Nàng ấy nói thì nói như thế, thế nhưng chỉ cần tưởng tượng tới hình ảnh mấy người đại bá và nãi nãi bị Lạc Trạch chọc cho tức giận đến mức nổi trận lôi đình nhưng chỉ có thể nghẹn lại, trong lòng nàng ấy lại không tự chủ được dấy lên một đợt sảng khoái vô cùng.
“A Trạch… Cảm ơn ngươi.”
Lạc Trạch tiến lên một bước, cười hỏi: “Chỉ cảm ơn suông thôi sao?”
Vốn dĩ hắn chỉ muốn Thúy Nhi làm một cái túi tiền hoặc là đồ vật nho nhỏ gì đó cảm ơn mình, kết quả hắn không nghĩ tới Thúy Nhi đối diện lại trực tiếp nhón chân thò qua hôn hắn một cái.
“Như vậy đã được chưa!”
Quan Thúy Nhi đỏ mặt y như m.ô.n.g khỉ, ngượng ngùng ghê gớm, nàng ấy hôn hắn một cái rồi vội vàng xuyên qua sân đi về phía cửa sau. Hơn nửa ngày sau Lạc Trạch mới hồi phục lại tinh thần.
“Tại sao chỉ thơm vào má như vậy?”
Lê Tường: “……”
Trời tối đen xì xì, nàng đã phải vất vả làm sổ sách còn bị nhét cho một đống thức ăn chó vào mồm. Quá thảm mà.
Hai người bọn họ đi rồi, Lê Tường mới có thể tập trung tinh thần chép hết số liệu vào thẻ tre của nàng, vừa làm vừa ghi nhớ, nàng đã có thể đưa ra con số tiền lời đại khái của ngày hôm nay.
Từ sau khi khai trương, tửu lầu làm ăn càng ngày càng tốt, từ lúc bắt đầu doanh thu một ngày được hai mươi ngân bối, tới bây giờ đã được chừng 40 ngân bối.
Trừ đi các loại phí tổn khác, kiểu gì một ngày cũng kiếm được hơn hai mươi ngân bối.
Sắp tới lúc ăn tết được chia tiền rồi, ngẫm lại nàng cảm thấy cực kỳ kích động.
Lê Tường dọn dẹp hết mọi thứ, thổi tắt đèn, cuối cùng nàng cũng được nghỉ ngơi.
Chỉ chớp mắt một cái đã tới 29 tháng chạp, ngày mai đã là đêm 30 rồi, hiển nhiên phải kiểm kê, thanh toán tất cả những khoản bên trong tửu lầu.
Chủ nhân đã chia xong tiền, còn dư lại phải phát cho người bên dưới.
Hôm nay tửu lầu đóng cửa sớm, tiên sinh phòng thu chi và Lê Tường đều tính sổ, tính tổng doanh thu lại trừ chi tiêu và tiền vốn ban đầu, rất nhanh Lê Tường đã ra kết quả.
Trong hai tháng rưỡi từ khi khai trương, tổng cộng tửu lầu kiếm được lãi ròng là 1650 ngân bối.
Chín phần tiền lãi này chia đều cho nàng và đại ca, vậy mỗi người được 742 ngân bối thêm 500 đồng bối. Dư lại một thành, chưởng quầy Miêu được chia một nửa trong số đó được 82 ngân bối thêm 500 đồng bối.
Nàng tính lặp đi lặp lại ba lần, kết quả đều giống nhau.
Sau nửa canh giờ, phòng thu chi cũng cho ra kết quả, cùng Lê Tường tính không sai chút nào.
Lê Trạch xác nhận không hề nhầm lẫn, mới trực tiếp mở cái rương lấy ngân bối ra.
Hai huynh muội bọn họ lập tức cầm tiền đi khoá lại. Phần còn lại để chưởng quầy Miêu và mọi người trong tửu lầu phân phối.
“Tiểu muội, ta thường xuyên không có mặt trong lâu, nên phân phối như thế nào do ngươi định đoạt.”
Một bao ngân bối nặng trĩu được giao vào tay Lê Tường.
Lê Tường chia cho chưởng quầy Miêu đầu tiên, của hắn hơn 80 ngân bối, chưởng quầy Miêu làm lụng hơn nửa đời mới tích cóp được hơn hai trăm ngân bối, vậy mà một lúc được chia hơn một phần ba số tài sản hắn tích cóp được, khiến hắn kích động nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lóc hơn nửa ngày.
Những người khác đứng bên cạnh mà trong lòng đầy hâm mộ, xong phần của chưởng quầy Miêu, bọn họ cũng hướng ánh mắt đầy trông mong nhìn Lê Tường, sắp được biết mình chia bao nhiêu tiền rồi.
“Lúc trước chúng ta đã giao ước sẽ phân phối theo lao động, ta nghĩ rằng, đầu bếp có công lao lớn nhất.”
Không có đồ ăn từ phòng bếp, khách hàng quen đâu có nhiều như vậy, việc làm ăn đâu có thuận lợi nhường này.
Bọn tiểu nhị đều không có ý kiến.
Lê Tường trực tiếp lấy ngân bối ra, chia cho đám Khương Mẫn, Đào Tử, mỗi người được tám ngân bối.
“Cảm ơn A Tường!”
“Cảm ơn sư phụ!!”
Còn lại, sáu người chạy bàn và tiên sinh phòng thu chi cộng thêm tiểu nhị phòng bếp, mỗi người được bốn ngân bối.