“Được rồi!” Yến Túc chỉ chờ có vậy, hắn vẫn cảm thấy hứng thú với những món rau xào này.
Lê Tường chia con cá đã g.i.ế.c thành hai nửa, nàng chỉ cần dùng một nửa. Sau khi nhồi gừng thái lát và hành hoa vào khoảng giữa thịt cá, nàng lại cho chút rượu gia vị lên, cuối cùng nó bỏ nó lên nồi hấp chín.
Thịt cá chín rất nhanh, chỉ cần đun lửa lớn trong thời gian một chén trà nhỏ là được.
Sau khi bỏ cá ra, lấy hết gừng và hành đi, nàng lại trực tiếp dằm thịt cá thành vụn nhỏ, khuấy đều cùng với nước canh vừa hấp xong. Đương nhiên, da cá cũng phải lọc bỏ, bằng không nước canh sẽ có mùi tanh.
Hiện giờ phòng bếp không quá bận rộn như hôm qua, ngoại trừ tiểu nhị đang nhóm lửa và Quan Thúy Nhi đang nhồi bột, những người còn lại đều vây quanh quan sát Lê Tường làm canh.
“Trước tiên cho chút dầu vào nồi, phi hành trong lửa lớn cho thơm.”
Lê Tường vừa nói vừa bỏ hành thái nhỏ vào trong chảo dầu, chỉ nghe ‘xèo’ một tiếng, hơi nước đều bị dầu sôi trong nổi làm bốc hơi hết sạch.
Chờ hành trong chảo dầu đều khô quắt lại, nàng mới vớt nó ra, đổ lượng lớn nước hầm xương vào.
“Loại canh này không nhất thiết phải dùng nước hầm xương, dùng nước hầm gà, vịt gì đó đều được, kể cả nước trong cũng được, có điều nước trong làm canh sẽ không thơm như các loại nước hầm khác.”
Đã biết thực khách dùng món này là một tiểu hài tử, cho nên Lê Tường cũng bỏ thêm chút nấm hương và măng được thái đặc biệt nhỏ vào bên trong, nấu sôi mới đổ nước canh có lẫn thịt cá vào trong nồi.
Thịt cá được dằm rất nát, đã vậy, bỏ chung vào nước sôi, đun liên tục, thịt cá lại càng thêm nát. Lúc này mới thêm nước tương, muối và bột tôm đi vào.
“Đào Tử, hoà nửa chén tinh bột vào nước cho ta.”
Nàng vừa gọi Đào Tử, vừa tự mình cầm một quả trứng dập vào trong chén, sau khi đánh trứng, nàng mới từ từ bỏ trút nó vào trong nồi.
“Sư phụ, nước hoà tinh bột đây.”
Lê Tường nhận chén, lại từ từ đổ nước hoà tinh bột vào nồi, quấy đều cho canh thành dạng súp.
“Tắt lửa đi, không cần đun nữa.”
Nàng vừa nói xong, tiểu nhị đã rút củi lửa, Hạnh Tử cũng nhanh nhẹn lấy một bình gốm ra tới đựng canh.
Nửa con cá, nhưng làm được một bình canh đầy.
Lê Tường rải một chút hành thái lên trên, lúc này mới để người bưng bát canh này lên lầu.
Đôi phu thê bên trong chữ Phúc ở lầu hai đang mặt ủ mày chau, hai người bọn họ ngồi nhìn tiểu nữ hài mệt mỏi nằm trên bàn mà lòng đau khôn xiết.
Không lâu trước đây, nữ nhi nhà bọn họ bị một miếng mứt mắc nghẹn cổ họng trên đường đi tới miếu Huyền Nữ, lúc trở về tiểu cô nương sinh ra chướng chán ăn, không chịu ăn cơm, cũng không chịu ăn đồ ăn vặt nữa, loại món ăn gì chỉ hơi cứng một chút, nàng ấy sẽ không chịu ăn.
Những thứ ngày xưa tiểu nữ hài thích nhất như trái cây và bánh đường, thì bây giờ chúng chẳng còn chút hấp dẫn nào.
Lúc đầu phòng bếp làm canh mang lên, tiểu nữ hài còn chịu uống một chút, nhưng sau đó, nàng ấy cũng không chịu uống nữa.
Cuối cùng, bọn họ đành phải tìm cho nàng ấy một chị v.ú em, cho nàng ấy uống sữa.
Thế nhưng hài tử đã ba tuổi rồi, uống sữa làm sao mà đủ được? Bởi vậy, mới uống được mấy ngày tinh thần tiểu nữ hài đã trở nên uể oải đi xuống.
Hết cách, người trong nhà đành phải tới tửu lầu mua những món canh sở trường của bọn họ. Thế nhưng nữ nhi vẫn không thể ăn nổi, bình thường chỉ nhấp một ngụm vào miệng đã khó chịu mà phun ra.
Lý đại nhân lại nghĩ tới ba món đồ ăn mới lạ hắn từng nếm trong đại hội thử đồ ăn vừa rồi, ngay sau đó, hắn lập tức nhớ tới đầu bếp của Cẩm Thực Đường.
Tay nghề của người ta như vậy, chắc chắn sẽ làm được một món canh ngon. Vì nữ nhi, hắn quyết tâm đi hỏi, vừa hỏi mới biết đầu bếp kia lại có tửu lầu của mình.