Hiện giờ mấy vị huynh đệ trong tiêu cục đã về nhà ăn tết cả rồi, chờ lúc bọn họ quay lên đây, cả đám huynh đệ tới tửu lầu làm một bữa là được, không cần quà cáp, thăm hỏi gì cho mất công.
Chỉ có hai nhà cần hắn tự tới thăm hỏi là nhà sư phụ và Lê gia.
Hắn mang lễ vật tới nhà sư phụ trước. Ngày đầu tiên của năm mới, có rất nhiều người tới nhà sư phụ chúc tết.
Hắn đưa bọc hoa quả khô mừng năm mới cho sư nương rồi cáo từ rời đi, sau đó trực tiếp tới Lê gia.
Hôm nay tuy Lê Ký Tửu Lầu không buôn bán, nhưng cửa lớn nhà họ vẫn mở ra, trên bàn đặt đầy hạt dưa, nhân hạt, bánh kẹo, trái cây quá đắt, chỉ bày thứ đó trên bàn ở sân sau.
Có nhiều người ở những cửa hàng phụ cận cũng muốn qua bên này muốn chiếm chút lợi của nhà bọn họ như nắm chút hạt dưa, kẹo bánh vân vân…
Có Lê Giang nhìn, bọn họ không lấy được bao nhiêu, lại nói ngày đầu năm mới muốn vui vui vẻ vẻ, bởi vậy người của Lê gia cũng không để ý mấy chuyện đó.
“Năm mới vui vẻ nha Đại Giang thúc, ta tới chúc tết đây.”
Lê Giang nhìn người đến, đầu tiên là vui vẻ, nhưng lại nghĩ tiểu tử này tới chúc tết nhà bọn họ đa phần vì muốn lấy lòng nữ nhi nhà hắn, bởi vậy vẻ tươi cười trên mặt hắn lập tức tan biến dần.
“Tứ oa à, ngươi tới chúc tết đi người không là được, mang lễ vật làm gì?”
Nhìn tiểu tử kia mang trên tay bao lớn, bao nhỏ, chẳng khác nào tới nhà nhạc phụ……
“Ngươi vào hậu viện đi, mấy người bọn họ đều ở trong hậu viện.”
Ngũ Thừa Phong gật gật đầu, hắn mang theo lễ vật trên tay xuyên qua sảnh lớn vào hậu viện. Vừa vén mành che lên đã nhìn thấy tên Lạc Trạch kia, tiểu tử ấy đang ngồi sát bên người Quan Thúy Nhi, haizz, còn cực kỳ gần. Hơn nữa, tiểu tử này còn tự cắn vỏ hạt dưa cho Quan Thúy Nhi nữa!!
Quan cữu cữu đang ngồi bên cạnh đó, tiểu tử ấy dám lộ liễu vậy sao?
Tình huống như thế nào đây?!!
Hắn chỉ đi hai tháng rưỡi, tại sao lúc trở về đã có cảm giác tiểu tử Lạc Trạch này lấy lòng được tất cả mọi người trong Quan gia rồi? Đối phương thật quá thần kỳ!
“Tứ oa à? Qua đây này, ngồi đó đi.”
Quan thị biết Ngũ Thừa Phong không có thân thích trong thành, trong lòng bà cũng dự đoán từ sớm là hắn sẽ qua bên này.
Thế nhưng bà không nghĩ tới hắn sẽ mang nhiều lễ vật như thế. Dường như hắn làm hơi quá, có cảm tưởng như đã chính thức đặt mối quan hệ rồi.
“Những thứ này là……”
Ngũ Thừa Phong thấy dường như bà đã hiểu lầm rồi, hắn vội vàng giải thích: “Đây là một ít đặc sản ta đi Dụ Châu mang về. Chẳng mấy khi mới được đi một lần nên mua rất nhiều, cũng không phải cố tình mua lễ vật mang tới chúc tết đâu. Quan thẩm, ta không có khách khí như vậy, đâu có chuyện qua nhà ngài chúc tết còn mua nhiều lễ vật như thế.”
Vừa nghe được lời này, Quan thị có chút bật cười, bà cũng không từ chối tấm lòng của hắn, vui vẻ cảm ơn rồi mang chúng vào phòng bếp.
“Qua chơi đi, mấy người Tiểu Lạc đều ở bên đó, ngươi cũng quen biết với bọn họ.”
Ngũ Thừa Phong lên tiếng trả lời, hắn rất thoải mái ngồi bên cạnh Lạc Trạch. Lê Tường vẫn ngồi đối diện hắn như cũ, lúc này nàng đang lười biếng cắn hạt dưa.
Ánh nắng ấm áp của mặt trời trượt qua kẽ lá rơi trên người nàng, đẹp không bút nào tả xiết.
Lạc Trạch thấy bộ dáng hắn buồn cười vô cùng mới ghé sát bên người hắn nhỏ giọng cười cợt một câu.
“Nuốt bớt nước miếng đi.”
Ngũ Thừa Phong: “……”
Tên này muốn ăn đòn đây mà.
Hắn nhìn về hướng Quan Thúy Nhi bên kia khẽ hất cằm hỏi.
“Lạc Trạch ngươi làm chuyện gì thế?”
“Ngươi nói ta và Thúy Nhi ư? Chúng ta sắp đính hôn rồi.”
Một câu nói nhẹ như không lại ẩn chứa biết bao nhiêu ngọt ngào của đối phương vừa vang lên, nhưng chẳng khác nào nhét vào miệng Ngũ Thừa Phong một quả chanh chua loét, chua muốn c.h.ế.t hắn rồi.