Cũng may hai người Trúc Thất và Nhị Sinh lá gan đủ lớn mà hai người cũng đủ dùng.
“Đây, một người cầm cái bàn chải, làm giống ta này, một bàn tay bắt lấy tôm hùm đất, cần phải quét xung quanh người nó thật sạch sẽ.”
Lê Tường bắt lấy tôm hùm đất làm mẫu cho bọn họ, hai người này rất hiếu học, hai người Trúc Thất chỉ cần xem một lần đã học được.
“Bây giờ lấy kéo, cắt sạch những cái chân nhỏ không có thịt của chúng nó. Sau đó làm như ta này, nghiêng đầu nó qua một bên rồi nhẹ nhàng cắt xuống, đừng dùng sức, nếu cắt quá mạnh sẽ làm rách túi cát trong nội tạng của nó. Rồi trực tiếp dùng kéo kẹp lấy túi cát kia, lôi ra bên ngoài, rồi lật lại xả một lần là được.”
Nàng ném phần đầu đã cắt của con tôm hùm đất vào thùng rác, rồi dạy Trúc Thất và Nhị Sinh cách rửa ruột của tôm hùm đất.
Sau khi lăn lộn chừng bảy, tám con, cuối cùng hai người bọn họ đã học xong.
“Được rồi, việc cọ rửa tôm hùm đất sẽ giao cho các ngươi, nếu thời gian không đủ, cứ cắt trên lưng trước rồi mang một rổ qua bên này.”
Lê Tường buông cây kéo trong tay xuống, bưng nửa rổ tôm hùm đất đã rửa sạch sẽ vào phòng bếp.
“Hạnh Tử, ta bảo ngươi băm tỏi đã băm được bao nhiêu rồi?”
“Được một chén lớn rồi!”
Hạnh Tử nhanh nhẹn mang chén lớn đựng đầy tỏi băm đặt lên bệ bếp.
“Cứ qua bên này xem trước đi, xem xong lại qua băm tỏi.”
Lê Tường nhờ nương giúp nàng nhóm lửa, chờ dầu trong nồi đủ nhiệt độ, nàng đổ chừng nửa chén tỏi băm kia vào bên trong, lại bỏ thêm ba muỗng dầu hào lớn và một chút đường vào xào thơm lên.
Không được dùng lửa quá lớn, chỉ dùng lửa vừa phải thôi, tỏi băm nho nhỏ mới không bị cháy sém, mới toả hương thơm ngào ngạt.
Nàng vừa xào được vài cái, cả bầu không khí trong bếp đã thơm nức mùi dầu hào và tỏi phi.
Xào đến độ nhất định, nàng bỏ tôm hùm đất vào cùng đảo đều lên.
Tôm hùm đất đang có màu đỏ sậm, gặp dầu nóng, một chút đã biến thành màu đỏ tươi, trông rất đẹp mắt.
“Xào cùng tỏi băm nhuyễn, tôm hùm đất sẽ có hương vị của tỏi băm nhuyễn, cho nên không cần thêm quá nhiều những loại gia vị khác. Thêm chút nước tương hành buộc và lá thơm, muối cũng bỏ ít một chút, trong tương tỏi băm nhuyễn kia có thể bỏ thêm chút dầu hào cho dậy mùi.”
Lê Tường vừa hướng dẫn vừa bỏ luôn những loại gia vị cần thiết vào trong nồi, cuối cùng nàng còn đổ thêm chút rượu gia vị vào.
“Oa! Sư phụ thơm quá!”
“Đồ ngốc, là trong nồi thơm quá.”
Hai tỷ muội Đào Tử nhìn tôm hùm đất có màu sắc đỏ tươi trong nồi kia, cả hai đều không nhịn được lập tức nuốt nuốt nước miếng.
“Sư phụ, con này gọi là tôm hùm đất, có phải hương vị của nó cũng giống những loại tôm khác hay không?”
Lê Tường quay đầu lại liếc mắt nhìn hai tỷ muội một cái rồi bất đắc dĩ cười cười, khi nàng đổ tôm hùm đất ra khỏi nồi, mới gắp cho hai tiểu đồ đệ của mình, mỗi đứa một con nếm thử.
Đào Tử ngửi từng đợt hương tỏi thơm xộc vào mũi, cũng bất chấp tôm vừa ra khỏi nồi hãy còn nóng, nàng ấy lập tức bắt chước cách ăn những con tôm khác, lập tức cắn vào tôm hùm đất một cái.
Lê Tường cũng không kịp ngăn cản, chỉ nghe một tiếng rắc rắc thanh âm hàm răng va chạm với xác cứng của con tôm.
“……”
“Nha đầu ngốc, không thấy trên lưng con tôm hùm này có giáp xác cứng hay sao? Phải lột nó ra, ăn thịt bên trong.”
Lê Tường bất đắc dĩ cười cười, sau đó nàng bưng mâm đi ra ngoài.
Trong sân không có người ngoài, nàng cũng lười chẳng buồn đi lấy nhiều đũa như vậy, cứ trực tiếp cho bọn họ rửa tay rồi cầm tôm hùm đất ăn luôn.
Dù sao ngay đầu sân có nước, ăn xong lại rửa tay một lần nữa là ổn.
Một khay tôm hùm đất xào tỏi nhuyễn to bự, khiến đám người trong tửu lầu ăn say mê tới mức chẳng ai có tâm tình nói chuyện phiếm nữa.