Lê Tường vừa hỏi câu đó, Quan thị sửng sốt một chút nhưng đột nhiên bà lại nở nụ cười.
“Ai nha, nha đầu ngốc ơi, đính hôn cần gì phải biếu tiền? Nếu như ngươi có tâm, cứ mua một món quà nho nhỏ tặng biểu tỷ là được. Lại nói, kể cả khi thành thân rồi, biếu tiền cũng là chuyện của phụ thân ngươi và ta nha, ngươi là một nha đầu chưa có thành thân, biếu gì chứ?”
Bà không nhịn được cười, sau đó bắt đầu dạy cho nữ nhi nhà mình nghe tập tục thành thân ở nơi này.
Nhìn bộ dáng cảm thấy hứng thú cực kỳ của nữ nhi, Quan thị lại không nhịn được cười mở miệng hỏi: “Tương Nhi, đã nhiều ngày rồi, ta phát hiện ra quan hệ giữa ngươi và tứ oa có chút không thích hợp nha. Ngươi có việc gì thì nói, không được gạt nương đâu.”
“Nương… Không gạt ngươi. Lúc nào nên nói, ta nhất định sẽ nói với mọi người mà. Bây giờ cứ mặc kệ chúng ta đi, dù sao ta cũng chưa vội thành thân, kiểu gì cũng phải chờ tới năm ta 18 tuổi lại nói. Nếu hắn chờ được thì cứ chờ, không chờ được thì kệ hắn. Dù sao tháng ngày còn dài lắm, cứ từ từ quan sát xem sao.”
Lê Tường nói xong đã chạy ngay vào phòng bếp tiếc tục làm việc.
Quan thị thì ngơ ngẩn một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, nữ nhi vừa nói lời này, có nghĩa là gì nhỉ? Dường như là có, nhưng dường như lại không có?
Rốt cuộc là gì đâu? Tại sao nữ nhi nhà mình nói nghe chẳng hiểu gì hết?
Lê Tường vốn đang có chút ngượng ngùng, thế nhưng nàng bắt tay vào làm việc một lúc là quên ngày, mãi cho đến giữa trưa lúc chuẩn bị cơm trưa, nàng mới nhớ ra mình đã lạnh nhạt một rổ khoai tây rồi.
“Sư phụ, ăn khoai tây có ngon không?”
“Hạnh Tử, ngươi hỏi như vậy là không đúng rồi. Ngươi nghĩ coi, cái gì qua tay sư phụ mà chẳng ngon?”
Câu nịnh nọt của Đào Tử khiến Lê Tường cực kỳ thoải mái, nàng cười một tiếng rồi gọi hai nàng ấy tới bên người, bắt đầu dạy cho bọn họ một ít kiến thức về cách chế biến khoai tây cơ bản.
“Loại củ này, nhất định phải gọt sạch vỏ. Phải chú ý đặc biệt tới những củ đã mọc mầm, không được phép ăn nữa, ăn vào sẽ trúng độc.”
Mấy tiểu đồ đệ liên tục gật đầu, bọn họ chăm chú nhìn những củ khoai tây tròn trịa được gọt vỏ sạch sẽ rồi chuyển thành sợi qua bàn tay khéo léo của sư phụ nhà mình, sau đó nàng ném chúng vào trong chậu nước ngâm một lát.
“Hàm lượng tinh bột trong khoai tây rất nhiều, dùng nó để hầm sẽ rất mềm mại. Thế nhưng khi chúng ta muốn dùng nó để xào lại cần ngâm qua nước một lát, khiến lượng tinh bột bên trong khoai tây hoà tan bớt ra ngoài, khi xào xong sẽ trở nên giòn hơn một chút.”
Lê Tường chuẩn bị làm món khoai tây sợi xào cà chua cay. Nàng vừa dặn Yến Túc cầm một miếng thịt ba chỉ qua đây. Trước kia nàng làm món thịt kho tàu, không có khoai tây bên trong, luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
Hôm nay có khoai tây rồi, nên phối hợp xem sao.
Nàng thích nhất là hương vị của miếng khoai tây mềm mại hút no nước thịt…
Lúc này tuy đã qua thời điểm giờ cơm giữa trưa náo nhiệt nhất, nhưng khách nhân trong tửu lầu vẫn đông đúc như cũ.
Cho nên mấy người Đào Tử chỉ nhìn trong chốc lát đã đi làm món ăn cho khách nhân tiếp theo rồi.
Chỉ còn Khương Mẫn, tạm thời không cần hắn phải nhồi bột nên đứng cạnh Lê Tường quan sát mà thôi.
Lê Tường vừa thái thịt ba chỉ thành từng miếng to, vừa hỏi suy nghĩ của hắn về chuyện Đông Hoa bên kia muốn thuê hắn.
“Ta ư? Ta đâu có suy nghĩ gì? Ta rất hài lòng với cuộc sống hiện nay rồi. Đông Hoa bên đó danh khí rất lớn, thế nhưng người ta mời ta qua bên đó chỉ vì quan tâm tới tay nghề của ngươi thôi. Lại nói, nếu hỏi ta làm việc ở tửu lầu nào tốt nhất An Lăng, ta nhất định sẽ nói là Lê Ký chúng ta.”
Hắn nói lời này cũng không phải vì nịnh nọt nàng, hắn nhận xét rất chân thành từ tấm lòng.