Cặp mắt Qua Kim Vũ nhìn dán vào Kỳ Tuân gắt gao, dường như muốn cướp cô bé này đi. Kỳ Tuân bị nhìn chằm chằm đến độ khó chịu cả người, ôm lấy sách của mình lách đến sau lưng Vu Cửu ngồi.
Vu Cửu sợ đè đến bé, thoáng nhích về trước, nói với Qua Kim Vũ: "Cô làm gì đấy?"
"Tôi chỉ là đang nghĩ, nếu năm nay tôi sinh đứa con thì liệu có thể đuổi kịp gả cho Kỳ Tuân nhà cô hay không, cô để ý việc hai đứa chênh lệch năm tuổi chứ?"
Vu Cửu nhìn Qua Kim Vũ như đang có suy nghĩ gì: "Về phương diện chọc cười thì trước nay cô chưa bao giờ từng khiến tôi thất vọng... Có phải cô quên gì rồi hay không?"
Qua Kim Vũ dời tầm mắt khỏi trên người Kỳ Tuân: "Cái gì?"
"Lâm Thiên Nguyên là chị ruột tôi."
Qua Kim Vũ thoáng ngẩn ra, cô ấy bị quên mất việc này: "Vậy tôi đợi Dụ Tinh thêm...... Không đúng, Lăng Thập cũng là em gái của Thiên Nguyên."
Qua Kim Vũ thoáng vỗ đùi một cái, lẩm bẩm vẻ oán hận: "Thế giới này sao nhỏ như vậy, bạn bè khi trước đều biến thành bà con họ hàng ráo hết."
Vu Cửu khẽ cười một tiếng, lưng dựa về sau, Kỳ Tuân phía sau bị Vu Cửu ép tới mức không thể nhúc nhích: "Cô có thể đợi Lương Dư Kha thêm đấy, người này không có thân thích với cô."
"Cô ấy?"
Qua Kim Vũ cười nhạo một tiếng: "Người ta tính ở vậy qua hết nửa đời sau chờ cô."
"Cô đang đánh cái rắm gì thế? Chuyện liên quan gì tới tôi!"
"Cô không biết việc này? Cô ấy chính là muốn sống cô độc quãng đời còn lại vì cô đấy."
Niềm vui xấu xa thay phiên trỗi lên trong lòng Qua Kim Vũ, khóe miệng giương lên một nét cười, nói: "Cô có hứng thú tìm một người tình không, tôi thấy Dư Kha sẽ sẵn lòng lắm."
Vu Cửu liếc cô ấy vẻ ghét bỏ, mắt trợn trắng suýt chút nữa ra đến sau ót: "Cô thật đúng là tiêu chảy trong đầu, táo bón trong miệng, mở sọ ra thì chính là một bãi nhão nhoét, há mỏ ra thì một mồm rắm văng người ta."
"Mami......"
Vu Cửu thu lại vẻ mặt phẫn nộ, thoáng ngó về sau, liền thấy Kỳ Tuân với một biểu cảm đau khổ: "Mami, mami đè đến con rồi."
"Úi cha, nằm...... nằm trúng con rồi."
Vu Cửu nín về lại lời thô tục, rồi nhanh chóng xê dịch về phía trước một chút, vớt Kỳ Tuân đằng sau đến trên đùi, tay vừa xoa vuốt bé vừa dỗ dành: "Xin lỗi nha."
Qua Kim Vũ cảm thấy cái người Vu Cửu này thật là đủ tiêu chuẩn kép. Đối với mình thì chửi mắng điên cuồng, ngược lại đối với con thì dịu dàng săn sóc.
Khi đang lẩm bẩm trong lòng, thì tay Kỳ Dụ Văn ló ra không biết từ đâu, đặt ở trên vai cô ấy, cười như không cười mà hỏi: "Cậu vừa mới nói cái gì với Vu Cửu?"
Cả người Qua Kim Vũ chợt cứng đờ, cười lúng túng ngẩng đầu nhìn đến: "Tớ chả nói gì hết á."
Vu Cửu khua tay của Kỳ Tuân: "Cô ấy bảo tôi đi tìm Lương Dư Kha làm người tình của tôi."
"Xem ra... chắc tớ nên nói cho người kia (Lâm Thiên Nguyên) biết chuyện cậu tặng đồ chơi tình dục cho Vu Cửu rồi."
Ánh mắt Qua Kim Vũ lang bang, cầm lấy di động của mình đặt ở bên cạnh, tính 'lượn mất dép': "Tớ phải về nhà đây, tạm biệt."
Kỳ Dụ Văn lại đặt tầm mắt ở trên người Vu Cửu: "Cô không có liên hệ với Lương Dư Kha đấy chứ?"
