Xuyên Về 1983

Chương 13



Trong phòng rất tối tăm, Thư Nhiên thẹn thùng rũ mi mắt, không thấy Từ Thận gật đầu, bèn hỏi lại: "Anh Thận?"

Giọng nói của Thư Nhiên vốn trong trẻo dễ nghe, hình như không bị thời kỳ chuyển giọng tàn phá, còn có chút mềm mại.

Từ Thận vừa rồi còn có thể ép mình lắc đầu từ chối, hiện tại lại đè lên người vợ mềm nhũn, hắn miệng khô lưỡi khô, cổ họng một chữ cũng không nhảy ra được.

Hắn hít một hơi hỏi: "Chẳng phải là em không thích à?"

Người bình thường sao chịu nổi chuyện này chứ?

Huống chi, Từ Thận biết Thư Nhiên không thích hắn, thích một người biểu hiện rất rõ, luôn muốn nhìn người ta, luôn muốn chạm vào người ta.

“Tắm xong… chắc sẽ không bẩn đúng không?” Thư Nhiên lúng ta lúng túng nói, có thể là cậu đã bị đầu độc quá nhiều, cảm giác đây là cơ sở của sự thân mật.

(Đang nói đến BJ nha các bác, đoạn này tác giả mô tả tối quá làm tôi hoang mang nửa ngày Ultr)

Phân đoạn này hầu như bộ phim nào cũng xuất hiện, đương nhiên cũng không loại trừ mẫu quá nhỏ... Dù sao Thư Nhiên cũng không cảm thấy bẩn, nói như vậy thì hôn môi cũng bẩn.

Nghe câu trả lời của mình giống như vội vã đòi hỏi, Thư Nhiên đỏ mặt quay mặt qua một bên: " Anh không muốn thì thôi vậy.."

"Muốn..." Từ Thận vẫn bảo vệ sự kiên trì của mình, khàn giọng nói: "Nếu em không chê thì theo em.”

Không thấy mặt Thư Nhiên, hắn nói xong thì xoay người nằm ngửa.

Nguyên nhân chính là Từ Thận thật sự không dám nghĩ tới, cho dù Thư Nhiên nguyện ý cùng hắn làm chuyện kia, hắn cũng tuyệt đối không dám nghĩ tới.

Nói là bánh trên trời rớt xuống cũng không ngoa.

"..." Thư Nhiên lại có chút nao núng, tâm lý có thể tiếp nhận, nhưng sinh lý rất khó. Từ Thận hung hãn như vậy, chỉ sợ lát nữa sẽ bị sẽ bị rách khoé miệng cho coi.

Tiếng Thư Nhiên nuốt nước bọt vang vọng trong phòng, giống như giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, khiến đầu óc Từ Thận trở nên ầm ầm trống rỗng.

Đều là đàn ông con trai, Thư Nhiên có chút ghen tị với điều kiện của Từ Thận, cái này cũng quá ưu việt rồi, bình thường tự xử lý như thế nào?

Thật sự là có chút hối hận vì mình làm bậy, không cẩn thận cho Từ Thận một cái chìa khóa mở ra cánh cửa thế giới mới, nếu cậu không đề cập, có lẽ Từ Thận cũng không biết có một cách chơi như vậy.

"Anh Thận." Thư Nhiên muốn kéo dài thời gian, nhàm chán hỏi: "Nếu em không nói, anh có biết vẫn còn có cách chơi này không?"

"HẢ?" Khẳng định biết, nghiêm trang thảo luận cùng Thư Nhiên những vấn đề này, Từ Thận hít sâu một hơi, nhắm mắt lại nói: "Cái này rất không chính thống sao? ”

Thư Nhiên bị hỏi ngược lại, bỗng nhiên nhớ tới tiểu thuyết khiêu dâm kia, mẹ kiếp, nếu Từ Thận xem rồi, vậy đừng nói cái này, phức tạp hơn nữa cũng có.

"Hẳn là biết đúng không?" Thư Nhiên hàm hồ nói, muốn sửa sai, cậu cúi đầu.

Từ Thận đã xem qua không ít tiểu thuyết khiêu dâm, lúc xem cũng từng suy nghĩ lung tung, nhưng đọc cả trăm cuốn sách lại không thể cảm nhận được dù chỉ một giây, hắn cảm giác, hiện tại Thư Nhiên nhẹ nhàng có thể lấy mạng hắn…

"Thư Nhiên." m thanh của Từ Thận cực kỳ trầm thấp gợn sóng, cánh tay ôm bả vai Thư Nhiên nổi lên gân xanh.

