Xuyên Về 1983

Chương 17



Đến cuối cùng, Thư Nhiên cũng không hỏi ra vấn đề kia.

Cậu không muốn cãi nhau, cậu khá tự giác, cậu biết Từ Thận quan tâm đến mình, nếu cậu rời đi, nhất định sẽ dẫn đến một trận gió tanh mưa máu.

Đây là điều thứ nhất, thứ hai là Thư Nhiên không thể kéo quần lên thì không nhận người, nếu thật sự rời đi, chỉ sợ bản thân một thời gian cũng chưa dứt ra được.

Vậy thì… suy nghĩ lại.

Vị trí hai người lúc lên lúc xuống, hình thành mối quan hệ khao khát mong chờ, giờ khắc này, Thư Nhiên triệt để thoát khỏi cảm giác bị trói buộc, sau khi không còn tồn tại quan hệ tiền bạc, thật ra cậu cũng không ghét việc ở cùng Từ Thận.

“Anh thật sự muốn em ở lại sao?” Thư Nhiên hỏi.

"Đương nhiên là muốn." Từ Thận lập tức nói, mí mắt rũ xuống, khóe miệng nộ ra một nụ cười tự giễu.

Hắn có thể nhìn ra được Thư Nhiên đang suy nghĩ, cán cân cũng không nghiêng về mình.

Nhưng Từ Thận cũng không dám thúc giục, nín thở chờ đợi, không nói ngoa khi lần chờ đợi giày vò hơn so với bất kỳ lần nào hắn từng trải qua.

Thư Nhiên đang suy nghĩ: "..."

Trả tiền xong trong lòng thật sự thoải mái hơn nhiều, nhưng cậu không nghĩ mình có thể thoát khỏi mối quan hệ với Từ Thận ngay lập tức, tựa như Chu Huệ nói, đây đã không còn là chuyện tiền rồi.

Không bằng... Cứ coi như là yêu đương với Từ Thận một khoảng thời gian được rồi, đi đến đâu tính tới đó.

Dù sao cũng không thể cả đời được, cậu rất bi quan.

Chuyên gia nói thời hạn của tình yêu chỉ là 18 tháng, tin tưởng các chuyên gia một lần, nếu 18 tháng sau Từ Thận vẫn không thể tách rời như này, điều đó chứng minh …

Chuyên gia đánh rắm.

Nghĩ đến đây, Thư Nhiên xém cười ra tiếng.

Sau đó lại nghĩ, mày còn cười được, 18 tháng sau người thất tình chưa chắc đã là Từ Thận.

Phương hướng này rất nguy hiểm, Thư Nhiên vội vàng ngăn chặn suy nghĩ nguy hiểm này.

"Cũng được." Thư Nhiên hít sâu một hơi, nói: "Vậy thì em sẽ không đi." Trả nhân tình cũng tốt, quyến luyến sự ấm áp của Từ Thận cũng được, cậu không nghĩ nhiều, cứ thế quyết định đi.

"Hả?" Từ Thận thoạt nhìn có chút ngốc nghếch.

"Không nghe rõ à?" Thư Nhiên nói xong, cảm giác cuộc đối thoại này hình như có hơi quen thuộc...?

"Nghe rõ rồi." Từ Thận ho nhẹ một tiếng, nở nụ cười: "Vậy em ở lại sống cùng anh, anh… sẽ không để em phải hối hận.” Hắn nhìn vào mắt Thư Nhiên, tám đời chưa từng nghiêm túc như vậy: "Anh sẽ đối xử tốt với em."

Thư Nhiên đưa ra quyết định này, tâm tình cũng rất phức tạp, lặng lẽ gật đầu.

Cậu cực kỳ muốn thêm một câu, có thể đi cùng nhau bao lâu cậu cũng không chắc chắn, thời đại này, có quá nhiều nhân tố không xác định, nhưng cuối cùng ngẫm lại vẫn không nói ra.

Trong nháy mắt, Từ Thận lại đi tới trước mắt cậu, bế ngang cậu lên.

Chậc, làm gì thế? Khoe mình mạnh à?

"Vợ, sao em ăn mà không mập chút nào vậy?" Thân hình gầy gò dưới cánh tay khiến Từ Thận đau lòng.

Thư Nhiên ngửa mặt lên trời: "Mới ăn mấy bữa cơm nhà anh, anh đã muốn em mập?"

Cũng đúng, Từ Thận trấn an trái tim nhỏ bé còn sợ hãi trong lòng mình một chút, cười nói: "Vậy thì chuyện trả lại tiền cũng sẽ là chuyện cuối cùng, sau này không được nhắc lại nữa, phải sống tốt."