"Không có mà? Chỉ từng nhìn thấy trên TV."
"Cô thấy cô ta trên TV còn xem?"
Vu Cửu ngẩng đầu lên, chấm hỏi đầy mặt: "Cô ấy hot như vậy, không muốn nhìn thấy cũng khó à."
Kỳ Dụ Văn thoáng ngẫm nghĩ, trái lại cũng phải.
Tay Vu Cửu vuốt tóc Kỳ Tuân, đầu tóc chỉnh tề bị nghịch tới bung xoã lộn xộn: "Sắp tới 1 tháng 6 rồi, con có thứ mong muốn không?"
Kỳ Tuân hơi lắc đầu, bình tĩnh như trước: "Không có, mami tặng cái gì con cũng thích hết."
"Vậy ta thưởng cho con đi theo mẹ con một ngày."
Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức yên lặng dần xuống, Kỳ Tuân vừa đối diện ánh mắt với Kỳ Dụ Văn thì lập tức dời đi.
Bé rất muốn từ chối, nhưng không biết nên nói gì.
Kỳ Dụ Văn ngồi ở sofa đối diện, nói: "Được."
Vu Cửu cảm giác rõ ràng trên người Kỳ Tuân trong lòng đã cứng đờ đi rất nhiều. Tính nết ưa chọc ghẹo người khác của cô vẫn mãi chẳng thay đổi, sau đó bế Kỳ Tuân lên, quẳng đến trong lòng Kỳ Dụ Văn.
Kỳ Dụ Văn thuận tay vây giữ Kỳ Tuân, sau đó thì không nhúc nhích tí nào nữa.
Đôi tay Kỳ Tuân siết thành nắm đấm, căng thẳng mà giữ ánh mắt thẳng tắp rồi.
Nhìn mẹ con 'trong nóng ngoài lạnh' kia, Vu Cửu nín cười mà nín đến nội thương: "Hai người là gia đình chắp nối sao?"
Kỳ Dụ Văn hơi mím môi, rồi vẫn đặt Kỳ Tuân qua tới bên cạnh: "Đừng cười nữa."
Vu Cửu khom lưng móc ra một tờ giấy ghi chú, rồi viết mấy chữ trên đó:
[Thẻ trải nghiệm làm vật trang trí trên người mẹ. ( nửa ngày)]
Sau khi viết xong thì cô dán cái tờ ghi chú này lên người Kỳ Tuân: "Bảo quản cho tốt."
Kỳ Tuân hít thở sâu, mang theo tờ ghi chú này mà đi mất với vẻ rầu rĩ.
Vu Cửu thấy cái kiểu này của bé, thì lại cười đến không kiềm nén bản thân được.
—
Ngày 1 tháng 6 ấy, nhà trẻ của Kỳ Tuân sẽ cho các bạn nhỏ nghỉ nửa ngày. Vì để thực hiện khen thưởng của thẻ trải nghiệm, Kỳ Dụ Văn đã đặc biệt xin nghỉ buổi sáng, ở nhà chờ Kỳ Tuân trở về.
"Chờ bận xong đợt này, tôi dành ra một kỳ nghỉ phép dài hạn, chúng ta cùng đi hưởng tuần trăng mật, được chứ?"
Vu Cửu nằm trên đùi Kỳ Dụ Văn, bưng di động chơi, nghe vậy thì giương mắt nhìn cô ấy: "Được á, đi đâu?"
"Cô muốn đi đâu?"
"Tôi là một người không có đòi hỏi gì, cô nói đi đâu thì tôi đi chỗ đó."
Kỳ Dụ Văn lấy di động của Vu Cửu đi, khom lưng dán vào trán Vu Cửu: "Vậy nghe theo sắp xếp của tôi đấy."
Vu Cửu cụng cụng đầu của Kỳ Dụ Văn, hỏi thăm dò: "Có thể dẫn tiểu Tuân theo hay không?"
"Nó? Vì sao?"
"Muốn một nhà ba người cùng đi."
Kỳ Dụ Văn thoáng do dự một chút, rồi vẫn chấp nhận. Mấy năm nay cô ấy bận công việc, quả thực là đã lơ là Kỳ Tuân không ít. Nếu không có Vu Cửu ở bên cạnh cưng chiều bé, nói không chừng thì bé phải cô đơn giống y như cô ấy hồi nhỏ.
Không lâu sau, Kỳ Tuân đi học đã quay về, một khuôn mặt còn nhỏ tuổi lại luôn lạnh lùng, nhìn thấy hai người mẹ thì mới để lộ ra ý cười một chút.
"Mami, mẹ."
Vu Cửu trở dậy từ trên đùi Kỳ Dụ Văn, vươn tay về phía bé: "Bé cưng, đón 1 tháng 6 ở trường có vui vẻ không?"