Sau đó nửa ngày không nói lời nào, trong phòng chỉ có tiếng hít thở của hắn, che đi những tiếng động Thư Nhiên làm ra.

"Ưm..." Thư Nhiên nhíu mày, toát ra một chút tiếng mũi nhỏ, tranh thủ thời gian nói với hắn: "Đừng nhéo vai, đau."

Từ Thận lập tức buông tay ra, tìm kiếm điểm tập trung khác.

Sau khi tất cả dừng lại, Thư Nhiên như là đánh trận trong mưa, đứng dậy đi rửa mặt.

"..." Từ Thận lơ đãng nhìn về phía cửa, sau vài giây ngây người, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.



Đứng dậy muốn đuổi theo, lại sợ bị Chu Huệ bắt gặp, với tay lấy hộp thuốc lá, lại nhớ tới Thư Nhiên không thích mùi thuốc lá.

Từ Thận chẳng làm gì nữa, tựa vào gối điều hòa hơi thở, chờ Thư Nhiên trở về.

Thư Nhiên ở trong phòng tắm hồi lâu mới trở ra, hai gò má lạnh như băng, hẳn là tắm rửa rất lâu. Khóe miệng cũng đỏ ửng, không biết có bị thương hay không.

"Thư Nhiên?" Từ Thận nhớ tới chuyện khốn kiếp mình làm, ôm cậu vào trong lòng, cẩn thận kiểm tra: "Xin lỗi, đau không?"

"Không sao." Loại chuyện này vốn đã xấu hổ, Thư Nhiên xoay mặt không cho hắn xem: "Ngày mai chị em phải đi xem mắt, ngủ đi thôi. ”

"Anh xem một chút." Từ Thận không theo cậu, cau mày nhìn kỹ, xác định không có chuyện gì sau đó mới buông ra: “Vất vả rồi, lần sau anh sẽ không như vậy nữa.”

“Ừm.” Thư Nhiên buồn ngủ quay mặt vào tường.

Vốn Từ Thận còn muốn hỏi cậu, có muốn hắn giúp cậu làm một lần hay không, nhưng không đành lòng quấy rầy giấc ngủ của cậu.

Hơn nữa, cơ thể Thư Nhiên đang phát triển, không có hỏa lực tráng kiện như mình, có câu 1 giọt "trung tình" bằng 10 giọt máu, Từ Thận không dám tiêu hao cậu quá nhiều, còn nhỏ.

(Đây vẫn là bản cũ có H kéo rèm, còn bảm mới cắt H để dưới cmt nha)

*

Thời tiết mát mẻ có thể ngủ ngon, Thư Nhiên ngủ một giấc đến hừng đông, tay chân mình quấn lấy tay chân Từ Thận, không phân biệt người với ta.

Cậu khẽ nhíu mày hơi lui ra, xoay người ngủ tiếp. Đáng tiếc không bao lâu sau, lồng ngực Từ Thận cũng đi theo, cực kỳ dính người.

"..." Thư Nhiên vốn định quay đầu giáo huấn đối phương, kết quả vừa quay đầu lại, đối diện với gương mặt đẹp trai mày kiếm mắt sáng, khiến thị giác cậu chấn động không ít.

Mẹ kiếp, đẹp quả nhiên có quyền, Thư Nhiên cũng không nỡ đánh hắn.

Đành phải hậm hực quay trở về.

Hai người ngủ đến 8 giờ, Chu Huệ rốt cục không nhịn được tới gọi người, sau đó quở trách Thư Nhiên, nói: "Tối hôm qua rất lạnh, sao em lại ngủ trong phòng Anh Thận? ”

Bị Chu Huệ nhìn chằm chằm, Thư Nhiên hơi căng thẳng, giải thích: "Tối hôm em nói chuyện với Anh Thận, nói một hồi thì ngủ quên mất. ”

Cũng may hôm nay trong đầu Chu Huệ toàn là chuyện xem mắt, mặc dù cảm thấy hơi nghi nhưng cũng không nghĩ nhiều: "Mau đi thu dọn đi."

Giang Phàm cũng rất siêng năng, sáng ra đã lái xe tới đón người: "Hây! Sẵn sàng chưa?"

