“A Tường cô nương, Lý đại nhân kia lại tới nữa, vẫn như cũ là một nhà ba người, có điều lần này bọn họ không chỉ gọi một món canh cá, còn gọi thêm thịt xào, một bát thịt hầm, và một bát canh đầu cá đậu hũ.”
Lê Tường đã mệt mỏi cả một ngày, nàng chẳng còn tâm tình mà nói chuyện nữa. Sau khi nàng gật đầu với A Bố là bắt tay vào làm canh đậu hũ ngay.
Biểu tỷ biết làm món thịt xào, để Đào Tử đi thái thịt hầm, chỉ riêng món canh đầu cá đậu hũ này là các nàng chưa học được.
À không, chính xác là tất cả các món liên quan tới đậu hũ, các nàng đều chưa biết làm.
“A Túc, giữa trưa lúc làm canh cá còn thừa một cái đầu cá đó, mang qua đây đi, sau đó lấy hết xương cá ra cho ta.”
Yến Túc đáp lại rồi lập tức tìm lại những cái đầu cá còn thừa từ giữa trưa. Sau khi rửa sạch sẽ, hắn trực tiếp dùng d.a.o bổ đầu cá ra, bỏ đi hai khối xương lớn bên trong, rồi băm nhỏ tất cả phần còn lại.
“Sư phụ xong rồi.”
Lê Tường nhận cái chậu từ tay Yến Túc lại giật giật cái xẻng trong tay, đảo một vòng dầu trong nồi, tiếp theo mới thả lát gừng vào nồi xào lửa lớn cho thơm rồi mới bỏ từng phần đầu cá vào bên trong.
Mùi chiên cá thơm tới mức bụng của nàng cũng sôi lên ùng ục. Chẳng qua người đang ở trong phòng bếp, làm sao để mình đói được?
Ngay sau đó, nàng trực tiếp cắt một miếng đậu hũ trắng nõn, chấm chút nước tương bỏ vào miệng ăn lót dạ.
Đậu hũ chưa chần nước sôi vẫn còn một chút mùi tanh, nhưng mùi này rất nhạt, có thể bỏ qua không quan tâm tới nó.
Đại khái là món đậu hũ này dùng nguyên liệu rất tốt, cho nên thành phẩm làm ra có hương vị rất ngon.
Lê Tường ăn hai miếng đậu hũ, người cũng lên tinh thần không ít. Sau khi nàng nhìn đầu cá đã chiên gần hoàn hảo rồi, nàng lập tức bỏ xương cá vào chiên cùng, tiếp theo là thêm nước trong.
Chờ nước sôi, Lê Tường cắt đậu hũ thành miếng nhỏ vừa ăn bỏ vào nồi, lại thêm gia vị, rải chút hành thái, một nồi canh đầu cá đậu hũ có thể bắc ra.
Làm xong món canh, nàng cũng được thanh nhàn trong chốc lát. Ngày hôm nay, nàng là người làm đồ ăn nhiều nhất, những người khác rất xót xa cho nàng.
Bởi vậy, mỗi khi có đơn hàng từ bên ngoài tới, bọn họ làm được nhất định sẽ tự mình làm, không làm nổi mới đi gọi Lê Tường.
Sau nửa canh giờ, tửu lầu đóng cửa, trong phòng bếp vẫn còn bận rộn làm cơm chiều cho mọi người. Quan Thúy Nhi lập tức đẩy biểu muội ra khỏi phòng bếp.
“Nơi này có ta và mấy người Đào Tử là được, ngươi đâu cần lo lắng cho cơm chiều của mọi người trong nhà?”
“Được được được, ta biết rồi.”
Lê Tường xoay người chuẩn bị lấy cái ghế dựa mang ra sân ngồi một lát, nhưng vừa quay đầu, nàng đã nhìn thấy hai người lớn và một hài tử đang đứng đợi nàng từ lâu.
Hồi nãy bận rộn quá, nàng cũng quên mất trong tửu lầu nhà mình còn một nhân vật cao quý nha.
“Ngươi chính là sư phụ Lê làm canh cá?”
Lý đại nhân không dám tin vào mắt mình, hồi nãy người chạy bàn kia nói nha đầu mới mười mấy tuổi này chính là vị sư phụ có trù nghệ cao siêu kia. Nhưng làm sao mà nàng lại lợi hại như vậy…
Lê Tường làm bộ không biết thân phận của hắn. Nàng cầm băng ghế ra mời người một nhà bọn họ ngồi xuống.
Trong viện ánh sáng rất yếu, chỉ nhìn được nhờ ánh sáng đèn hắt ra từ phòng bếp, Lý đại nhân miễn cưỡng lắm mới nhìn rõ khuôn mặt của nàng.
Lý phu nhân lại đi theo phía sau tướng công nhà mình, bởi vậy mãi cho đến khi ngồi xuống nàng ấy mới đưa mắt nhìn nàng.
“Ngươi……”
Tại sao nhìn sư phụ Lê này quen mắt như vậy? Hình như bà đã gặp nàng ở đâu rồi thì phải?
“Ôm một cái……”
Lúc này Tiểu Uẩn Nhi bỗng vươn tay về phía Lê Tường.
Lê Tường kinh ngạc chỉ vào người mình, hỏi nàng ấy: “Muốn ta ôm ư?”
“Ôm một cái……”