Kỳ Tuân chen vào trong lòng Vu Cửu, không tỏ rõ ý kiến với câu hỏi kia: "Nhà trẻ đã phát đồ ăn vặt, cho mami và mẹ ăn này."
Vu Cửu buông bé ra, nhìn thấy bé lấy ra một đống lớn đồ ăn vặt từ cặp sách nhỏ của mình, chia thành ba phần đồng đều.
Tiếp sau, bé lại lấy ra hai cây kẹo mút, nói có tí ủ rũ: "Vốn dĩ có ba cây, nhưng bị một cô bé khóc sướt mướt lấy đi một cây rồi."
Kỳ Dụ Văn cố ý hỏi bé: "Vậy con tính chia thế nào?"
Kỳ Tuân nhìn Kỳ Dụ Văn, đối mặt với câu hỏi của mẹ thì bé sẽ luôn hết sức nghiêm túc, bé lấy ra một cây: "Cây này cho mẹ."
Vì trải nghiệm vật trang trí ngày hôm nay, bé định thiên vị mẹ một tí, để tiện buổi chiều mẹ có thể vui vẻ một tẹo.
Kỳ Dụ Văn mím cười nhạt: "Còn cây kia?"
"Con cùng ăn cây còn lại với mami."
Vu Cửu cười đến độ mắt cũng đang vui, Kỳ Dụ Văn thì sầm mặt xuống. Lúc đang muốn sửa lại cho đúng, thì Kỳ Tuân đã cúi đầu xuống lột vỏ bao cây kẹo mút kia giúp Kỳ Dụ Văn.
Kỳ Dụ Văn cũng không so đo nữa, Vu Cửu thì mặt coi kịch. Trong lúc vô ý, đã tiện tay cầm lấy một cây khác, bóc ra ăn một mình một cách lưu loát dứt khoát.
Hoàn toàn quên mất cây này là cái mà Kỳ Tuân muốn cùng chia sẻ với cô.
Có thể là thiết kế của vỏ bao hơi có vấn đề, Kỳ Tuân lột hết thật lâu, có điều không ai đưa tay giúp bé. Kỳ Tuân cũng không vội, người lớn các cô gấp cái gì.
Chờ khi Kỳ Tuân cuối cùng xé bao ra được, vừa mới đưa vào trong miệng Kỳ Dụ Văn, thì trông thấy Vu Cửu đã ăn hết cây kẹo mút kia, que kẹo đã bị vứt vào thùng rác.
Kỳ Tuân thoáng sửng sốt một chút, viền mắt lặng lẽ đỏ lên. Bé chả nói gì hết, chia đồ ăn vặt còn lại xong, đột nhiên một mình chạy mất.
"Bé nó làm sao vậy?"
Kỳ Dụ Văn vốn định lắc đầu tỏ vẻ không biết, thì liền nhìn thấy que kẹo trong thùng rác: "Cô ăn cây kẹo mút kia rồi?"
"Ừ, sao...... Ôi đệt! Tôi quên đi mất!"
Vu Cửu mau mau đuổi theo Kỳ Tuân, đi một mạch về phía phòng của bé, liền trông thấy Kỳ Tuân nằm nhoài ở bên giường, tiếng nức nở mỏng manh truyền ra.
"Cục cưng à."
Vu Cửu nhanh chóng đi qua đến, bế bé lên tới, xoay người ngồi trên giường: "Xin lỗi nhé, ta quên đi mất, đừng khóc nữa."
Kỳ Tuân ghé vào trên vai Vu Cửu khóc đến hic hic từng cái từng cái, vẫn không chịu nói chuyện.
"Lần sau không vui thì trực tiếp nói với mami, đừng một mình chạy đi khỏi mà khóc."
"Mẹ nói, không thể khóc trước mặt người khác."
"Nghe bả nói vớ vẩn, chính bả cũng khóc."
Vu Cửu hơi ngửa ra sau, kéo ra khoảng cách một đoạn với Kỳ Tuân, vừa lau nước mắt cho bé vừa nói: "Lần sau muốn khóc thì sờ sờ tay của ta, ta sẽ mang con đi chỗ không người mà khóc, đừng có bản thân một mình khóc, có được không?"
Miệng Kỳ Tuân hơi mếu, sau chốc lát mới hơi gật đầu.
Vu Cửu cười, bế bé lên: "Ta dẫn con đi mua kẹo mút, lần này chúng ta mỗi người một cây."
"Con muốn ăn một cây với mami."
Không phải bởi vì Vu Cửu ăn mất kẹo mút mà Kỳ Tuân khóc, mà là bởi vì bé không thể ăn chung cây kẹo mút với Vu Cửu, nên khóc.