"Chào buổi sáng anh Phàm." Đương nhiên Chu Huệ đã chuẩn bị xong, sáng sớm tinh thần đã rất tốt, cười hỏi: "Anh ăn chưa? ”

Giang Phàm cười: "Hôm nay dậy sớm, ăn rồi."Ở nhà ba bữa một ngày, nhưng hắn dậy muộn, kẹt ở giữa hai bữa nên toàn bị đói.

Hôm nay Từ Thận không đi, hắn dặn dò Giang Phàm: "Đi sớm về sớm, đoàng hoàng đưa người trở về cho ông đây. ”

"Được rồi." Giang Phàm gật đầu, chẳng lẽ Từ Thận thật sự sợ Thư Nhiên chạy mất ư, cả nhà Chu gia ở trong thôn, hoà thượng chạy trốn cũng không thoát khỏi chùa, hơn nữa, Thư Nhiên cũng rất thích Từ Thận mà nhỉ, lưỡng tình tương duyệt còn chạy cái rắm.

Biết Giang Phàm đang suy nghĩ cái gì, Từ Thận mỉm cười, có chút muốn cảm ơn Thư Nhiên, ít nhất bề ngoài căn bản không để cho mọi người nhìn ra, bọn họ bí mật ước định, ai nhìn mà không nói một tiếng tình yêu đích thực.

Ngay cả chính hắn cũng cảm thấy, nói không chừng Thư Nhiên thật sự là rất thích mình.

Thư Nhiên chậm nhất nhưng chỉnh tề nhất, bàn ăn chỉ còn lại cậu, cậu vội vàng ăn xong dọn dẹp, trước khi lên xe, cậu đi qua nói với Từ Thận: "Anh Thận, tụi em đi trước, làm xong việc sẽ trở về.”

"Ừ." Từ Thận giúp cậu mở cửa xe, ý bảo cậu đi lên: "Chú ý an toàn, đi sớm về sớm."

Thư Nhiên: "Vâng, cảm ơn anh."

Xe chạy ra ngoài vài mét, Thư Nhiên quay đầu nhìn về phía sau, xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn thấy thanh niên dáng người thon dài đứng ở cửa, tựa hồ đang nhìn chiếc xe đi xa.

"Định tử?"

"Dạ." Thư Nhiên quay đầu lại.

Chu Huệ nhìn cậu, thì ra là muốn hỏi cậu: "Bím tóc của chị hôm nay thế nào? Có quá cầu kỳ không?"

"Không, em thấy ổn." Thư Nhiên giúp chỉnh lại, dù sao thẩm mỹ của cậu cũng là học được trên mạng, chỉnh sửa đơn giản xong cũng đẹp hơn: “ Để vậy đi, tự nhiên sẽ đẹp hơn.”

Đầu năm nay mọi người vẫn thích loại hình mộc mạc, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, để lại ấn tượng cho người ta cũng không tồi.

Có được sự khẳng định của em trai, nụ cười của Chu Huệ tự tin hơn rất nhiều.

Đây là lần đầu tiên cô đi xem mắt.

Lần với Từ Thận không thể tính, lần đó cô còn chưa thấy người ta, trong nhà cũng không cho ra ngoài.

Vì chuyện này của Chu Huệ, Giang Phàm hôm qua cũng đã đi tìm anh trai mình Giang Hàng, nói có một cô gái như thế, xem có thể giới thiệu được mối nào tốt hay không.

Giang Hàng suýt nữa kinh hãi rớt cằm, thằng em mình suốt ngày trêu mèo chọc chó, thế mà còn đi làm mai cho người ta cơ đấy?

Đây là chuyện tốt nha, Giang Hàng hỏi: "Cô gái mà mày quen ở đâu?"

"Về nông thôn thì quen biết thôi." Giang Phàm miệng lưỡi lưu loát khen ngợi: "Tuy là con gái nhà nghèo, nhiều anh chị em, nhưng rất tốt, cao ráo xinh đẹp, đọc sách còn chịu thương chịu khó, ai cưới cũng không lỗ! "Em trai cô ấy cũng rất tốt, nhưng Giang Phàm không phải Trần Khải, sẽ không thao thao bất tuyệt, biết gì nên nói và không nên nói.

Giang Hàng nghe vậy vui vẻ: "Có năng lực như vậy sao mày không để ý cho mình?”



