Trần Sâm từ biệt Thư Nhiên xong dọn dẹp hành lý dẫn theo bạn gái Tiết Yến về quê gặp bố mẹ.
Lễ đính hôn và mọi thứ diễn ra suôn sẻ, sau đó bố mẹ của hai nhà vào Bắc Kinh, một đám người nhiệt tình náo nhiệt chuẩn bị đám cưới.
Trần Sâm chủ động bỏ tiền ra, bảo bố mẹ vợ về quê bày tiệc chiêu đãi, để mọi người biết Tiết Yến nở mày nở mặt mà kết hôn.
Bố mẹ vợ rất vui, nhưng mà tiệc chiêu đãi to như thế có quá hay không?
Họ đều là những người bình thường, chưa bao giờ làm bất cứ điều gì xa xỉ tới vậy.
Cũng may Tiết Yến khuyên bọn họ: " Bố mẹ, anh Sâm bảo làm thế nào thì cứ làm như thế ấy đi."
Số tiền đó thực sự không đáng là bao, chính cô cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Sau đó, cặp vợ chồng trẻ chuyển ra khỏi gia đình của mình ra khỏi khu nhà thuê, cũng không xa, mua một sân nhỏ ở ngõ bên cạnh, sống một cuộc sống hôn nhân mới.
"Anh Sâm, em lấy chồng rồi, sau này còn làm người mẫu không tốt lắm nhỉ?" Tiết Yến do dự thảo luận với chồng: “Em sợ người ta đàm tiếu, anh mang tiếng xấu, không bằng em ở phía sau hỗ trợ anh."
"Cái này tùy em", Trần Sâm cũng không ngại: "Nếu em thích công việc người mẫu thì cứ tiếp tục làm, thích ở phía sau thì cũng được, chỉ là công việc phía sau vất vả hơn làm người mẫu nhiều."
" Chẳng phải thấy mọi người vất vả mới chuyển về phía sau sao?" Tiết Yến ngồi trước bàn trang điểm, cười vén bím tóc: "Tuy rằng năng lực của em có thể không mạnh lắm, nhưng sẽ học tập dần ”
Cô xuất thân từ một đoàn kịch, không đọc nhiều sách, nhưng suy nghĩ không bảo thủ, chấp nhận những thứ mới mẻ rất nhanh.
Trần Sâm mỉm cười: "Vậy anh cầm tay dạy em.*
"Ừm." Tiết Yến tháo bím tóc, ngắm mình trong gương, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.
Sáng hôm sau, Thư Nhiên xách đồ ăn tới tìm hai vợ chồng hắn, phát hiện họ còn chưa dậy, Trần Sâm bị cậu quấy rầy, dáng vẻ rất là tức giận chưa muốn dậy.
"Anh Sâm," Thư Nhiên đặt đồ ăn lên bàn: "Anh chưa đủ thương vợ nha, đã giờ này rồi còn chưa làm đồ ăn. ”
"Đây không phải là mới dậy sao?" Trần Sâm gãi gãi đầu lúng túng cười rộ lên.
"À." Đều là người đã kết hôn, Thư Nhiên vô cùng hiểu, cậu cười nói: "Ngày mai anh phải đi làm đấy, em tới đây dặn dò anh chút công việc, ngày mai em và anh Thận sẽ ra ngoài."
"Đi Thượng Hải hả?" Trần Sâm ngồi xuống và rót nước cho cậu.
"Đúng vậy." Thư Nhiên gật đầu.
"Được, em nói đi." Trần Sâm nghiêm túc.
Nghe thấy tiếng bên ngoài, Tiết Yến cũng dậy theo, cô đứng dậy rửa mặt dọn dẹp phòng, sau đó Trần Sâm gọi cô ra ngoài ăn điểm tâm: "Yến Tử, không cần phải dọn đâu, em ra ngoài ăn đi, Thư Nhiên mua điểm tâm cho hai chúng ta. ”
"Ôi, ông chủ Thư tới sớm vậy sao?" Tiết Yến vẫn còn búi tóc, tươi cười ngọt ngào, làm cho người ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nhìn ra sự thay đổi của cô sau khi kết hôn.