Thư Nhiên tựa vào trong lòng hắn, nhỏ giọng nói: "Ừm. ”

Từ Thận ôm người đi lên: "Ngày cưới của chị em chắc là cũng sắp tới rồi, ngày mai đi mua một ít đồ điện với đồ dùng trong nhà, để cho chị chúng ta có một cái đám cưới thật hoành tráng."

Người này, Thư Nhiên ngẩng đầu liếc Từ Thận một cái, hoá ra là đang đặt nền móng cho mình trước rồi mới dám yêu sao?

Cái tên quỷ kế đa đoan này, cho rằng tiêu nhiều tiền là có thể giữ chân người khác đúng không?



Nhưng nói như thế nào thì đàn ông hào phóng thực sự rất có sức hấp dẫn.

Nhớ lúc trước ấn tượng đầu tiên của Thư Nhiên đối với Từ Thận chính là rất hào phòng, sau đó mới là đẹp trai nổ trời…

Vào phòng, tâm tình Từ Thận có chút kích động hôn Thư Nhiên, đặt lên gối đầu hôn, Thư Nhiên biết hắn hưng phấn, nên để mặc hắn làm càn.

"A, này, được rồi..." Hôn tiếp xuống dưới chỉ sợ sẽ không dừng lại được, Thư Nhiên giãy dụa ngồi dậy, lau vết tích nơi khóe miệng.

Từ Thận cũng liếm khóe miệng, vẻ mặt nghiêm túc: "Vợ. ”

"..." Thư Nhiên không muốn phản ứng, nhưng vẫn nhìn hắn.

"Không có gì, chỉ muốn gọi em thôi." Từ Thận cười rộ lên.

"Im đi." Thư Nhiên nhìn nơi khác, đồ ngốc.

"Thư Nhiên, em không đi anh vui lắm." Từ Thận vẫn cười, cười giống như nhặt được một cục tiền lớn vậy.

"À." Thư Nhiên vốn định nghiêm túc, quyết định ở lại dù thế nào cũng rất ngốc nghếch, là một người con trai còn phải làm vợ người ta, so với Từ Thận tốn 500 cưới cậu còn ngốc hơn.

Nhưng nói như thế nào đây, hôm nay có rượu hôm nay say đi, bản thân cũng không thiệt thòi... Cuối cùng Thư Nhiên cũng không kìm được cười rộ lên.

Có lẽ các triệu chứng kẻ ngốc có thể bị lây truyền, con đường lây truyền là ánh mắt nhìn nhau.

“Anh nói cho em biết tình hình tài chính trong nhà nhé?" Từ Thận hơi hơi bình tĩnh lại, đi tới ngăn tủ mở ngăn kéo, lấy ra cái hộp.

"Đây là một phần tiền." Từ Thận ngồi xuống bên giường, một tay còn ôm eo Thư Nhiên, nói cho Thư Nhiên những thứ trong hộp: "Tiền mặt không nhiều lắm, đại khái có có 3000 tệ. Sau đó cầm hai tờ biên lai gửi tiền đưa cho Thư Nhiên: "Đây là biên lai gửi tiền ngân hàng, mỗi tờ có 20.000 tệ."

Năm nay 10.000 tệ tương đương với hơn 2 triệu tệ ở thế hệ sau, Từ Thận ước chừng có hơn 40.000 tệ, vậy cũng cỡ hơn 2 triệu, đây cũng coi như nhà giàu rồi.

"Nhiều vậy à?" Thư Nhiên há to miệng, không phải cậu chưa từng thấy tiền, gia cảnh của cậu cũng không tệ, chưa từng vì tiền mà phát sầu, chỉ là kinh ngạc từ Thận giàu dữ vậy.

Phản ứng của Thư Nhiên nằm trong dự đoán của Từ Thận, hắn nói: " Không nhiều lắm, anh không biết tiết kiệm tiền. "Kiếm được nhiều đều chia cho các anh em, mình cũng không được bao nhiêu.

Đầu tư một khoản khác ra ngoài.

"Nhiều lắm" Thư Nhiên nói.

"Đúng, cho nên em đừng tiết kiệm tiền nữa, nên tiêu thì tiêu, nên dùng thì dùng."

Từ Thận nhéo nhéo khuôn mặt kinh ngạc của Thư Nhiên, cảm giác thật tốt, không nhịn được lại hôn cậu hai lần, muốn nhiều hơn nữa.

