Đây là những bộ xiêm y duy nhất của toàn bộ Dụ Châu, ít nhất cũng bán được với giá 300, như vậy bán đi hai kiện là hồi vốn, còn tăng thêm danh tiếng cho cửa tiệm nhà mình.
Không tồi không tồi.
“30 thì 30 đi, Ngũ tiểu huynh đệ, các ngươi đi một đoạn đường dài hộ tống ta đến Dụ Châu cũng vất vả. Chỉ cần thử nghiệm thấy hàng không thành vấn đề, chúng ta tiền trao cháo múc.”
Thấy bộ dáng ông chủ Vu sảng khoái như vậy, hai sư đồ Ngũ Thừa Phong trực tiếp chấn kinh.
Trời đất chứng giám, bọn họ nghĩ rằng thứ lông này quý hiếm như thế chắc chỉ bán được ba ngân bối một cân thôi, không nghĩ tới ông chủ Vu này tiền tài dồi dào như vậy, người ta lại trực tiếp nâng giá lên mười lần.
Suy cho cùng Ngũ Thừa Phong vẫn còn quá trẻ tuổi, cho nên tiêu đầu Sài vẫn phản ứng trước, sau đó hắn lập tức nói thay đồ đệ nhà mình.
“Ông chủ Vu, hôm nay đã sắp tối rồi, ngươi muốn thử nghiệm hàng cũng không rõ ràng lắm, không bằng chờ tới ngày mai chúng ta tới khách đi3m ở trấn trên lại làm giao dịch, được không?”
“Không thành vấn đề.”
Chỉ cần giao dịch hàng hoá trước khi tới mục tiêu là được.
Sau khi hai sư đồ bọn họ thương lượng xong với ông chủ Vu kia, bọn họ lập tức trở về xe ngựa, thậm chí còn quên lấy tấm áo lót trên người ông chủ Vu.
Ngũ Thừa Phong vỗ vỗ khuôn mặt mình, tới tận bây giờ hắn vẫn không dám tin tưởng một màn vừa rồi.
“Sư phụ, ta có nằm mơ không? Ông chủ Vu kia thật sự muốn dùng 30 ngân bối mua một cân lông của chúng ta??”
“Ông chủ Vu buôn bán mặt hàng da lông trải rộng cả Dụ Châu, ở trong mắt hắn mấy trăm ngân bối chỉ là chuyện nhỏ, hắn đã nói tất nhiên là sự thật.”
Tiêu đầu Sài khó che giấu kích động trong lòng, tuy bản thân hắn đã có của cải hơn một ngàn ngân bối, nhưng ai không thích tiền nhiều?
Cùng tiểu đồ đệ làm xong xuôi vụ buôn bán này, ít nhất hắn cũng được chia hơn 200, đúng là một số tiền không nhỏ.
“Tiểu Ngũ ơi, sau khi làm xong vụ buôn bán này, ngươi có tính toán gì không?”
“Hả? Tính toán?”
Ngũ Thừa Phong không hiểu ý của sư phụ.
“Chính là mua phòng ở rồi cưới tức phụ đó.”
Tiêu đầu Sài lười nhác dựa vào vách xe, khuyên nhủ: “Mấy trăm ngân bối là một con số không nhỏ, nếu ăn mặc cần kiệm, chắc chắn đủ dùng cả đời ở nông thôn. Còn ở trong thành? Ngươi có thể mua được một toà nhà nhỏ ở ngoại thành, lại làm một công việc vặt, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng có thể sống qua ngày. Làm ở tiêu cục không thoải mái, có một nửa thời gian trong năm đều sinh hoạt kiểu màn trời chiếu đất ở bên ngoài. Ta cảm thấy ngươi nên thành thật kiên định bỏ nghề này mà cưới một tức phụ rồi tìm công việc khác mưu sinh đi.”
Kể cả khi không tìm được việc ngay, tiểu đồ đệ của hắn còn có nha đầu Lê gia, còn có thể dựa vào tửu lầu nhà người ta. Tới khi đó tạm thời làm một chân chạy bàn cũng được.
Tóm lại không cần biết đồ đệ hắn định làm gì, nhưng chắc chắn sẽ an toàn hơn đi áp tiêu.
Trước kia tiêu đầu Sài là muốn tìm một đồ đệ để hắn truyền lại võ nghệ của bản thân, hắn cảm thấy Ngũ Thừa Phong thích hợp cho nên dẫn dắt hài tử này theo. Nhưng càng ở chung lâu ngày, hắn càng thương xót hài tử này.
Rõ ràng có phụ mẫu lại tựa như cô nhi, một mình chịu khổ vất vả tích cóp từng chút tiền bạc. Bao nhiêu năm qua, hài tử này chưa từng dám tiêu phí chút tiền bạc nào.
Bản chất tiểu đồ đệ nhà hắn vừa thành thật, vừa nhân nghĩa lại vô cùng cung kính với vị sư phụ như hắn.
Tim hắn cũng không phải làm bằng sắt, một hài tử tốt như vậy, xứng đáng để hắn suy nghĩ, đắn đo giùm.
“Sư phụ không còn trẻ nữa, nhiều nhất chỉ làm thêm được năm năm cũng từ bỏ cái chức tiêu đầu này rồi. Mấy năm nay, ta cũng không biết mình đã chịu biết bao vết thương, có mấy lần đều thiếu chút nữa đã mất mạng.”