"Đừng gọi ông chủ Thư nữa, như anh Sâm gọi tên em là được." Thư Nhiên vội vàng nói.
"Được rồi." Tiết Yến cười cười.
Hai người bọn họ nói chuyện, Tiết Yến ngồi ở bên cạnh vừa ăn vừa vểnh tai lên nghe.
Trần Sâm cũng là một trong những ông chủ, Tiết Yến và Trần Sâm kết hôn, cô không còn là nhân viên nữa, nói như thế nào cũng là vợ của ông chủ, cho nên nhất định phải học tập thêm càng nhiều tri thức.
Thư Nhiên nói xong liền vội vàng rời đi, không dám quấy rầy cuộc sống tân hôn của hai vợ chồng.
Đến công ty.
Tạ Nguyên đang do dự vì một lá thư gửi từ học viện Mỹ thuật, khi anh nổi danh rồi cứ cách dăm ba ngày lại nhận được vô số lời mời từ các nơi, hy vọng anh tới làm giảng viên, mở lớp giảng bài, đi tham gia hoạt động, còn có bỏ ra cả số tiền lớn để đào góc tường nhà người ta.
Khi một doanh nghiệp trở nên phổ biến, chắc chắn sẽ dẫn đến việc ăn theo.
Tựa như lúc trước bọn họ dẫn dắt việc kinh doanh xuất khẩu, hiện tại trong nước cũng dấy lên cơn sốt làm thương hiệu quần áo, Tạ Nguyên là nhà thiết kế chính, lập tức trở thành miếng bánh thơm ngon.
Những thứ khác thì thôi, bất kể Tạ Nguyên được trả bao nhiêu tiền anh chẳng thèm ngó tới, sao anh có thể là loại sói mắt trắng này chứ.
Nhưng học viện mỹ thuật mời anh đến sự kiện, anh cũng phải đi cho nở mày nở mặt chút.
Bố mẹ, bạn bè thân thích trước mặt anh đều tỏ thái độ bất đồng hoàn toàn, nhắc tới anh đều là chuyện kiêu ngạo tự hào, đồng thời còn thường xuyên hỏi anh doanh nghiệp còn tuyển người hay không?
Họ hàng bắn đại bác cũng không tới được đều tìm anh muốn anh gửi thư giới thiệu, hoặc cần chức vụ.
Chính Tạ Nguyên không thể tự quyết định, bởi vì anh thật sự không phải là một con thỏ biết cắn người, trong lòng có diễu võ dương oai đến đâu cũng chỉ dám hưởng thụ trong lòng, không dám nói ra.
"Đi chứ, sao lại không đi?" Thư Nhiên không chút do dự nói: "Anh cứ đi diễn thuyết đi, bây giờ anh đã thành công rồi, đừng sợ."
"Anh, cũng tính hả?" Tạ Nguyên chả có chút sức mạnh tự tin nào cả.
"Tính, có tính mà", Thư Nhiên gật đầu: "Đi đi, đi nói về tiếng lòng mình, nói về thiết kế của mình, đồng thời quảng bá phong cách và văn hóa dân tộc của chúng ta, dẫn dắt mọi người ủng hộ văn hoá dân tộc."
"Được, vậy anh đi." Tạ Nguyên được phân công nhiệm vụ, khí thế lập tức thay đổi.
Trước đây là hành vi cá nhân, bây giờ là công việc, đi làm công việc khiến lá gan người ta to hơn.
Kỳ nghỉ hè này có hai chuyện đáng nói, một là Thư Nhiên phát hành sách mới, Văn học Thượng Hải quà nhiên mượn trận gió đông này xuất bản những cuốn sách thư của fan kia, thu về một khoản lợi nhuận lớn.
Danh tiếng của cuốn sách mới vẫn rất tốt, nói như thế nào thì Thư Nhiên cũng dụng rất nhiều tóc, dành rất nhiều tâm huyết của mình để sáng tạo.
Chẳng có ai là không hài lòng về nội dung, điều không hài lòng duy nhất là nó quá ngắn, khoảng 20 ngàn chữ vài tiếng là đọc xong.