Thư Nhiên mặc cho hắn hôn đủ, thẳng thắn hỏi thăm: "Anh Thận,bây giờ kiếm được nhiều tiền như vậy không dễ dàng, anh thành thật nói cho em biết được không? Tiền này anh kiếm đâu ra? "

Không hỏi rõ ràng, lòng cậu không yên tâm, luôn sợ bỗng nhiên có cảnh sát đến nhà bắt Từ Thận.

Một đêm vợ chồng trăm năm ân nghĩa, Thư Nhiên giờ đã hoàn toàn chấp nhận Từ Thận, cậu hy vọng đối phương sống thật tốt, đừng lặp lại kết cục bi thảm mà cậu biết.

"Hở?" Từ Thận ngẩn người.

"Đừng giả bộ, anh nghe rõ rồi." Thư Nhiên nói.

Từ Thận hơi không muốn nói, vì vậy mơ hồ nói: "Em yên tâm, không phải là chuyện phạm pháp. ”

Thư Nhiên lắc lắc cánh tay hắn, truy hỏi: "Vậy rốt cuộc là chuyện gì?"

“Chỉ là một số công việc nhỏ thôi.” Từ Thận bỏ 500 tệ của Thư Nhiên vào trong hộp, cất đi, ngày mai dùng lại lấy.

"Việc làm ăn nhỏ gì?" Thư Nhiên đẩy hắn một cái: "Mau nói. ”

Ngàn vạn lần đừng liên quan đến cờ bạc, mại dâm, ma túy. Thư Nhiên thật sự sợ hãi.

Từ Thận: "Việc bọn anh làm cũng coi như đầu cơ, giúp người ta vận chuyển hàng hóa, yên tâm đi, cảnh sát sẽ không nửa đêm đến bắt anh đi ngồi xổm đâu. ”

Ngoại trừ những gì hắn nói, còn có cho vay, lãi suất phù hợp với tiêu chuẩn quốc gia, đây là chính quy, cảnh sát đến trước mặt hắn cũng không sợ.

Thư Nhiên thập phần nghi ngờ: "Thật không?"

Cậu không tin, Từ Thận không có khả năng chưa từng làm chút chuyện phạm pháp, nhưng rõ ràng, đối phương trước mắt không muốn giải thích cho cậu nghe.

Từ Thận cảm thấy không được tín nhiệm, cắn ngón tay Thư Nhiên một cái: "Còn giả được à? Em nghĩ lại xem lai lịch của Giang Phàm như nào, anh trai nó có thể nhắm mắt làm ngơ được sao? Bọn anh còn có thể làm chuyện xấu gì chứ?"

Anh Giang Phàm nhắm mắt làm ngơ, chỉ có thể nói chuyện làm ăn của bọn họ không đen, nhưng tuyệt đối không hoàn toàn trắng, xem như là lợi dụng sơ hở. Không vi phạm pháp luật, nhưng cũng không được ủng hộ.

Những thứ kia Thư Nhiên kia không có khái niệm gì, mặc cho Từ Thận nói có thuyết phục như nào, ấn tượng của cậu đối với Từ Thận rất đen tối.

Nếu không thì sao những tờ báo kia lại xuất hiện?

"Em không tin à?" Từ Thận nhướng mày, tựa hồ bất mãn khi Thư Nhiên hoài nghi nhân phẩm của mình.

"Không phải." Quên đi, bỏ qua chuyện quá khứ thôi, Thư Nhiên cũng không xen vào được, nhưng từ nay trở đi… Cậu phải quản lý: " Em chỉ nói một điều, nếu như anh sa vào, em sẽ bỏ chạy lấy người ngay lập tức, em không chờ anh đâu.

Cảnh cáo này đủ tàn nhẫn, Từ Thận lập tức bị trấn trụ.

"Em mặc kệ quá khứ như nào." Thư Nhiên nói: "Sau này anh thành thật một chút, đừng để em phải lo lắng sợ hãi."

Từ Thận đang suy nghĩ, đôi môi Thư Nhiên đã chạm vào, hôn hắn khiến hắn mê man, hắn không chịu nổi trịnh trọng gật đầu: "Được, anh hứa với em, sau này làm chuyện gì cũng cho em biết. ”

Hôn đến mơ mơ màng màng, Thư Nhiên bất thình lình hỏi: "Anh thật sự chưa từng làm chuyện phạm pháp sao?"

