“Ngươi đi trở về trong lòng nàng cũng có thể kiên định hơn một chút.”
Lê Trạch theo bản năng muốn từ chối, nhưng nghĩ tới đống hàng hoá của hắn không cách nào chất đống ở hậu viện tửu lầu, cuối cùng hắn đành phải nghe lời tiểu muội.
“Vậy ta phải về tòa nhà một chuyến, ngày mai ta lại đến nói chuyện tửu lầu với ngươi, ngươi đừng có gấp.”
“Hử? Chuyện của tửu lầu ư? Đại ca ngươi nói tới chuyện Đông Hoa liên hợp với mấy nhà khác chặn con đường cung cấp nguyên liệu nấu ăn của tửu lầu chúng ta ư?”
“Đúng vậy, không phải chưởng quầy Miêu đã nói tửu lầu gặp phiền toái hay sao?”
Lê Tường sửng sốt, thế mới biết tại sao đại ca lại vội vàng trở về như vậy.
“Phiền toái kia đã giải quyết xong rồi, đại ca, ngươi trở về hỏi tẩu tử một chút sẽ biết.”
Lê Trạch: “……”
“Vậy ta đi trước đây, ngươi giúp đại ca chăm sóc Thừa Phong cẩn thận một chút. Đúng rồi, hắn vẫn chưa ăn cơm trưa, hôn mê cả một ngày rồi, lúc đánh thức dậy, hắn chỉ nói không đói bụng rồi lại ngủ tiếp.”
Vừa nghe tên nhóc kia đã hai bữa không ăn cơm, thanh âm Lê Tường cũng thay đổi.
“Cơm trưa cũng không chịu ăn thì làm sao bồi dưỡng được thân thể?”
Nói xong, nàng cũng không quan tâm đại ca rời đi lúc nào đã trực tiếp bước vào phòng bếp rồi.
Lúc này muốn hầm cháo phải chờ tới hai, ba khắc* thời gian mới ăn được, cho nên Lê Tường cứ rửa sạch gạo hầm cháo đã, sau đó nàng lại đi nhồi bột chuẩn bị gói sủi cảo.
*một khắc =15 phút
Hắn thích ăn nhất là sủi cảo.
Người bị thương ở bên ngoài, lúc tỉnh lại có thể ăn món mình thích nhất, chắc chắn sẽ thoải mái hơn thật nhiều.
Lê Tường một mình yên lặng gói sủi cảo trong phòng bếp, phu thê Quan thị đứng ở cửa nhìn chốc lát rồi trở về phòng của mình.
Bọn họ đều đã nhìn ra, nữ nhi nhà họ có ý với tứ oa. Trước mắt tứ oa đang bị thương, nàng muốn chăm sóc hắn thì cứ để nàng chăm sóc đi, bọn họ loanh quanh bên cạnh chỉ tổ làm nữ nhi thêm xấu hổ mà thôi.
Bởi vậy phu thê nhà họ chỉ đơn giản rửa mặt xong là lên giường tắt đèn.
Quan Thúy Nhi kéo kéo hai tỷ muội Đào Tử, ba người bọn họ lặng lẽ thu thập bàn ghế chén đũa thật nhanh.
“Sư phụ, chúng ta đi ngủ nhé?”
Lê Tường ngẩng đầu liếc mắt nhìn các nàng một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục gói đống sủi cảo trong tay mình.
“Đi thôi, đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm đó.”
Nàng không hề có ý muốn mấy người kia hỗ trợ công việc mình đang làm.
Quan Thúy Nhi thật hiểu tâm tư hiện giờ của muội muội mình, nàng ấy chỉ cười rồi kéo tỷ muội bọn Đào Tử ra khỏi phòng bếp.
“Ngủ đi, bây giờ nàng không cần người hỗ trợ.”
Lê Tường gói xong sủi cảo mới nhìn qua nồi cháo trên bếp, coi như hầm đủ thời gian rồi. Có hai thứ này, chốc lát nữa hắn muốn ăn cháo hay sủi cảo đều được.
Cũng không biết có được đánh thức hắn hay không, cho nên nàng chưa cho sủi cảo vào nồi nấu.
Nàng múc cháo ra cho nguội rồi mang chén cháo đó về phòng mình.
Ngũ Thừa Phong vẫn yên tĩnh nằm yên trên giường không khác gì lúc nàng rời đi, quần áo trên người hắn đã được thay bằng một bộ sạch sẽ khác, nếu không phải sắc mặt và màu môi của hắn vẫn trắng bệch, chẳng ai biết hắn đang bị bệnh cả.
“Tứ ca?”
Lê Tường đi tới mép giường nhẹ nhàng gọi vài tiếng, không thấy hắn phản ứng, nàng lại lay hắn vài lần.
Nếu hắn không muốn ăn một bữa, chỉ muốn ngủ thì để cho hắn ngủ cũng được, nhưng đại ca đã nói hắn không ăn gì hai bữa rồi.
Không ăn cái gì cũng không uống thuốc, vết thương trên người hắn làm sao mà khỏi được?
“Tứ ca, tỉnh tỉnh!”
Lê Tường đánh bạo đi lên nhéo mặt hắn. Lần này đúng là Ngũ Thừa Phong có phản ứng rồi, hắn mơ mơ màng màng mở mắt.
“Tương nha đầu…… Ta đang nằm mơ ư?”
Ký ức trong đầu Ngũ Thừa Phong vẫn dừng lại ở thời điểm buổi sáng.