Báo nhỏ không quan tâm đến cuốn sách mới của Thư Nhiên rốt cuộc viết có được hay không, chỉ quan tâm đến thù lao bản thảo của quyển sách này còn tiếp tục quyên góp hay không?
Không biết tờ báo nào biết số điện thoại của Thư Nhiên, trực tiếp gọi điện phỏng vấn.
"Quyên góp." Ông chủ Thư cực kỳ khó chịu với loại hành vi này, trả lời một chữ liền cúp điện thoại.
Nếu như người khác tính tình ngang ngược như vậy, phóng viên nhất định phải viết mười tám bài công kích một hơi, nhưng người này là Thư Nhiên, phóng viên chỉ biết cảm thấy mình sai rồi, tức giận không có gì đáng trách. Sau đó cầm tài liệu viết một bài viết khen ngợi.
Ngay cả hành vi đặt điện thoại xuống sau khi chỉ nói một từ của Thư Nhiên cũng được mô tả là rất cá tính, thật thà, không giả nai.
Thấy bài báo này mọi người đều vui mừng.
Những người được Thư Nhiên hồi âm rất tự hào nói với người khác, chúng ta thật sự không nên oán giận Thư Nhiên hồi âm ít chữ, ít nhất cậu ấy cũng không dùng một chữ xua đuổi chúng ta đi như vị phóng viên kia
Nhân tiện, lên án hành vi phóng viên vội vàng gọi điện phỏng vấn.
Nhưng nếu bọn họ biết số điện thoại của Thư Nhiên, phỏng chừng cũng sẽ mặt dày bấm một cái.
Biết Thư Nhiên sẽ thu thập thư của người hâm mộ xuất bản, số người viết thư cho cậu trở lên tăng vọt trong một đêm.
Lô Địch vô cùng dụng tâm viết một bài, đặc biệt gọi điện thoại dặn dò Thư Nhiên nhất định phải đăng cho y.
"Anh cũng có một yêu cầu nhỏ," Lô Địch cười nói, "Nếu có thể, mời đặt bài văn này ở dưới trang nhất."
Thư Nhiên ngoài cười trong không cười, "Đây thật đúng là một yêu cầu nho nhỏ."
Thật vất vả mới gọi được điện thoại cho Thư Nhiên một lần, Lô Địch nói: "Chúng ta lại nói chuyện vài câu đi, đừng cúp máy. ”
Y cũng đọc vài tờ báo nhỏ.
"Anh nói đi." Đúng là Thư Nhiên đang muốn cúp máy.
"Tại sao trên tạp chí mùa hè không có cậu Từ? Dì ba dì bảy trong nhà anh đều rất bất mãn, nghe nói hai bọn anh là bạn bè, bảo anh đi hỏi một chút." Lô Địch nói.
"Em còn tưởng nói tới chuyện của em, thì ra là chuyện của anh ấy." Thư Nhiên buồn bực, nhiều cô gái nhớ thương Từ Thận tới vậy sao?
Nhưng ' bán nhan sắc ' cùa Từ Thận là quyết định của mình, Thư Nhiên vuốt ve ngực mình, đừng tức giận: "Cuối năm xem sao, gần đây anh ấy rất bận rộn. ”
"Bận cái gì?" Lô Địch hỏi.
"Mở công ty đó." Thư Nhiên nói.
Sự kiện lớn thứ hai của kỳ nghỉ hè này, họ đã đăng ký thành lập một công ty đầu tư tại Thượng Hải.
Cái tên được chọn từ những cái tên mà mọi người thích nhưng không được chọn lúc trước, lần này lựa chọn cái tên Vạn Hằng mà Giang Phàm thích, khiến Giang Phàm vui đến mức cười chỉ thấy răng không thấy mắt.
Công ty đầu tư vào thời điểm này tương đối hiếm, ngay cả khi giải thích một công ty đầu tư là gì thì rất nhiều người cũng không thể hiểu được, tại sao không cần kinh doanh ra bên ngoài vẫn có thể kiếm tiền như vậy.
