Vài lần Lê Trạch muốn mở miệng đều bị Vân Châu cắt ngang, sau đó hắn lại nhìn thấy bộ dáng cực kỳ vui mừng của phụ mẫu, hắn cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Ba mươi phút sau, Kim Vân Châu vừa ăn no lại làm một chén sữa đậu nành cho ấm bụng, đã đi theo Quan thị qua xem phòng ở.
Nhìn một hồi lâu, chờ tới khi Quan thị trở ra, hai người đi vào đã biến thành một người, còn một người khác đã nằm trên giường ngáy khò khò rồi.
Lê Trạch: “……”
Thấy người trên giường đang ngủ say, Lê Trạch chỉ có thể tay chân nhẹ nhàng lui ra ngoài.
“Tiểu muội, trên giường có thứ gì vậy? Tại sao lớn như vậy……”
“Cái kia ư? Chính là thứ lần trước ta nói muốn làm cho đại tẩu đó. Đại tẩu vẫn nói nàng đau eo không chịu nổi, cho nên ta làm cho nàng ấy loại gối đầu như thế. Loại gối này có thể nâng eo, chờ tới khi bụng nàng lớn hơn, còn có thể nâng bụng nữa, sẽ khiến nàng ngủ cực kỳ thoải mái.”
Lê Tường biết Kim Vân Châu là một thiên kim đại tiểu thư, nàng ấy chẳng thiếu thứ gì, cho nên nàng mới làm một món quà thiên về phương hướng tiện dụng.
Ở thời hiện đại, không ít lần nàng đã xem tạo hình gối dành cho bà bầu trên quảng cáo, sau đó nàng chỉ cần vẽ lại kiểu dáng của nó rồi thuê người may là được, phần còn lại chỉ là bỏ thêm bông cho êm ái mềm mại thôi.
“Đại tẩu thích không?”
“……”
Vẻ mặt Lê Trạch đầy phức tạp, nhưng hắn vẫn gật gật đầu. Hắn có dự cảm, có loại gối đầu to kia, địa vị của hắn sắp sửa rơi xuống ngàn trượng.
Lại nói, Vân Châu đâu chỉ thích bình thường, nhìn bộ dáng nàng ấy ôm nó đi ngủ kia kìa, còn thân thiết hơn trượng phu nữa.
“Tiểu muội, cảm ơn ngươi.”
“Cắt, chúng ta đâu phải người ngoài, ngươi cảm ơn ta làm gì? Đúng rồi đại ca, ta nghe chưởng quầy Miêu nói tửu lâu chúng ta đã tìm được người cung cấp nguyên liệu nấu ăn rồi, nhưng hai ngày này đã có hai người đổi ý, bọn họ tình nguyện trả tiền vi phạm hợp đồng cũng muốn đổi ý. Chắc chắn đằng sau người phá rối, ngươi nhớ phải điều tra xem.”
“Được, ta đã hiểu. Đi nghỉ một lát đi, ngươi đã bận rộn lâu như vậy rồi.”
Lê Trạch sờ sờ đầu tiểu muội, sau đó hắn trực tiếp xoay người tới sảnh lớn tìm chưởng quầy Miêu. Hắn vừa đi, Ngũ Thừa Phong đã lại đây.
“Tương nha đầu, chừng ba ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát đi Dụ Châu, cũng không biết có thể trở về trước năm mới hay không.”
“A? Nhanh như vậy? Nói như vậy lúc tửu lầu khai trương ngươi không thể có mặt rồi……”
Trong lòng Lê Tường có chút thất vọng, chẳng qua người ta có công việc đứng đắn của mình, nàng cũng không còn cách nào hết.
Nói là nói như vậy, nhưng ngẫm lại, nàng vẫn không tránh khỏi lo lắng, áp tải là chuyện đầu đao dính máu(), vận khí tốt thì thuận buồm xuôi gió, vận khí không tốt……
(
)Chỉ công việc rất nguy hiểm, đôi khi gặp phải những tình huống rất tàn nhẫn và độc ác.
Nàng giật mình một cái, sau đó lấy lại tinh thần than một tiếng nói: “Vậy trên đường ngươi nên chú ý về độ an toàn, cũng chuẩn bị những thứ cần thiết nhiều hơn một chút.”
“Ta biết.”
“Nếu không trước khi ngươi xuất phát lại qua tửu lâu một chuyến đi? Ta giúp ngươi chuẩn bị chút lương khô dễ bảo quản?”
Lê Tường chỉ nhất thời xúc động mà nói lên lời này thôi, bởi vậy lời vừa ra khỏi miệng nàng đã có chút hối hận. Nàng giúp người ta chuẩn bị lương khô gì đó quá dễ dàng khiến người khác hiểu lầm.
Nếu không nói lấy tiền đi?
Bộ dáng rối rắm kia của nàng thật sự đáng yêu.
Ngũ Thừa Phong cười cười, hắn cũng không nói mình sẽ tới hay không tới, chỉ lưu luyến nhìn nàng vài lần, lúc này mới đi tìm mấy người Lê Giang nói lời từ biệt.
Tuy còn ba ngày nữa hắn mới đi, nhưng trước vài ngày, tiêu cục bọn họ đã bắt đầu làm công tác chuẩn bị.
Lại nói trong khoảng thời gian trước mỗi chuyến hàng này tiêu cục ra quy tắc rất nghiêm ngặt, hắn cũng không tiện trở ra.