đã biết bao lần đánh nhau mắng người, tính tình đã không còn mềm lòng như ngày xưa nữa.
Ngoài trừ trước mặt sư phụ và mấy người Lê gia, hắn sẽ hơi thu liễm một chút, nhưng những người khác đừng hòng có được cách đối xử như vậy.