“Nhìn thì rất nhiều, thế nhưng mấy ngày nữa ta đã đính hôn rồi, tiền tích cóp phải chi cho rất nhiều thứ. 300 này, ngươi đừng chê ít, lấy mua chút thịt để dành ăn tết, kiểu gì cũng phải qua năm mới thật náo nhiệt.”
Trúc Thất đang ăn mà không nghe ra chút mùi vị gì, lại nghe lão đại nhà mình nói như vậy, càng cảm thấy khó chịu hơn. Hắn không cần suy nghĩ đã lập tức từ chối.
“Lão đại, ngươi đừng lo lắng cho chúng ta, chúng ta tự có công việc của mình, sinh hoạt hàng tháng đều không chút trở ngại. Lần trước Ngũ Thừa Phong trở về cho chúng ta tiền, chúng ta còn chưa dùng hết đó.”
Hắn buông đũa xuống, đột nhiên nhớ lại một điểm mấu chốt trong câu nói của lão đại.
“Lão đại, ngươi muốn đính hôn?! Là cô nương nhà ai?! Chúng ta có quen không?”
Lạc Trạch cười lắc đầu nói: “Không quen biết, trước kia nàng chưa từng tới trấn trên. Nàng chỉ là một tiểu cô nương nông gia bình thường, nhưng lại cực kỳ thiện lương, đối xử với ta cũng rất tốt. Đính hôn chắc không thể mời các ngươi rồi, chờ tới khi thành thân ta sẽ bao một cái thuyền tới đón các ngươi lên uống rượu mừng.”
“Thật tốt……”
Trong lòng Trúc Thất cảm thấy được an ủi. Tuy cuộc sống của đám côn đồ bọn họ không quá tốt, nhưng lão đại lại sống rất thảnh thơi, đối phương có công tác ổn định, còn có một mối hôn sự không tồi, ngày sau phu thê hai người ấy nhất định có thể ở chung êm đềm hạnh phúc. Cuối cùng cũng có một người trong số bọn họ sống không tồi.
“Thất ca ơi! Ta sắp c.h.ế.t đói rồi, có bánh ……”
Nhị Sinh vừa kêu gào bên ngoài vừa đến gần phòng bếp, tới khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng bên cạnh bàn kia, hắn lập tức ngưng bặt tiếng nói.
Lạc Trạch đang muốn vui sướng đi lên ôm huynh đệ nhà mình, lại một thứ mùi hương hôi thối của phân ập vào mặt.
Đây là……
“A Thất?! Ngươi nói tìm việc chính là đi đổ hương đêm() ư?
(
)một từ được dùng trong quá khứ, dành cho những người đi thu dọn tủ quần áo, hố xí… trên các bến tàu.
Hai người đứng song song trong sân, cúi đầu giống hệt hai tiểu hài tử đang bị trưởng bối giáo huấn.
“Lão đại……”
“Rốt cuộc tại sao lại thành ra thế này? Mấy đứa các ngươi có sức lực không nhỏ, kể cả đi khiêng bao tải nửa ngày cũng hơn đi làm hương đêm kiểu này? Còn nữa, mấy người khác đâu?”
“Bọn họ đều theo Củ Cải đi rồi. Bọn họ không muốn sống cuộc đời bình lặng như vậy. Bọn họ ở chỗ này không được nửa tháng đã đi cả rồi. Chỉ còn lại ta và Nhị Sinh……”
Trúc Thất ủy khuất ghê gớm.
“Trước kia chúng ta từng xảy ra tranh chấp với quản sự bến tàu. Tên kia thù rất dai, hắn căn bản không cho chúng ta ra đó khiêng hàng. Chúng ta ở bến tàu đợi một ngày cũng không kiếm được một đồng bối này. Sau này, ta mới cùng Nhị Sinh đi nhận việc đổ hương đêm, tuy ít tiền một chút, nhưng chỉ cần làm hai, ba canh giờ, lại làm lúc nửa đêm, không ai nhìn thấy.”
“Không nhìn thấy? Một thân đầy mùi của Nhị Sinh chạy tung tăng khắp nơi, chẳng phải rõ như ban ngày sao? Không nhìn thấy có ích lợi gì!”
Lạc Trạch chỉ cảm thấy trong n.g.ự.c dần dâng lên một bụng lửa giận, khiến hắn trở nên vô cùng hung hãn.
Trúc Thất và Nhị Sinh là huynh đệ tốt nhất của hắn, bản thân hắn ở trong thành ăn sung mặc sướng, bọn họ lại ở thị trấn đổ hương đêm.
Cũng không phải hắn ghét bỏ công tác này nên mới nói vậy, mà người làm công tác này cơ hồ đều là người già, phụ nữ và trẻ em, làm gì có nam tử tráng niên đi làm.
Mấy người bọn họ làm việc này, chắc chắn đã bị không ít người châm chọc sau lưng rồi.
“Nhị Sinh, đừng đi đổ hương đêm nữa.”
Thấy hắn không vui, Trúc Thất và Nhị Sinh đều ngoan ngoãn gật đầu.
“Được, không nói những chuyện đó nữa, nhanh lại đây ăn.”
Lạc Trạch than một tiếng, hắn nhìn hai người đang cắm đầu ăn thịt mà cẩn thận suy nghĩ.
Ăn xong thịt, Nhị Sinh lập tức đi tắm rửa một cái.