Đương nhiên chỉ là nói giỡn, có một cô gái như thế khẳng định là chuyện tốt, cấp dưới ở đơn vị bọn họ toàn là cẩu độc thân, đã sắp trở thành một tâm bệnh của lãnh đạo.

Giang Phàm hiếm khi làm chuyện nghiêm túc, Giang Hàng sao có thể không nể mặt, lập tức đi hỏi thăm cho em trai.

Dựa theo điều kiện Giang Phàm nói, sau khi hỏi thăm, rất nhiều thanh niên trẻ tuổi đẹp trai có tài nói muốn tham gia xem mắt.

Lãnh đạo cho đặc biệt phê chuẩn cho nghỉ phép, buổi sáng có ý định đi xem, không chừng con gái nhà người ta sẽ để mắt tới thì sao?

Chu Huệ có vóc dáng cân đối, khuôn mặt đoan trang, ăn mặc chỉnh tề, đứng trên sân thể dục từ xa đã làm cho người ta cảm thấy là một cô gái xinh đẹp.

Ngay cả những người không có ý định tham gia xem mắt, cũng ghé vào cửa sổ xem náo nhiệt.

"Là một cô gái xinh đẹp, ấy, sớm biết vậy tôi cũng tham gia!"

"Nông cạn! Con gái nhà người ta có khi còn chê cậu đấy!" "Người bên cạnh hi hi ha ha, cậu đẩy tôi, tôi đẩy cậu.

Giang Phàm chào hỏi: "Đi, lãnh đạo để trống phòng họp rồi, mọi người đều ở đó."

Bọn họ đi vào, càng đi người tới xem Chu Huệ càng nhiều, rất nhiều thanh niên độc thân đều hối hận vì không tham gia xem mắt.

Chủ yếu là điều kiện của Chu Huệ kém, lại xuất thân ở nông thôn, mọi người vừa nghe đã cảm thấy không xứng đôi.

Bây giờ muốn đổi ý cũng không được, xem ra đúng là nông cạn mà.

Đi vào phòng họp, bên trong quả nhiên có bảy tám thanh niên mặc đồng phục, thấy bọn Chu Huệ tiến vào, mắt ai cũng sáng ngời.

Đúng là một cô gái xinh đẹp!

Nhắc đến nông thôn là bọn họ mặc định cô gái xem mắt hẳn là có làn da ngăm đen!

Không ngờ chẳng đen chút nào, còn rất trắng nha.

Đương nhiên, thanh niên trong phòng này có thể đứng ở chỗ này xem mắt, chứng tỏ cũng không quan tâm đến những thứ đó, cho nên hình tượng của Chu Huệ mới khiến bọn họ ngạc nhiên.

Một người đàn ông trung niên cao lớn, mỉm cười vỗ vai Giang Phàm nói: "Tiểu Phàm, chờ cả buổi sáng đấy, giới thiệu nhanh đi!"

"Chào chú Lưu." Giang Phàm cung kính gọi rồi cúi đầu, cười giới thiệu hai người bạn mình dẫn theo: "Đây là chị em Chu gia, Chu Huệ, Chu Định." Lại nói với Thư Nhiên và Chu Huệ: "Đây là Lưu phó đoàn."

Thư Nhiên còn tốt, tôn kính cúi chào giống như Giang Phàm, dù sao cũng tới xem mắt, không phải tới vì công việc, không kiêu ngạo không siểm nịnh là được.

Chu Huệ có vẻ hơi sợ hãi, điều này không giống với tưởng tượng của cô. Đơn vị này quá tốt, mình làm sao có thể xứng đôi với những thanh niên tài tuấn nơi này, có người nhìn trúng cô mới là lạ.

Nhưng thấy em trai bình thản tự nhiên, khích lệ Chu Huệ không ít, sững người một lát rồi cũng cười chào hỏi.

"Xin chào! Hai chị em thật sự rất đẹp, rất lịch sự." Lưu phó đoàn khen ngợi, tính cách chú bình dị gần gũi, mỉm cười nắm tay hai chị em Chu gia, sau đó hô to với đám độc thân kia: "Con gái nhà người ta tới rồi, mấy thằng nhóc các cậu còn không mau giới thiệu bản thân với người ta."

Lưu phó đoàn không hổ là trong quân đội, tác phong nhanh nhẹn bá đạo.

Dứt lời, có người thích Chu Huệ, tích cực đứng lên giới thiệu bản thân, đứng thẳng tắp, giọng nói vô cùng vang dội.

