Lúc này bọn họ lại nghe thấy Kiều thị nói chuyện như vậy, cảm thấy đầu có chút mờ mịt ghê gớm.
Ngũ Thừa Phong gật gật đầu nói: “Đã đoạn tuyệt quan hệ, người này không phải nương của ta. Các ngươi ngồi trước đi, ta đi nói rõ ràng với bà ta.”
Hôm nay tửu lầu nhà người ta mở tiệc vui, hắn cũng muốn để người đã từng là nương của mình làm loạn tửu lầu.
Ngũ Thừa Phong rất rõ ràng nữ nhân này khó chơi tới mức nào. Hắn không cần biết tại sao hôm nay bà ta vào tới đây, hắn chỉ biết mình phải nhanh chóng đuổi bà ta đi mới được.
Vì thế lúc Kiều thị vẫn chưa phản ứng lại, Ngũ Thừa Phong đã túm lấy bà ta rồi kéo vào một góc. Trong lúc giằng co, trứng gà trong rổ của Kiều Thị lảo đảo lắc lư, khiến một đống hạt dưa, hạch đào… lộ ra bên ngoài.
Ngũ Thừa Phong: “……”
Tuy hắn đã sớm biết rằng nữ nhân này luôn là kẻ ham món lợi nhỏ, nhưng tới khi chính mắt nhìn thấy bà ta làm ra loại chuyện xấu hổ này ở Lê gia tửu lầu, hắn vẫn không nhịn được cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Cũng vì vậy, hắn lại càng cảm thấy may mắn vì mình đã sớm chặt đứt quan hệ với Ngũ gia.
“Nơi này không phải chỗ ngươi nên tới, nhanh rời đi.”
“Dựa vào cái gì? Ngươi có thể tới vì sao ta không thể? Ai? Tiểu tử c.h.ế.t tiệt, bây giờ nương của ngươi ngươi cũng không thèm gọi đúng không? Muốn lật trời rồi hả?”
Kiều thị vừa hùng hùng hổ hổ vừa theo thói quen muốn duỗi tay ra nắm lỗ tai tiểu nhi tử, lại không nghĩ bà ta vừa vươn tay ra đã bị hắn bắt được.
Ngũ Thừa Phong dùng sức hơi lớn, khiến bà ta đau tới mức mặt mày dúm lại thành một cục.
“Vị đại thẩm này, ta phải nhắc nhở ngươi một câu. Ngũ Thừa Phong ta đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với người một nhà các ngươi, quan nha vẫn còn giữ lại chứng cứ. Đừng có đứng trước mặt ta bày ra bộ dạng trưởng bối, ta sẽ không khách khí với ngươi đâu. Hôm nay ta không cần biết vì sao ngươi mò tới tửu lầu này, nhưng ngay bây giờ, ngươi lập tức rời đi cho ta.”
Nghe tới chuyện khế ước đoạt tuyệt quan hệ kia, Kiều thị chột dạ vài phần, nhưng rất nhanh sau đó bà ta lại tỏ ra đúng lý hợp tình.
“Đoạn tuyệt quan hệ chỉ là chuyện bất đắc dĩ, tóm lại ngươi vẫn bò ra từ trong bụng của ta, nói rách giời kiểu gì ngươi vẫn mãi mãi là nhi tử của ta. Lúc trước tại ngươi thiếu nợ người ta quá nhiều tiền nên mới có cơ sự đó. Tình huống nhà chúng ta như thế nào ngươi cũng biết, nương cũng không còn cách khác.”
Ngũ Thừa Phong lại gật gật đầu đồng ý, thậm chí còn nở nụ cười.
“Ta đương nhiên biết tình huống trong nhà ngươi như thế nào. Có tòa nhà trong thành lớn, ăn sung mặc sướng, còn có hạ nhân hầu hạ, dường như trước kia còn thêm một nam hài? Người một nhà ngươi sống quá thoải mái mà, khiến người hâm mộ vô cùng.”
Trong lòng Kiều thị thầm nhảy dựng lên, mặt bà ta không tự chủ được bắt đầu đỏ lên.
Tiểu tử này cái gì cũng biết!
Cả chuyện con hồ ly tinh kia sinh hài tử cũng biết, nói vậy hắn cũng biết chuyện bà ta bị một tiểu thiếp cưỡi lên đầu ức hiếp……
Quá mất mặt! Quá mất mặt!
Đặc biệt là mất mặt trước tiểu nhi tử, kẻ từ xưa tới giờ bà ta vẫn luôn chướng mắt.
“Đại thẩm, hai người chúng ta đã sớm không còn quan hệ. Bây giờ các ngươi ở toà nhà lớn như vậy, ăn sung mặc sướng kiểu gì cũng chẳng liên quan tới ta. Hôm nay là ngày bằng hữu của ta mở tiệc, mời ngươi rời khỏi nơi này. Nếu vẫn không chịu, ta chỉ có thể nhờ các bằng hữu tiêu sư của ta ‘đưa’ ngươi đi ra ngoài thôi.”
Kiều thị đang đỏ mặt, nghe được hai từ tiêu sư kia thì ánh mắt lóe sáng, một bàn người vừa rồi người nào người nấy đều thật khí thế, hoá ra đều là tiêu sư.
Nói vậy, chắc chắn Tiểu Ngũ trong miệng hai hán tử cường tráng vừa xuống lầu hồi nãy, chính là tiểu nhi tử trước mắt bà ta.
Kiều thị nắm thật chặt cái rổ trong tay, tới bây giờ có ăn tiệc cưới hay không cũng không còn quan trọng nữa rồi. Điều quan trọng bây giờ là bà ta cần làm rõ hai chuyện.
Một là hiện giờ tứ oa đang làm công việc gì, còn thiếu nợ hay không. Còn hai chính là tình huống giữa hắn và Lê Tường nha đầu kia là như thế nào.
Nếu thật nha đầu Lê Tường kia chính là nữ nhi của Lê gia hàng xóm cũ, bà ta sẽ có chuyện để nói tiếp.
Còn phần khế ước đoạn tuyệt quan hệ kia, bà ta chẳng đạt trong lòng. Có nói rách giời kiểu gì thì tứ oa vẫn là nhi tử ruột thịt của bà ta, sao có thể dựa vào một phần khế ước là có thể chặt đứt quan hệ mẫu tử?
Hiện giờ nếu hắn đã có tiền đồ mà muốn mặc kệ bà ta, đó chính là bất hiếu, mỗi người một ngụm nước bọt cũng có thể dìm c.h.ế.t hắn.
Kiều thị tính toán xong xuôi, cũng không thèm dây dưa nữa, bà ta lập tức mang theo cái rổ bảo bối của mình đi xuống thang lầu.