Khi đó nào có ai nghĩ tới, chỉ một năm ngắn ngủn, trong nhà bọn họ lại có biến hoá lớn tới mức này?
Lê Giang ăn một miếng thịt, lại uống một chén rượu, nhưng sau đó hắn lại quay người dùng góc áo lau lau khóe mắt.
Hôm nay hắn đã cúng lão tổ tông nhiều đồ ăn ngon như vậy, chắc chắn bọn họ có thể cảm nhận được sự thành tâm trong lòng hắn.
Các ngài nhất định phải phù hộ nhi tử và nữ nhi nhà ta cả đời trôi chảy.
Nhà Lê Giang là vậy, nhà Quan Phúc cũng không khác là bao.
Mâm cơm tất niên năm ngoái, Quan Phúc còn có thể lên bàn, nhưng Bao thị và nữ nhi chỉ có thể ngồi trong phòng bếp, cơm chiều của hai người ấy chỉ là hạt đậu và nước ấm.
Từ trên xuống dưới những món ăn ngày tết trong nhà đều do hai người ấy nấu nướng, chờ người Quan gia cơm nước xong cũng tới tay hai người ấy dọn dẹp.
Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, làm còn nhiều hơn trâu, câu này tả hai người thân thiết nhất đời Quan Phúc.
Đương nhiên, trong đó cũng bao gồm một chút nguyên nhân là hai mẫu nữ bọn họ quá mức yếu đuối.
Bao thị yếu đuối vì không sinh ra nhi tử, Quan Thúy Nhi lại yếu đuối vì từ nhỏ đã bị nãi nãi, đại bá nương chửi rủa khinh nhục.
Bây giờ nhớ lại, thôn Song Khê kia tựa như một cơn ác mộng, mà Lê Tường là vị cứu tinh đã đánh thức người một nhà bọn họ khỏi cơn ác mộng ấy.
Bao thị không còn cảm thấy nhất định phải sinh một nhi tử mới được đứng thẳng lưng nhìn đời, hiện giờ nữ nhi của bà cũng có tay nghề, có tiền công, chia hoa hồng còn nhiều hơn phụ thân nàng ấy nữa.
Bà có một nữ nhi này là đủ để thẳng lưng nhìn đời, không có nhi tử cũng không sao.
Quan Thúy Nhi thêm một lần nữa lấy lại tự tin của mình, nàng ấy không còn sợ hãi rụt rè cảm thấy mình là một người vô dụng nữa.
Nàng ấy có thể kiếm tiền, có thể nuôi sống phụ mẫu, nàng ấy là nữ nhi nhưng hiếu thuận không hề thua kém nhi tử.
Nếu nói bữa cơm tất niên năm ngoái của hai nhà Lê, Quan rất khó coi, thì với hai tỷ muội Đào Tử, phải dùng từ thê thảm.
Theo lẽ thường đêm 30, chủ nhà sẽ thưởng cho đám hạ nhân một vài thứ, có đôi khi là tiền bạc, cũng có đôi khi là một bữa cơm ngon lành.
Năm ngoái hai người ấy được thưởng một bữa cơm ngon, nghe nói có tới ba món đồ ăn là thịt. Hai tỷ muội đã lâu không được ăn thịt, thèm không chịu nổi, bởi vậy vừa làm xong công việc của mình, hai người bọn họ đã lập tức lén lút đi vào phòng bếp muốn nhìn xem khi nào mới tới lượt mình được ăn cơm.
Kết quả lại gặp được đại a hoàn của phu nhân ăn vụng tổ yến. Món này chỉ chuyên nấu cho phu nhân nhà bọn họ thôi.
Đã vậy, hai người còn bị đại a hoàn kia phát hiện. Kết quả nàng ta đã làm chuyện xấu còn hung ác tới mức chạy đi tố cáo trước, nói hai tỷ muội Đào Tử lén lút ăn vụng tổ yến kia.
Vậy là ngày tết nhất, hai tỷ muội bị người ta ấn xuống đánh cho một trận, cuối cùng đừng nói là một bữa ăn ngon, cả nước cũng không được một miếng nào.
Càng là người từng nếm trải cay đắng như hai nàng, càng biết cách trân trọng những tháng ngày hạnh phúc hiện giờ.
“Phúc Tử, tới, lại uống một chén!”
“Tỷ phu, ta kính ngươi!”
Hai nam nhân từng trải qua biết bao tháng ngày nghẹn khuất, hôm nay cuối cùng tất cả cũng qua rồi, họ chúc nhau không chỉ uống rượu mà như uống cả tâm tình vậy.
Cuộc đời này thật thoải mái, thật thoả mãn. Vui tới mức quên mất chút nữa mình còn phải gác đêm, cứ vậy uống đến say mèm.
Lê Tường gọi Quan Thúy Nhi vào ngủ cùng mình đêm nay, nhường phòng của nàng ấy cho phu thê tiểu cữu cữu ngủ lại.
Hiển nhiên là Quan Thúy Nhi liên tục gật đầu, nàng ấy lên tiếng rồi vội vàng vào phòng mình thu thập giường đệm.
Bớt đi thanh âm hò hét nâng chén của hai nam nhân, trong hậu viện cũng yên tĩnh hơn không ít.