Anh thanh niên đi đầu này, tên là Dương Dũng, 25 tuổi, người tỉnh lân cận, ở đây làm cán sự, bố mẹ khoẻ mạnh, cũng là người nông thôn, có một em gái đã lập gia đình.

Bởi vì vấn đề công việc nên việc hôn sự của Dương Dũng bị trì hoãn, dẫn đến 25 tuổi còn chưa kết hôn, tuổi này ở thời đại này coi như là kết hôn muộn.

Thư Nhiên nhỏ giọng nói với Chu Huệ: "Cũng được, trông cũng đoan chính."

Chu Huệ xấu hổ đỏ mặt, có qua lại nói: "Xin chào đồng chí Dương Dũng, tôi tên là Chu Huệ, năm nay 20 tuổi, tình huống trong nhà cơ bản giống như anh, anh chị em tương đối nhiều, có 7 người, tôi là chị thứ hai, hôm nay đi xem mắt cùng là em ba nhà tôi, điều kiện không tốt lắm."

Dương Dũng vừa nghe có 7 anh chị em thì gãi gãi đầu, quả thật có hơi khó xử. Trước đây chỉ nghe nói có nhiều, nhưng không ngờ nhiều dữ vậy luôn!

Dương Dũng chỉ có thể xấu hổ cười cười.

Chu Huệ thấy thế cũng ngượng ngùng cúi đầu, Thư Nhiên động viên cô: "Chị đừng nản lòng, chị tiếp tục giới thiệu bản thân đi.”

"Ừm." Chu Huệ lại ngẩng đầu lên: "Mặc dù điều kiện gia đình tôi hơi kém, nhưng tôi nghĩ mình không tệ lắm." Lưng ưỡn thẳng, giọng nói của Chu Huệ vang dội: "Tôi thích học hỏi và đọc sách, đã tốt nghiệp cấp 2, cũng rất giỏi việc đồng áng và việc nhà, biết chăm sóc người khác. Tôi hy vọng sẽ tìm thấy một người bạn đời có trách nhiệm, có lòng cầu tiến,phù hợp với quan niệm của tôi, tính cách phù hợp."

Cô gái thẳng thắt lưng, giọng nói sáng ngời, vẻ mặt hưng phấn. Mà bên cạnh cô là một thiếu niên tuấn tú có khí chất, làm cho người ta không khỏi cảm thấy, Chu gia giáo dục con rất tốt.

Tiếng vỗ tay vang lên trong phòng họp.

Sau đó, những thanh niên trẻ tuổi khác lần lượt giới thiệu bản thân.

Điều kiện tương đối tốt, nhưng Chu Huệ không để trong lòng, cảm thấy không thành được.

"Cô Chu Huệ, tôi là Trương Vân Sinh..."

Một giọng nói chững chạc vang lên.

Người đàn ông cuối cùng trong phòng tự giới thiệu mình, anh ta 23 tuổi, ngoại hình đẹp, điều kiện gia đình… giống như Từ Thận, không có người thân, trước mắt ở trong ký túc xá đơn vị, có thể nói là chẳng có gì cả.

Thư Nhiên nom Chu Huệ đang nhìn chằm chằm vào cái anh không cha không mẹ kia, gãi đầu, không đến mức không đến mức, cậu cho rằng Chu Huệ xứng đáng tốt hơn.

"Chị, có phải chị thích người ta vì người ta đẹp trai không?" Thư Nhiên nhỏ giọng nhắc nhở Chu Huệ: " Vẻ ngoài không thể làm cơm ăn đâu chị."

Chu Huệ nhỏ giọng trả lời cậu: "Chị em không nông cạn như vậy đâu, nếu thích vẻ ngoài thì chị đã sớm gả cho Từ Thận rồi."



Luận ngoại hình, ai so sánh được Với Từ Thận.

Thư Nhiên ngẩn ra, sờ sờ mũi, luôn cảm giác mình bị mắng: "..."

Cậu chính là người nông cạn, nếu Từ Thận xấu xí một tí thôi là cậu cũng không đi con đường này…

Kỳ thật Trương Vân Sinh đến tham gia buổi xem mắt hôm nay với tâm lý muốn thử một lần, anh biết điều kiện của mình kém cỏi, các cô gái nghe tin sẽ không chọn người như anh.

