Tựa như khi nàng làm cá hầm ớt vậy, sau khi làm xong nhất định sẽ rải lên hành tỏi ớt cay và tưới dầu, chắc chắn hắn ta có thể nhìn thấy được. Còn tinh bột, thứ này nàng làm rất nhiều, bên trong tửu lầu cũng dùng rất nhanh.
Từ trước tới nay, nàng chưa từng để ý lượng dùng thực tế trong một ngày. Nếu có người muốn lén lấy một ít, chắc hẳn không ai phát hiện ra.
Lê Tường không hề hoài nghi Yến Túc và mấy người Đào Tử, biểu tỷ, Khương Mẫn lại càng không.
Hắn còn không thèm để ý tới đại chưởng quầy của Đông Hoa tìm tới tận cửa cho ưu đãi, chỉ là một cái Thực Vi Thiên, đáng gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, toàn bộ phòng bếp chỉ có một mình tên tiểu nhị kia là khả nghi nhất.
“Tương nha đầu, ngươi nghĩ cái gì vậy, sao vẻ mặt nghiêm túc thế?”
“Thanh Chi tỷ tỷ, nếu các ngươi phát hiện trong nhà mình có kẻ phản bội, các ngươi sẽ xử trí như thế nào?”
Lê Tường tâm huyết dâng trào đột nhiên hỏi một câu.
Thanh Chi chớp chớp mắt, trực tiếp cắt một đường qua cổ.
“……”
Quá hung tàn, tiểu nữ xin cáo từ, cáo từ.
Bây giờ Lê Tường chỉ tiếc lúc trước không mua thêm hai người làm việc lặt vặt. Ở thời buổi này, chỉ có người giao khế ước bán thân vào trong tay mình mới trở nên thành thật một chút.
Sau khi trở lại tửu lầu, Lê Tường lập tức đi vào phòng bếp. Lúc này Khương Mẫn không có việc gì để làm nên chuyển qua nhóm lửa cho mấy người biểu tỷ.
Còn tên tiểu nhị kia đang nhóm lửa cho Yến Túc. Nàng qua nhìn một chút, Yến Túc đang làm món canh cá lần trước nàng dạy cho hắn.
“Sư phụ, ngươi xem ta làm canh cá này thế nào?”
Yến Túc đưa cho Lê Tường một cái muỗng để nàng nếm thử, đã rất không tồi. Thế nhưng nàng cố tình bày ra bộ dáng không hài lòng.
“A Túc, canh cá của ngươi quá loãng. Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, canh cá phải làm đặc sệt, linh hồn của món canh cá đều ở trên tinh bột, ngươi cho quá ít nước hoà tinh bột rồi.”
“A?”
Yến Túc nhìn món canh cá đậm đặc có thể đặt cái xẻng lên, có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tuy món canh cá của hắn không thể so sánh với hương vị sư phụ làm, vẫn còn kém một chút, nhưng độ đặc sệt vẫn giống hệt nhau mà, đâu có loãng?
Thế nhưng sư phụ đã nói chắc chắn là đúng, hắn lập tức quay đầu chuẩn bị đi lấy tinh bột hoà nước bỏ thêm vào.
“Thôi không cần làm nữa, khách nhân ở đằng trước đang chờ ăn đó, lần sau chú ý thêm là được.”
Lê Tường thúc giục, Yến Túc lại nghe lời bắt đầu múc canh cá ra. Chờ tiểu đồ đệ đi rồi, Lê Tường liếc mắt một cái nhìn bình tinh bột, còn một nửa lạng, xem xong nàng lập tức rời khỏi phòng bếp.
Những phương diện khác Thanh Chi hơi chậm hiểu một chút, nhưng phương diện này nàng ấy cực kỳ nhạy bén.
“Làm sao rồi? Ngươi đã bắt được phản đồ trong nhà bếp chưa?”
“Còn chưa biết nữa, chờ muộn thêm chút nữa, thời điểm đóng cửa ta sẽ qua nhìn lại.”
Thanh Chi kinh ngạc nhướng mày.
“Còn phải đợi tới lúc đóng cửa ư? Cớ gì phải phiền toái như vậy? Chuyện này quá đơn giản, lôi kẻ phản đồ đó ra treo lên, ta giúp ngươi hỏi, bảo đảm không đến một chén trà nhỏ hắn sẽ khai sạch sẽ.”
Lê Tường: “……”
Nếu dám bắt người ta treo lên tra khảo chắc ngày mai nàng đã bị mời lên nha môn uống trà rồi.
“Loại tình huống này xảy ra ở nhà ta, không thích hợp dùng biện pháp của các ngươi. Đi đi đi, ta đưa ngươi đi làm món ăn ngon.”
Lê Tường kéo Thanh Chi đi nhìn bảo bối nàng mới phát hiện ra.
“Loại khoai tây này mới xuất hiện không lâu, chắc chắn ngươi còn chưa ăn đâu.”
“Ta chưa được ăn ư……”
Dường như tất cả những món kỳ quái, hiếm lạ Thanh Chi đều được ăn từ trong bếp của Lê Tường.
“Thứ này nên xử lý kiểu gì?”
“Đơn giản, ngươi cứ ở bên cạnh giúp ta một chút việc lặt vặt, cứ làm lần lượt theo thứ tự là xong ngay thôi.”