“Ngày mai ta nhất định sẽ làm món ăn ngon mang qua cho hai người.”
“Được được được! Ta muốn ăn Kim Ngọc Mãn Đường và Phong Vũ Đồng Chu!”
“Được thôi, ngày mai ta sẽ làm rồi mang qua cho ngươi.”
Hai người vừa bàn chuyện món ăn vừa rời khỏi tòa nhà của Liễu gia.
Bên ngoài đã là một mảng tối đen, hôm nay lại còn không có một chút gió nào. Trong lòng Lê Tường thầm đoán, chắc hẳn bây giờ đã là giờ Hợi (9 giờ tối), không biết người trong nhà đã ngủ hay chưa.
Nương vốn không khoẻ mạnh, cho nên buổi tối luôn luôn ngủ sớm, hy vọng bà đừng cố gắng thức đợi nàng về nhà.
Xe ngựa đi ước chừng khoảng bốn lăm phút sau, rốt cuộc cũng ngừng lại.
“Tương nha đầu, đến cửa hàng nhà ngươi rồi, ta còn phải trở về bên cạnh phu nhân, hai người các ngươi tự vào đi thôi.”
Lê Tường nhảy xuống xe ngựa, vừa nhìn một cái đã thấy bên trong cửa hàng vẫn còn ánh đèn, hiển nhiên có người đang chờ hai người bọn họ.
“Không sao đâu, chỉ có một quãng đường nhỏ thôi mà, lại nói người trong nhà vẫn chưa ngủ đâu, chỉ cần gọi một tiếng là ra ngay thôi. Ngươi về đi.”
Nàng và biểu tỷ cùng nhau đỡ cái sọt nhà mình từ trên xe xuống, hai tỷ muội mỗi người một tay cùng nhau khiêng nó đi vòng qua đường cửa sau.
“Các ngươi đã về rồi!”
Thanh âm của Lạc Trạch đang canh giữ trước cửa nhà vang lên, trong giọng nói của hắn hiện lên rõ ràng sự vui mừng.
Hắn giơ đèn dầu chiếu đường cho hai người. Hai nàng vừa vào cửa, hắn đã dọn ghế rồi đi rót nước mang qua, tỏ vẻ cực kỳ săn sóc.
Chẳng qua không biết vì sao biểu tỷ được ngồi trước bệ bếp ấm áp mà nàng lại phải dựa vào vách tường lạnh như băng???
Lê Tường: “...” Đúng là không so sánh sẽ không thấy đau lòng.
“A Trạch, phụ mẫu ta ngủ chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-202.html.]
“Bọn họ ư? Bọn họ mới lên lầu khoảng nửa canh giờ. Lúc này chắc Lê thúc vẫn chưa ngủ.”
Lạc Trạch rót nước cho hai người, sau đó còn hỏi hai người có đói bụng không.
“Dĩ nhiên là đói rồi, suýt chút nữa da bụng đã dính vào da lưng luôn đó. Biểu tỷ, ngươi nhóm lửa lên, chúng ta xào cái trứng gà, ta thấy trên bếp còn thừa chút cháo ngô, đủ cho hai chúng ta ăn.”
“A! Được!”
Quan Thúy Nhi buông chén nước trên tay xuống, đang chuẩn bị qua bên kia nhóm lửa, nhưng cây gắp than trong tay nàng đã bị Lạc Trạch đứng bên cạnh lấy mất.
“Các ngươi đã mệt mỏi một ngày rồi, chuyện nhỏ nhặt như nhóm lửa gì đó cứ giao cho ta đi.”
Lê Tường nhướng mày, nhưng nàng chưa nói gì hết. Mới vừa rồi nàng chỉ thấy biểu tỷ ngồi gần bệ bếp hơn nên mới kêu nàng ấy nhóm lửa, không nghĩ tới Lạc Trạch này lại rất chu đáo nha.
Hai tỷ muội xào cái trứng gà, lại gắp hai cây củ cải chua, bỏ nốt vào bụng phần cháo ngô còn dư lại, cuối cùng cũng ấm cái dạ dày rồi.
Có điều khi ăn xong, hai người vẫn chưa được lên giường đi ngủ. Một trăm cân nguyên liệu chuẩn bị làm thịt kho cho Bạch gia đã chuẩn bị xong rồi, chỉ còn chờ Lê Tường trở về chế gia vị hầm thôi.
Ba người lại bận rộn thêm nửa canh giờ nữa mới xử lý xong một trăm cân thịt và nội tạng heo, tiếp theo là bỏ chúng vào nồi, chờ đun chúng nó trong lửa nhỏ tới buổi sáng hôm sau là được.
Những công đoạn tiếp sau đó là việc của Lạc Trạch, ban đêm chắc hẳn hắn phải thêm củi khô vào bếp chừng ba bốn lần nữa.
Sau khi xử lý xong xuôi những chuyện cần làm trong bếp, lúc này hai tỷ muội kéo tấm thân mỏi mệt của mình lên lầu ngủ.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Lê Tường vừa cởi quần áo ra đã sờ thấy một túi tiền nặng trĩu trong lòng ngực, ngay lập tức nàng tỉnh táo lại.
A! Nàng vẫn chưa đếm tiền nha!
“Biểu tỷ biểu tỷ, đừng tắt đèn vội, hai chúng ta đếm chỗ tiền này đã.”
Vừa thấy nàng quơ quơ túi tiền, Quan Thúy Nhi cũng lập tức tỉnh táo lại. Hai tỷ muội vội vàng mang đèn dầu dịch tới đầu giường, tiếp theo cùng nhau rúc vào ổ chăn mở túi tiền ra.