Lúc nhìn thấy Chu Huệ thì càng tuyệt vọng.

Anh ngoại trừ cái thây mình ra thì chả có gì cả.

Chu Huệ đi tới trước mặt anh, hỏi anh có thể ra ngoài nói chuyện riêng không.

Trương Vân Sinh kinh ngạc đến mức miệng cũng không khép lại được, nghiêm túc xác định Chu Huệ là nói với mình, lúc này mới dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, lạch bạch đi theo Chu Huệ đi ra ngoài.

Chu Huệ gọi Trương Vân Sinh ra, chủ yếu là nói rõ tình huống trong nhà, cùng với chuyện trước đó đã đính hôn, một năm một mười cô đều nói. Chỉ cần Trương Vân Sinh không ngại, cô sẽ tiếp tục tiếp xúc với Trương Vân Sinh.

"Anh không cần vội vàng quyết định." Chu Huệ nói: "Nếu anh muốn hiểu rõ tình hình, anh có thể gặp người có liên quan trước để xem có phải những gì tôi đã nói có thật không. Không việc gì phải vội."

Trương Vân Sinh nhìn cô gái rất biết ăn nói trước mặt, trịnh trọng gật đầu: "Được, ngày mai được nghỉ tôi sẽ tới thăm."

Anh không bị tình hình phức tạp kia đẩy lui.

Chu Huệ cười cười: "Ừm. "Cô lấy ra giấy bút mang theo, tay viết một địa chỉ cho Trương Vân Sinh: "Đây là địa chỉ, rất dễ tìm."

"Được." Trương Vân Sinh hai tay tiếp nhận, chữ viết của cô rất đẹp, chữ như người, anh không khỏi nhìn cô thêm vài lần, vẫn có chút khó tin.

Chu Huệ: "Vậy tôi về trước."

Trương Vân Sinh: "Nhanh như vậy sao? Không thì cô ở lại ăn trưa, đồ ăn ở căng tin đơn vị chúng tôi rất ngon."

"Không được đâu." Chu Huệ vội vàng nói.

"Đã trưa rồi, cùng nhau ăn cơm nhé?"

Anh muốn gọi người đi cùng Chu Huệ, Chu Huệ vội vàng từ chối ý tốt, nói: "Thật sự không được, anh Vân Sinh, nhà vẫn còn người chờ về, lần sau tôi đến thăm sẽ ăn cùng anh một bữa."

Một tiếng anh Vân Sinh làm cho Trương Vân Sinh sửng sốt, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khác thường, khuôn mặt ngày thường luôn luôn nghiêm túc cũng trở nên ngại ngùng, trả lời: "Cũng được..."

Chu Huệ trở lại bên cạnh Thư Nhiên, thông báo chuyện Trương Vân Sinh ngày mai tới thăm, Thư Nhiên không vui lắm, nói: "Thật sự đã định rồi sao? Nhanh như vậy ạ? Chị có chắc là không tiếp xúc thêm vài lần nữa không?"

Hôn nhân là chuyện cả đời, Chu Huệ không có cơ hội thử sai lần thứ ba đâu.

Chu Huệ: "Sao được chứ, chỉ là đến xem nhà thôi, không tiếp xúc gần làm sao biết được hay không? ”

Thư Nhiên gật đầu: "Đúng vậy, tiếp xúc gần gũi mới biết người như thế nào. "Cậu còn tưởng rằng Chu Huệ thích người ta nhanh như vậy, không phải là tốt rồi.

"Ừ, lúc trước chị còn cảm thấy anh Thận không tốt." Chu Huệ cảm thán, nhìn Thư Nhiên: "Tương lai em cũng vậy, cưới vợ đừng chỉ vì người ta đẹp, sống qua ngày còn biết lạnh biết nóng, có thương em hay không."

Những lời này khiến Thư Nhiên nghĩ đến Từ Thận, quả thật biết lạnh biết nóng, còn thương người, đẹp trai, còn có chút cảm giác áp bách.

Sáng nay cứ nhìn chằm chằm xe như thể sợ cậu trốn mất.

____________

Bình luận trên Tấn Giang: Cho nên, tìm bạn đời, nhất định phải tìm người đẹp trai, bởi vì ai cũng sẽ làm cho bạn tức giận, ít nhất lúc nhìn thằng chồng đẹp trai có thể làm cho bạn tức giận thoải mái hơn đôi chút =)))

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv