“Ta chỉ quên thôi mà, ngươi cũng biết khi ta mang thai, trí nhớ không tốt mà.”
Mặc kệ thế nào Kim Vân Châu cũng không chịu thừa nhận là nàng ấy cố ý làm thế.
“Cũng không biết là người nào nhiều chuyện dám đi nói bậy trước mặt phụ thân ta, quá chán ghét!”
Kim Hoa đang bưng nước, vừa vào tới cửa đã nghe thấy những lời này, hai tay nàng ấy run lẩy bẩy, khiến nước trong chậu cũng sánh ra ngoài non nửa.
Đã nhiều năm làm chủ tớ, hiển nhiên Kim Vân Châu cực kỳ hiểu tính nết của nàng ấy.
“Kim Hoa, ngươi có việc gạt ta.”
“Nô tỳ……”
Kim Hoa cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại chột dạ không nhịn nổi, cuối cùng hai chân nàng ấy mềm nhũn, lập tức quỳ xuống.
“Tiểu thư! Kim Hoa biết sai rồi! Kim Hoa không nên gạt ngài lén lút báo tin cho đại thiếu gia, lần sau Kim Hoa không dám nữa! Kim Hoa chỉ lo lắng cho ngài thôi.”
“Cái gì?!” Kim Vân Châu vỗ bàn một cái, lửa giận bắt đầu bùng lên trong lòng.
Phải biết rằng, Kim Hoa chính là tâm phúc của Kim Vân Châu, là nha đầu của hồi môn. Thế mà nàng ấy vẫn truyền tin cho nhà mẹ đẻ dù biết Kim Vân Châu không hề muốn làm thế.
Nói khó nghe một chút, hành động này của Kim Hoa chẳng khác nào phản bội chủ nhân.
“Được được được, ngươi là nha đầu có chủ kiến.” Thanh âm Kim Vân Châu trở nên lạnh lẽo.
“Một khi đã như vậy, lần này mấy người phụ thân ta trở về Kim gia, ngươi cũng theo bọn họ trở về đi.”
“Tiểu thư!!”
Kim Hoa sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nàng ấy lập tức ném cái chậu trong tay đi rồi một đường quỳ tới bên người Kim Vân Châu.
“Tiểu thư! Nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ không muốn trở về Bình Châu, nô tỳ chỉ muốn đi theo hầu hạ bên người ngài thôi!”
Nàng ấy đã lường trước tiểu thư sẽ giận, nhưng không nghĩ tới tiểu thư sẽ giận tới mức này.
Vừa rồi khi tiểu thư nói muốn cho nàng ấy trở về Bình Châu, tuyệt đối không phải một câu nói lẫy.
Khi Kim Hoa tưởng tượng đến cuộc sống lúc mình trở lại Bình Châu, nàng ấy lập tức luống cuống tay chân.
“Tiểu thư, nô tỳ chỉ có lòng tốt mà thôi. Với lại có nhiều tiểu thương lui tới thành An Lăng và Bình Châu như vậy, sớm hay muộn mấy người lão gia cũng biết thôi.”
Mặc kệ Kim Hoa giải thích cái gì, Kim Vân Châu vẫn thất vọng nhắm mắt lại.
Kim Hoa luôn mồm nói mình biết sai rồi, nhưng vẫn theo bản năng dùng lời lẽ nguỵ biện.
Tiểu nha hoàn này đã đi theo Kim Vân Châu nhiều năm như vậy, tại sao nàng ấy không sớm phát hiện ra tiểu nha hoàn Kim Hoa có loại tật xấu này?
“Điều lệ đầu tiên của nô tài Kim gia là gì? Ngươi còn nhớ không?”
Kim Hoa sửng sốt một chút rồi lắp bắp nói ra.
“Không được, không được, không được phản bội chủ nhân…… Nhưng nô tỳ không có phản bội chủ nhân! Tiểu thư, nô tỳ chỉ thương xót cho ngài thôi.”
Kim Vân Châu vẫy vẫy tay bảo nàng ấy đi ra ngoài.
“Ta không muốn nhiều lời vô nghĩa với ngươi, đi ra ngoài. Bảo Kim Thư tiến vào hầu hạ.”
Kim Hoa vẫn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt khó coi của tiểu thư nàng ấy đành phải ngậm miệng đi ra ngoài, gọi Kim Thư bước vào.
Toàn bộ quá trình này Lê Trạch đều không hề mở miệng. Kim Hoa là tỳ nữ của Vân Châu, muốn xử trí nàng ấy thế nào đó là quyền của thê tử hắn.
Tuy rằng hắn không tán thành hành vi gạt mấy người nhạc phụ của thê tử, nhưng Kim Hoa thật sự không nên dùng suy nghĩ muốn tốt cho thê tử hắn mà làm trái lời chủ nhân mình.
“Bớt giận đi, đừng để bốc hoả.”
Kim Vân Châu gật gật đầu. Nàng ấy chờ Kim Thư bước vào rửa mặt cho mình, sau đó lên giường ôm gối đầu nhanh chóng mệt mỏi thiếp đi.
Lê Trạch: “……”
Bây giờ hắn còn chẳng bằng cái gối đầu.
Một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, tửu lầu đã bắt đầu bận rộn. Chẳng qua lúc này Lê Tường không phải lo lắng tới chuyện cơm canh cho vị thai phụ nào đó nữa.