Mấy hạ nhân sợ tới mức hồn vía bay lên mây, sờ soạng muốn đi thông báo cho Lê Trạch một tiếng rồi chạy dọc theo đại lộ đi luôn.
Lê Trạch đang mơ mơ màng màng, chỉ nhớ là hắn nghe được hai chữ có cường đạo tập kích, sau đó lập tức tỉnh táo hơn vài phần mang theo gia sản từ trên xe nhảy xuống.
Đầu hắn vốn đang đau đớn lại nghe được thanh âm đao kiếm va chạm bên kia, càng căng thẳng hơn vài phần.
Hiện giờ hắn chỉ một lòng muốn đi thật nhanh, đầu óc váng vất cũng thanh tỉnh được một chút.
Hắn cũng biết đám tiêu đầu bên kia đang đánh nhau với bọn cướp, nhưng hắn không thể qua bên đó, đi tới đó chẳng khác nào đi chịu chết.
Cũng may hắn vẫn nhớ rõ phương hướng tới đại lộ, hắn không cần suy nghĩ thêm đã lao thẳng về hướng đại lộ, nhanh chóng chạy thoát thân rồi.
Tuy con đường này không phải đường chính, nhưng có không ít người đi buôn bán qua đây. Nếu vận khí tốt, hắn có thể gặp gỡ đoàn xe, vậy đám người bọn họ được cứu rồi.
Đáng tiếc rất nhanh sau đó đã có người đuổi theo hắn. Ai bảo hắn chính là ông chủ chứ?
Xe ngựa của hắn đã bị người ta một mực nhìn chằm chằm từ lâu. Hiện giờ nhóm tiêu sư ốc còn không mang nổi mình ốc, hiển nhiên đây chính là cơ hội tuyệt vời để bọn cướp kia tới bắt ông chủ.
Lê Trạch rơi vào tình huống này cũng không quan tâm tới mặt mũi nữa, hắn vừa chạy vừa hô lớn cứu mạng.
Kỳ thật hắn đã sắp không chịu nổi, đầu choáng váng chân nhẹ bẫng, hắn còn có thể chạy đi, cũng nhờ vào một chút ý niệm cầu sinh vẫn kiên định trong lòng.
Hơn nữa, đám cường đạo này cũng không phải người lương thiện, những lời cầu xin tha thứ đối với lũ người này không có chút tác dụng nào cả, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân mình liều mạng chạy, bằng không……
Hắn không dám tưởng tượng tới hậu quả kia.
“Ông chủ lớn chạy rất nhanh nha, nhưng dưới loại tình huống tối lửa tắt đèn này, ta xem ngươi có thể chạy đi đâu.”
Cường đạo phía sau nghe được hô hấp nặng nề của Lê Trạch, biết hắn căn bản không kiên trì được bao lâu, chỉ chờ hắn dừng lại, đối phương lập tức nhào lên bắt lấy.
Kết quả cường đạo kia chưa kịp làm gì đã bị một cục đá đánh trúng cánh tay, đau tới mức thanh đao trên tay cũng rơi xuống đất.
Một bóng đen chạy vụt tới.
Trong nháy mắt, thân hình mềm nhũn của Lê Trạch đã ngã xuống mặt đất.
“Lê đại ca, ngươi không sao chứ?”
Nghe thanh âm quen thuộc này, Lê Trạch suýt chút nữa đã khóc ầm lên.
Đúng là trời không tuyệt đường của hắn, vậy mà hắn lại gặp Ngũ Thừa Phong ở nơi này!
Ngũ Thừa Phong là tiêu sư, đối phương ở chỗ này, chắc chắn đội ngũ của đối phương cũng không quá xa nơi đây!
Ngũ Thừa Phong chỉ thuận miệng hỏi một tiếng, không đợi hắn trả lời đã lao tới mò mẫm muốn trói tên cường đạo kia.
Tên cường đạo kia tự nhiên cũng không phải ăn chay, dù đã mất đao, nhưng trong tay gã vẫn còn chuỷ thủ().
(
)Chủy thủ (kiếm ngắn hoặc d.a.o găm) là loại binh khí ngắn lấy đ.â.m là chính, có thể kiêm cả chặt chém. Hình thù của chủy thủ như kiếm nhưng không dài bằng kiếm.
Bởi vậy, hai người bọn họ chỉ đánh nhau hơn mười mấy chiêu đã dính thương tích nhẹ.
Đặc biệt là Ngũ Thừa Phong, kinh nghiệm mò mẫn đánh nhau của hắn không đủ, trên eo không chú ý một cái đã bị tên kia thọc cho một đao.
Cũng may đúng lúc này, mấy người sư phụ hắn cuối cùng cũng tới.
Biết rõ phía trước có cường đạo, lúc ban đầu cố chủ của bọn họ cực kỳ không muốn ra tay hỗ trợ.
Nhưng Ngũ Thừa Phong nhận ra gã sai vặt bên người Lê Trạch, sao có thể khoanh tay đứng nhìn, hắn lập tức không quan tâm tới cố chủ nữa, vội vàng lao ra.
Hắn biết sư phụ nhất định sẽ đến.
“Tiểu tử thúi, chạy nhanh như vậy, ngươi muốn tìm c.h.ế.t ư?”
Tiêu đầu Sài nương theo ánh lửa truyền tới từ phía sau một chân đá ngã tên cường đạo kia rồi lấy dây thừng trói tên đó lại. Lúc này hắn mới có thời gian qua xem xét thương tích trên người đồ đệ mình.
“Ngươi đúng là không muốn sống nữa rồi!”