Cũng không phải hoàn toàn không có kinh doanh bên ngoài, hiện nay thị trường trong nước không có nhiều dự án đầu tư, bọn họ vẫn làm chút —— xây dựng khu công nghiệp quy mô lớn ở thành phố công nghiệp mời gọi đầu tư.
Với giá vật liệu xây dựng và tiền lương như hiện nay, việc xây dựng nhà máy và thu hút đầu tư không thể lỗ, sẽ sớm có lãi.
Khu công nghiệp cũng là một khái niệm mới, trước khi công bố, tất cả mọi người đều không biết Thư Nhiên đang làm gì, cũng chỉ có đám người đi theo cậu ước chừng biết được, trong hồ lô cậu bán thuốc gì.
Lão Đồ bị nhét vào vị trí quản lý ở công tư đầu tư, thực ra công việc hiện tại của anh chủ yếu là... xúc tiến đầu tư.
Từ một giáo viên có đầu óc thanh cao đến một người đàn ông lưng đeo cặp sách, cả ngày dạo phố tìm khách, khoảng cách thực ra cũng không lớn lắm.
Chủ yếu là bây giờ, Đồ Văn Chí lái chiếc Santana 20 vạn, có thể ở nhà lớn, tiền lương hậu hĩnh, ảnh chả có gì cần lắng lo cho nên cam tâm tình nguyện làm mọi chuyện.
Thấy lão Đồ ra sức như vậy, Từ Thận nói với vợ: " Thật ra chạy nhanh như vậy cũng không có hiệu quả gì, chờ khu công nghiệp khánh thành, đăng báo tuyên truyền một phen, anh nghĩ hẳn là sẽ có rất nhiều người nguyện ý gia nhập."
Cơ sở vật chất phụ trợ trong khu công nghiệp của bọn họ có ưu thế rất lớn, nói không chừng mọi người sẽ đổ xô vào thôi.
Thư Nhiên biết đây chính là nguyên nhân, nhướng mi: "Tật xấu của lão Đồ chính là không đủ trải đời, anh nghĩ xem, anh ấy vừa tốt nghiệp đã ở trong khuôn viên trường, có từng tiếp xúc với xã hội chăng? Anh ấy có biết ai trong xã hội không? Bảo anh ấy đi chiến với bão táp mưa sa là muốn tốt cho anh ấy, bằng không một đường thuận buồm xuôi gió, sau này chịu thất bại thì làm sao bây giờ? ”
Từ Thận vừa nghĩ, không thể không bội phục Thư Nhiên suy nghĩ toàn diện: "Vẫn là em suy nghĩ chu đáo. ”
Cũng đúng, mấy người bọn họ đều đã trải qua tình người ấm lạnh, lão Đồ thì chưa chắc, lão Đồ tiếp xúc với rất ít người.
"Em chỉ sợ bản thân lại tự tay giết chết một nhân tài." Thư Nhiên nói.
Nếu không có sự can thiệp của cậu, lão Đồ nhất định sẽ trải qua rất nhiều thất bại mới có thể trưởng thành, hiện giờ cậu phụ trợ lão Đồ những điều tốt nhất, rất khó nói sẽ không thay đổi quỹ tích lịch sử.
Đúng vậy, lão Đồ tâm khí cao, rất dễ bị thất vọng.
Lão Đồ bị áp chế, mỗi ngày về nhà đều phải xách nửa cân rượu tới tìm Từ Thận mắng chửi những khách hàng kỳ lạ kia.
Từ Thận an ủi anh: "Phải trải qua khổ đau mới trên được người ta, lão Đồ, sau này thăng tiến, anh quay đầu lại nhìn người ta đi."
"Không có sao đâu," Lão Đồ nở nụ cười, nào còn cái vẻ phẫn nộ vừa rồi: " Miệng mồm rảnh rỗi thì mắng thôi, thật ra không sao cả, ai quan tâm chứ. ”
Không giống trước kia, anh mẫn cảm không chịu nổi một ánh mắt không ngừng hoạt động của người khác, anh sẽ đoán xem người ta có phải ghét bỏ anh nghèo nàn rồi khinh anh hay không?
Bây giờ ngẫm lại toàn là do mình suy nghĩ nhiều. Không phải tố chất của người ta tốt mà là người ta không có thời gian rảnh rỗi để đối xử với người không liên quan như anh.
Thấy anh có thể điều chỉnh, Từ Thận liền yên tâm, cười cười nói: "Được rồi, chúng ta tính lâu dài, để ý tới những việc này làm cái gì. ”
"Đúng vậy." Lão Đồ nói: "Nhìn Thư Nhiên xem, mỗi ngày có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm em ấy, em ấy bận rộn như vậy… còn phải lo lắng cho anh. ”
Từ Thận nhìn lão Đồ một cái.
Lão Đồ cười cười, bưng bát lên vui vẻ uống một ngụm rượu.
Người khác thế nào anh không biết, nhưng anh biết, Thư Nhiên rất tán thưởng anh, ánh mắt Thư Nhiên nhìn anh luôn giống như anh rất giỏi."
"Nhiều năm qua rồi nhưng chỉ có Thư Nhiên hiểu tôi." Lão Đồ cảm thán một câu.
Từ Thận biết sự thật, thấy lão Đồ tự kỷ như vậy cũng khẽ cười, nhưng hắn sẽ không nói cho lão Đồ biết chỉ là Thư Nhiên đã biết anh từ lâu mà thôi.
Nhưng dựa theo tính tình Thư Nhiên, cậu chắc chắn sẽ đối xử tốt với bạn bè mình, mặc kệ người bạn này có bản lĩnh hay không, ví dụ như Trần Khải là người chuyên kéo chân sau nhưng Thư Nhiên chưa từng ghét bỏ.
Trần Khải ở Nam thị bỗng nhiên cảm thấy ngứa mũi, giống như có người đang nhắc tới hắn, cuối cùng vẫn hắt hơi một cái thật to.
Lãnh đạo thành phố đang nói chuyện, dừng một chút nhìn về phía hắn, ánh mắt rất ôn hòa, tựa hồ không có trách tội quấy rầy của hắn.
Trần Khải vội vàng trả lại biểu cảm áy náy.
Hôm nay hắn đại biểu công ty tham gia hội nghị do thành phố tổ chức, giờ phút này ngồi ở vị trí giữa hàng ghế đầu, như mootk ngôi sao.
Chỉ vì trong năm qua, công ty của họ đã tạo ra lợi nhuận đáng kinh ngạc cho Nam thị.
Năm trước nếu có hội nghị tương tự, vị trí này nhất định là của Viên gia, không phải Viên Mẫn đến thì chính là con trai hắn Viên Phong đến.
Mà bây giờ, Viên Phong cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh Trần Khải, hạ mình đứng thứ hai.
Cũng hết cách, nhà máy lớn mấy vạn người ở nam thị thật sự rất mạnh, kinh tế Nam thị bởi vậy tăng nhanh đột biến.
Sao các nhà lãnh đạo có thể không thích một doanh nhân như vậy chứ?
Nếu doanh nghiệp này chuyển đi, toàn bộ thành phố sẽ bị thương tổn nghiêm trọng.
Sau khi kết thúc, Viên Phong cười đáp lại Trần Khải: "Ông chủ Trần, chúc mừng, năm nay chỉ sợ sẽ lập nên thành tích huyền thoại."
"A, phì, anh đừng nguyền rủa tôi." Trần Khải nói: "Năm này phải cao hơn năm sau."
Năm nay là huyền thoại, vậy năm tới là gì?
Năm sau là gì?
Viên Phong nghẹn lời, nội tâm thầm mắng một câu thằng ranh con, đúng là cuồng vọng, nhưng cũng hết cách, hiện tại Trần Khải là trâu bay lên trời rồi: "Tôi nghe nói chỉ có cậu toạ trấn ở Nam Thị, anh trai cậu và Từ Thận đều đi nơi khác, không biết hiện tại đang làm gì? ”
"Vẫn là làm quần áo, có thể làm gì nữa?" Sao Trần Khải có thể nói cho Viên Phong biết, công ty đang xây khu công nghiệp, sau khi khánh thành sẽchấn động cả nước.
"Vậy à?" Viên Phong hỏi: " Con nhóc Hiểu Băng kia luôn nhắc tới cậu, cậu có thể tới làm khách nhà tôi không?"
"Miễn, sao tôi có thể leo lên được" Trần Khải nói, "Còn nữa, đừng lấy Viên Hiểu Băng làm vỏ bọc, đúng là con người buồn nôn."
Viên Phong bực bội, bởi vì hắn cũng không nói dối, em hắn quả thật ngày nào cũng nhắc quần áo của Trần Khải đắt như muốn ăn cướp.
Trần Khải giễu cợt Viên Phong một trận, tâm tình vui vẻ rời đi.
Có rất nhiều phóng viên đang chờ đợi phỏng vấn hắn bên ngoài.
Trước kia Trần Khải luôn suy nghĩ, chờ ngày mình nổi bật nhất định phải trả thù các loại diễu võ dương oai.
Nhưng thực tế là, hiện giờ bọn họ thăng tiến nhanh chóng không còn tâm tư đi quản lý chuyện trước kia nữa, ví dụ như Viên gia thì Trần Khải cũng mặc kệ.
Nếu ở nơi công cộng gặp được ba Viên Phong là Viên Mẫn, một tên cặn bã khiến huynh đệ sống dở chết dở, không chừng hắn còn có thể cười chào một tiếng bác Viên, gần đây có khoẻ không?
Phải tranh thủ sống thêm vài năm chờ ba hắn ra ngoài ha.
Về phần Viên Tuấn không nên thân kia, sớm đã bị Trần Khải bỏ rơi mười tám con đường.
Hiện giờ hắn chỉ cần đứng bên cạnh Viên Tuấn, chẳng cần nói câu nào, Viên Tuấn cũng sẽ rất khó chịu.
Im lặng là cách khinh bỉ đối thủ tốt nhất.
Đêm nay mấy anh em bọn họ đều trải qua giống nhau, đều được chủ tịch ngân hàng mời rượu.
Nhưng bầu không khí và kết quả hoàn toàn khác.
Từ Thận ở khu công nghiệp thị sát công trường, một đám cấp dưới đi theo bên cạnh, quản lý dự án, kỹ sư trưởng, nhân viên an ninh nhân viên chi phí vân vân, nghe nói ông chủ tới, tất cả đều đi theo tới công trường.
Lúc đầu Từ Thận không quen với loại phô trương thanh thế này lắm, thật ra chỉ cần có một người quen với tiến độ công trường dẫn hắn đi là được, nhưng sau đó...
Hắn đã quen rồi, bởi vì hắn phát hiện, những người này sợ hắn từ tận đáy lòng, giống như hắn tùy thời có thể sa thải người ta bất cứ lúc nào.
"Ông chủ Từ, ông chủ Thư tới đây, bảo anh trở về tòa nhà văn phòng một chuyến." Một chàng trai đi xe đạp đến thông báo.
"Ừm." Từ Thận lao vào công việc, một giây sau đã bỏ lại hết tất thảy, không chút trì hoãn trở về tòa nhà văn phòng.
Một đám người nghe vậy cũng ầm ĩ đi theo hắn trở về, vị ông chủ Thư kia từ trước đến nay rất thần bí, bọn họ chỉ nghe thấy danh không thấy người, hôm nay khó có dịp đến đây nên muốn gặp một lần!
"Sao lại tới đây?" Từ Thận vừa nhìn thấy Thư Nhiên liền nở nụ cười, trở về với dáng vẻ hai mươi bốn tuổi, không còn vẻ nghiêm nghị như lúc nãy đi thị sát công trường.
"Chủ tịch Chu mời hai chúng ta đi ăn cơm, phu nhân ông ấy sẽ đích thân xuống bếp."
Thư Nhiên không nhìn bản đồ quốc gia trên tường nữa mà quay sang người Từ Thận: "Nếu người ta đã có thành ý mời như vậy thì cũng nên đi một chuyến."