Cả người Từ Thận cứng đờ, chờ hắn hoàn hồn, thấy Thư Nhiên cười trộm giống như một bé hồ ly nhỏ, như nhìn thấu toàn bộ con người cũng như tâm hồn hắn.

"..." Từ Thận cười khổ, giả ngu.

Tâm hồn của hắn chẳng đẹp là bao, dù sao cũng không đẹp bằng ngoại hình của hắn.

Quay qua quay lại, Thư Nhiên đi nói chuyện với Chu Huệ: "Anh Thận nhận tiền rồi, nhưng anh ấy còn muốn mua ít của hồi môn cho chị. ”



Sau khi quen biết, Chu Huệ cũng không từ chối, chắc là mua thêm chăn gối hay đồ dùng hàng ngày gì đó: "Vậy cảm ơn anh ấy, nói đến hôn sự của chị và anh Vân Sinh vẫn là do anh Thận dắt mối, sau này phải đưa cho anh Thận và anh Phàm một bao lì xì."

Cũng trách Thư Nhiên không nói rõ ràng, ngày hôm sau ba người cùng nhau đi dạo phố, Từ Thận chỉ nhìn đồ điện khiến Chu Huệ kinh hãi không thôi, vội vàng kéo em trai hỏi: "Định tử, Anh Thận đây là mua cho nhà mình, hay là..."

"Mua của hồi môn cho chị kết hôn." Thư Nhiên biết tâm tình của cô, thở dài nói: "Em cũng từ chối rồi nhưng anh ấy không chịu thay đổi ý định, nói em không nhận thì sẽ giận em."

Nếu tiếp tục thì sẽ phát sinh mâu thuẫn.

Thư Nhiên không thích bầu không khí cãi nhau, nhưng cuối cùng có nhận hay không còn phải xem ý kiến của Chu Huệ.

Châu Huệ sốc: "Làm của hồi môn cho chị? Vậy sao mà được, đâu phải đồ nhỏ, toàn là đồ lớn không!"

Cô tính với em trai, những thứ mà Từ Thận nói muốn mua lúc nãy trị giá mấy trăm ngàn, cô đẩy em trai: "Không được, em mau nói với anh Thận đi, chị không thể nhận."

Sao có thể nhận đồ quý giá của người ta được?

Thư Nhiên cũng nghĩ như vậy, kiên trì kéo tay áo Từ Thận, nói: "Anh Thận, anh đừng làm rộn, không thì chúng ta mua quạt điện đi nhé. ”

Đầu năm nay quạt điện cũng không rẻ, một chiếc quạt điện đứng kiểu hoa cúc cũng 90 tệ, tương đương với 2,3 tháng lương, rất nhiều người đợi lúc kết hôn mới mua.

"Không phải đã thống nhất rồi à, sao lại đổi ý?" Từ Thận nói, ngày hôm qua hắn đã thương lượng nửa ngày với Thư Nhiên vì chuyện này, thật vất vả mới đạt được sự đồng thuận.

"Là chị em kết hôn, chúng ta phải nghe ý kiến của chị ấy chứ?" Thư Nhiên bất đắc dĩ nhìn Từ Thận, đúng là hết cách với hắn.

Từ Thận giơ tay vuốt tóc Thư Nhiên, nhưng trong cửa hàng đông người nên nhịn: "Thêm một cái máy may, anh đi hỏi cô ấy, sau này kết hôn trong nhà khẳng định thiếu cái này. ”

Toàn là thứ thiết thực, mua sẽ tốt hơn.

Thư Nhiên quay đầu lại hỏi Chu Huệ, quả nhiên Chu Huệ vừa nghe tới máy may thì mím môi bối rối, người phụ nữ nào khi kết hôn mà chẳng muốn một cái máy may.

Thư Nhiên làm chủ: "Chị ơi, chị muốn mà."

Bằng không tiếp tục giằng co tất cả mọi người đều không vui.

"Nhưng đắt quá." Chu Huệ vẫn không qua được cửa ải trong lòng, bọn họ vốn đã nhận ân huệ của người khác, sao còn có thể như vậy: "Anh Thận cũng khó khăn mà, chúng ta đừng tiêu tiền của anh ấy..."

Nghe Chu Huệ đau lòng vì Từ Thận, trong lòng Thư Nhiên có thể nói là cảm xúc ngổn ngang, nếu Chu Huệ biết cậu và Từ Thận ở bên nhau, sợ là không chỉ ăn tươi nuốt sống Từ Thận đâu.