"Đấy thì không được, vệ sinh một chút."
"Nhưng mà mami cũng đã hôn hôn với mẹ, vì sao hai người không nói phải vệ sinh?"
Vu Cửu cười gượng vài tiếng, câu hỏi này thật đúng là ná thở, bèn nói bậy bạ lừa gạt: "Vậy thì không giống nhau, ta và mẹ con là đã kết hôn, xài chung thể vi khuẩn virus."
"Vậy con cũng kết hôn với mami."
"Không được, một người chỉ có thể kết hôn với một người."
Kỳ Tuân thở dài tiếc nuối.
Kỳ Dụ Văn nhìn thấy mẹ con hai người từ trên lầu đi xuống, bỏ lại một câu "Tụi tôi đi mua kẹo mút đây" rồi liền chạy mất.
Kỳ Dụ Văn không ưa ăn quà vặt, có điều quà vặt Kỳ Tuân chia cho cô ấy thì cô ấy chịu ăn. Chờ khi hai mẹ con về tới, thì cô ấy đã ăn được gần hết rồi.
"Tụi tôi đã trở lại!"
Kỳ Dụ Văn nhìn vào một thùng kẹo mút Kỳ Tuân đang ôm trong lòng, giữa mày chợt cau: "Coi chừng sâu răng."
Vu Cửu đặt Kỳ Tuân lên sofa, ngón tay nhấn nhấn chóp mũi của bé: "Nghe thấy chưa, coi chừng sâu răng, ăn vừa đủ đúng."
Kỳ Tuân ngoan ngoãn gật đầu.
Vu Cửu nằm đến trên đùi Kỳ Dụ Văn lần nữa, phát ra thở phào thỏa mãn trong miệng: "Lão đại, cô đừng đối xử với tiểu Tuân nghiêm khắc như vậy."
"Chúng ta một người diễn vai ác, một người đóng vai hiền, không phải là rất tốt sao?"
Vu Cửu ngẫm nghĩ cẩn thận, hình như hơi có lý.
"Sau này nó phải kế thừa nhà họ Kỳ, nghiêm khắc chút thì chẳng có sai. Nếu nó đã khó chịu trong lòng, thì cô có thể đi dỗ, vừa đấm vừa xoa."
"Cô càng nói càng có lý, có điều cô có thể dịu dàng thêm một chút xíu."
Vu Cửu giơ tay lên, ngón trỏ kéo ra một khoảng cách ngắn với ngón cái: "Chỉ một chút xíu thôi!"
Kỳ Dụ Văn không đáp, ngón tay vẫn luôn khẽ cọ xát xương hàm dưới của Vu Cửu.
Vu Cửu nằm nghiêng người, ôm lấy eo cô ấy: "Lỡ như một ngày nào đó tôi không còn nữa, cô...... Ui đau đau!"
Kỳ Dụ Văn buông lỏng sức lực, thoáng đẩy Vu Cửu một chút, sau đó đứng dậy đi khỏi.
"Tôi nói đùa đấy!"
Kỳ Dụ Văn đứng chỗ đó rót nước cho mình uống, vẫn luôn đưa lưng về phía Vu Cửu, là thật sự tức giận rồi.
Vu Cửu ôm lấy eo Kỳ Dụ Văn từ phía sau, kê cằm ở trên vai cô ấy: "Nói đùa thật đấy."
"Không mắc cười."
"Biết là không mắc cười, cho nên tôi sai rồi."
Không có gì khiến Kỳ Dụ Văn cười không nổi vượt qua được hơn cái lời đùa giỡn rời bỏ cô ấy này của Vu Cửu, bất kể là kiểu cách gì, giọng điệu nào nói ra, cô ấy đều không thể chấp nhận.
Giống một người ngoan đạo mê tín, không dám nói năng bất kể kiêng kị gì, e sợ trời cao sẽ linh nghiệm trừng phạt.
Kỳ Dụ Văn đặt cái ly ở trong tay xuống, một giọt nước mắt bắn tung tóe vào nước chỉ còn thừa lại nửa trong ly, âm thanh nhỏ bé truyền vào tai Vu Cửu. Cô dừng một chút, buông eo cô ấy ra, đi đến bên cạnh cô ấy.
Quả nhiên là khóc rồi.
Vu Cửu xoay cô ấy qua tới, giơ tay lau lau nước mắt cô ấy: "Tôi thật sự sai rồi, tôi sẽ không thể nào không ở đây. Chờ khi cô chết rồi thì chắc chắn tôi vẫn còn sống được ngon lành."
Trong một lúc, Kỳ Dụ Văn lại không biết điều Vu Cửu nói là lời hay ho hay là lời bậy bạ.