Ngũ Thừa Phong còn chưa nói xong, đã thấy khuôn mặt Lê Tường ở phía đối diện đỏ ửng lên.
“Ai nói ta muốn thành hôn với ngươi!”
Sau đó Ngũ Thừa Phong còn không kịp nói cái gì, đã thấy nàng xoay người chạy vào sân, hắn lập tức có chút há hốc mồm.
Cho nên rốt cuộc là Tương nha đầu này nguyện ý hay không đây?
Kỳ thật chính bản thân Lê Tường cũng không biết nữa.
Nàng chỉ biết tim mình đang đập cực kỳ nhanh, mặt cũng nóng hừng hực, nếu nàng còn tiếp tục đứng ở đó thêm nữa, chắc chắn hai má sẽ đỏ như m.ô.n.g khỉ.
Trước kia khi đối mặt với Ngũ Thừa Phong, nàng có cảm giác gì đâu? Sao lần này lại có? Thật là quá kỳ quái.
“Sư phụ, tại sao ngươi lại ở một mình trong phòng bếp? Mặt đỏ ửng kìa, có phải sinh bệnh hay không?”
Đào Tử duỗi tay vào muốn vuốt vuốt trán Lê Tường, lại bị nàng né qua một bên.
“Ta không sao đâu, chỉ là vừa rồi phơi nắng nhiều hơi nóng một chút thôi.”
Lê Tường ra lấy một chậu nước, rửa mặt, cuối cùng khuôn mặt nóng hầm hập của nàng cũng nguội bớt.
“Đào Tử, vừa rồi Ngũ tứ ca mang túi đồ qua bên này, để đâu rồi, cho ta xem một chút.”
“A a! Ở chỗ này, ta đặt dưới cái bàn đó.”
Đào Tử lấy một túi to đầy đồ từ bên dưới đặt lên trên bàn. Lê Tường cởi nút thắt lên bên ngoài, gia hỏa này hay thật, mang qua không ít đồ.
Đại khái có mười mấy cân quả óc chó() lớn, và hơn hai mươi cân hạt thông chưa tách vỏ, xem tỉ lệ đã biết mấy thứ này có phẩm chất cực tốt. Lại thêm một túi nhỏ đựng đầy nấm mật ong, một loại đặc sản nổi tiếng của phương bắc, hầm canh rất tươi ngon.
(
)Còn gọi là hạch đào
“Đào Tử, mang một cái chén qua đây, ta lấy ra một chút cho ngươi đi ngâm.”
Giữa trưa sẽ mang nó ra hầm canh.
Còn túi hạt thông này ……
Lê Tường xách nó ra, vừa vặn đang ăn tết nha, nàng xào nó lên làm đồ ăn vặt chung với hạt dưa.
Bằng không chờ thêm mấy ngày nữa, cả tửu lầu đều bận rộn, còn ai có tâm tư đi ăn chúng nó nữa?
Muốn xào hạt thông cần phải ngâm mềm trước rồi mới xào, như vậy sẽ dễ cắn hơn một chút, để nguyên rồi xào quá phiền toái, nhất định phải dùng một cây búa mới đập vỡ lớp vỏ bên ngoài.
Nàng bỏ chỗ cát vàng dùng để xào hạt dưa lần trước vào nồi, lại hoà tan một chén lớn nước đường đổ vào trong đó, xào đến khi trong nồi bắt đầu bốc khói mới bỏ hạt thông vào.
Xào chừng một chén trà nhỏ là được.
Lê Tường lấy mất hạt ra khỏi cát nóng đặt lên bệ bếp, nàng dùng cây búa chuyên dụng để đập hạt óc chó, gõ một cái hạt thông.
Nhân hạt thông bên trong đã khô vàng, sát bỏ lớp vỏ lụa bên ngoài để lộ ra phần nhân màu vàng tươi bên trong.
Nàng lập tức ném nó vào trong miệng nhai một cái, ừm… mùi vị và hương thơm rất thuần, chỉ có thể nhận xét bằng một chữ.
Ngon!
Thời điểm Lê Tường bưng hạt thông đi ra ngoài, cảm xúc đã vững vàng hơn rất nhiều.
Hơn nữa người trong nhà đều có mặt ở đây, nàng không có ngượng ngùng như hồi nãy nữa.
Người một nhà nói nói cười cười vui vui vẻ vẻ, thời gian một ngày rất nhanh đã đi qua.
Lê Ký Tửu Lầu chỉ nghỉ ba ngày, vào mùng bốn tết bọn họ đã chính thức buôn bán. Năm mới cảnh sắc mới, thực đơn nhà bọn họ cũng tự nhiên có thêm vài món ăn mới.
“Ông chủ, món gà xiên nhúng là thứ gì?”
Còn bán giá đắt như vậy, một phần đòi những 150 đồng bối.
Những khách nhân bên trong tửu lầu đều đang thắc mắc, cũng có vài vị khách quen đã trực tiếp gọi món rồi.
Ăn tết nhiều ngày ở nhà, bọn họ đã cảm thấy nhàm chán lắm rồi, vừa nghe món mới gà xiên nhúng, còn là món tê cay, bọn họ đã không nhịn nổi nữa.
Sau bếp nhận được đơn thì lập tức bận rộn làm việc.
Có kế hoạch lên món mới từ trước, cho nên phần nước dùng cho món gà xiên nhúng đã sớm chuẩn bị được một nửa.