Suy nghĩ một lúc, Thư Nhiên nói: "Nếu như anh ấy nhất định muốn tặng, chị cũng đừng từ chối, cùng lắm thì sau này anh ấy kết hôn… chị gửi lại là được. ”

Ăn của chùa phải quét lá đa, Thư Nhiên cũng không muốn tính kế Chu Huệ... chỉ vì mong đến lúc đó Từ Thận không bị mắng.

"Cái này..."

"Đây là tâm ý của anh Thận." Thư Nhiên tiếp tục khuyên: "Chị cứ nhận đi, đừng khách sáo. ”

Lúc này Chu Huệ mới gật đầu, nhỏ giọng: "Được, mua hai thứ này. "Sau này Từ Thận kết hôn, cô cũng tặng một phần lễ là được.

Rất nhanh đã chọn xong của hồi môn cho Chu Huệ, đồ lớn phải có người đưa về nhà cho bọn họ.

Mấy người bán buôn đến lúc đó sẽ sắp xếp người làm thuê giao hàng, cần một người chỉ đường.

Chu Huệ nói: "Tôi về với sư phụ!"

Cứ như vậy, Chu Huệ đi cùng người giao hàng về nhà, còn lại Từ Thận cùng Thư Nhiên, hai người tự mình đi dạo.

Đường phố huyện thành tuy rằng không hoa lệ, nhưng lại rất đông người, nếu không cẩn thận sẽ bị đám đông phân tán.

Lúc này mọi người ăn mặc không có nhiều màu sắc, nhiều nhất vẫn là quần áo vải thô màu sắc mộc mạc.

Thứ phổ biến nhất mà đàn ông mặc là áo sơ mi, đồng nhất áo sơ mi trắng, nhưng Từ Thận lại nổi bật giữa đám đông, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.

Từ Thận lôi kéo Thư Nhiên nói: "Lần trước anh nói, nếu có cơ hội cùng em đi mua sắm, anh có thể cho em một thứ, em nghĩ xem muốn cái gì?"

Sợ cậu ngại không nói, Từ Thận hỏi: "Muốn TV không? ”

Đầu năm nay có TV đen trắng, nhỏ nhất 9 inch, lớn hơn 14 inch, giá cả khá đắt tiền.

Nhà Từ Thận không có, bởi vì hắn cảm thấy mình không cần, không chừng Thư Nhiên thích nên hỏi.

Thư Nhiên vội vàng lắc đầu, TV bây giờ rất đắt, hơn 1000 tệ, hơn nữa chỉ có mấy kênh, còn bị nhiễu.

Đời sau xem TV chán rồi, mua thứ này làm gì.

"Tủ lạnh?" Từ Thận lại hỏi.

May mà Chu Huệ không ở đây, nếu không sẽ bị dọa sợ, Từ Thận toàn hỏi mấy thứ mà người bình thường như bọn họ không dám nghĩ.

"Không cần, không thực dụng." Thư Nhiên vẫn lắc đầu, đây đều là những thứ xa xỉ có cũng được mà không có cũng không sao, cậu không thèm để ý, ngược lại chỉ vào cổ tay Từ Thận nói: "Nếu không mua cho em một cái đồng hồ. "Cái này còn thực dụng hơn một chút.

Từ Thận còn đang vắt hết óc mua gì cho Thư Nhiên, nghe vậy gật đầu: "Được, chúng ta đi xem đồng hồ đi."

Đồng hồ và trang sức không chia cửa hiệu, đều bán ở một nơi. Vào cửa hàng, Từ Thận nhìn thấy một cặp đôi trẻ tuổi đang chọn nhẫn, không khỏi nhìn thêm vài lần.

Trong lòng khẽ động, sau đó hỏi Thư Nhiên: "Vợ, có muốn mua nhẫn không?"

"Không muốn." Thư Nhiên không chút do dự.

Từ Thận không đề cập tới nữa, chuyên tâm tìm chiếc đồng hồ giống của mình trong tủ kính: "Thư Nhiên, mua một chiếc giống của anh không?"

Đeo cùng một chiếc đồng hồ?

Thư Nhiên ngẫm lại cũng không có ý kiến: "Ồ, vậy thì mua giống nhau đi. ”

Đồng hồ không đắt, người trẻ tuổi bây giờ nhận được lương đều muốn mua một cái, tiêu chuẩn của thời đại này.

Ra khỏi cửa hàng đồng hồ, Từ Thận tiếp tục dẫn Thư Nhiên đi dạo hiệu sách, mua một ít bút giấy nghiên mực, nói: "Em thích học, ở nhà buồn chán có thể luyện."



Bút lông không đắt tiền, nhưng bút máy đắt tiền, Thư Nhiên xua tay: " Không mua bút máy, có phải ông chủ lớn phải ký tên gì đâu, mua bút cũng vô ích."

"Nhưng anh muốn mua cho em." Từ Thận kiên trì.

Thấy có sư phụ khắc dấu, nhân tiện tìm sư phụ đặt làm hai con dấu, một là ấn riêng của Thư Nhiên, hai là ấn chung của hai người bọn họ.

Thư Nhiên lại nói: "Muốn ấn chung làm gì, cũng không dùng được. " Xem cho vui thôi, đừng lãng phí tiền bạc.

"Không dùng mang về để đó cũng vui mà." Từ Thận cười nói.

Cuối cùng mua tất, không chỉ có những thứ này, còn có quần áo cho Thư Nhiên, giày dép khắp người, đều đổi mới hoàn toàn.

Toàn là Thư Nhiên không cho mua, mà Từ Thận nhất định phải mua cho cậu.

Thư Nhiên thật sự không ngăn được, cảm thấy kéo co trên đường phố còn rất mất mặt, đành phải thỏa hiệp.

Đi dạo đến cuối cùng, hai người xách một đống đồ đến nhà hàng quốc doanh ăn mì.

Nhà hàng quốc doanh những năm 80

Bàn là bàn vuông, một cái ghế dài, chỗ rất rộng, nhưng Từ Thận nhất định phải chen chúc vào với Thư Nhiên, chỉ vào tấm biển rực rỡ sắc màu trên tường, nói với vợ: "Em muốn ăn mì gì?"

Thư Nhiên nhìn một lượt rồi nói: "Một chén mì dương xuân đi." Mì dương xuân của năm nay hẳn rất có hương vị truyền thống, cậu rất chờ mong xem hương vị như thế nào.

"Cái đó toàn là chay" Từ Thận nói: "Ăn mì bò không?"

Thư Nhiên không thèm thịt: "Anh ăn thì ăn đi, em ăn mì dương xuân."

Từ Thận nhìn cậu, xác định cậu thật sự muốn ăn mì dương xuân chứ không phải vì tiết kiệm tiền cho mình: "Được."

Khi hai bát mì được bưng lên, hành động đầu tiên của Từ Thận chính là gắp thịt bò vào trong bát Thư Nhiên.

Thư Nhiên nhìn mì dương xuân bị hủy lại nhìn Từ Thận: "..."

Thịt bò có mùi vị nặng, trộn vào mì dương xuân chẳng phải bị nhiễm mùi rồi sao?

Thư Nhiên trợn trắng mắt, cũng hết cách, cậu biết Từ Thận chỉ có ý tốt, muốn mình ăn nhiều thịt hơn.

Nhưng cậu thực sự không ăn thịt, ăn hai miếng còn thì kẹp trở lại: "Anh tự gọi thì ăn đi, em không thể ăn nhiều như vậy đâu."

Từ Thận cũng không thèm lắm, nhưng sức ăn của hắn lớn, chẳng mấy chốc đã ăn hết số thịt mà Thư Nhiên ăn không nổi.

Thư Nhiên nhìn thấy một gia đình đến ăn mì, bỗng nhiên nhớ tới Chu gia, bèn thương lượng với Từ Thận: "Chị em không tiện lại mặt, thứ anh rể em đưa tới ngày hôm qua, em mang về được không nhỉ?"

"Có thể." Từ Thận không quan trọng: "Anh về cùng với em." Hắn nghĩ tới gì đó, đột nhiên mỉm cười mờ ám: " Coi như em lại mặt."

Thư Nhiên trừng mắt, đá hắn dưới gầm bàn.

Cảnh báo ai đó không nên chiếm tiện nghi như vầy là không đủ.

Cái gì mà lại mặt với chả không? Cũng đâu phải cậu mới gả qua làm dâu ngoan.

Từ Thận cũng dùng đầu gối chạm vào Thư Nhiên, ngoài mặt lại nghiêm trang cúi đầu ăn mì.

"Làm sao?" Thư Nhiên không nói gì, lại đá trở về.

"Không có gì." Từ Thận nói: "Mới phát hiện em rất hiếu thắng."

"Anh không thắng được đâu, đừng đụng vào em." Thư Nhiên ăn miếng mì cuối cùng.

Từ Thận thầm than, muốn nói: Anh chạm vào em chẳng lẽ chỉ vì muốn thắng thôi sao?

______________

Mì dương xuân

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv