Ngày tháng vẫn trôi qua như thường lệ. Ban ngày Kỳ Dụ Văn đi làm, Vu Cửu bèn đã rút thời gian đi thăm Lăng Thập.
Từ sau khi Vu Cửu bị tai nạn xe, vì không để Lăng Thập lo lắng, Kỳ Tử Đồng liền nói với cô bé rằng Vu Cửu đi Bắc Âu du lịch suốt vẫn chưa quay về.
Lần này, Vu Cửu đã bình phục tương đối, trí nhớ cũng khôi phục rồi, là lúc Vu Cửu nên đi gặp cô bé chút, cho cô bé uống vào một viên thuốc bảo đảm.
Còn phải sẵn tiện nói với cô bé chuyện rằng cô đã đi vào nấm mồ hôn nhân, hơn nữa sắp có một bé bi.
Khi Lăng Thập nghe nói chuyện này thì không hoàn hồn được mãi thật lâu. Không thể không nói, tốc độ của Kỳ Dụ Văn và Vu Cửu còn nhanh hơn so với ngồi tên lửa.
Rõ ràng hơn một tháng trước, Kỳ Dụ Văn còn hồn bay phách lạc mà đứng ở cửa nhà...... Khi đó cô bé cho rằng hai người này chơi xong rồi.
Sau khi Vu Cửu báo cho Lăng Thập, cũng không quên gọi điện thoại cho bố Lăng, chung quy thì kết hôn sinh con không phải là chuyện nhỏ. Bố Lăng tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng cũng tỏ ý chúc phúc, cũng nói mấy ngày nữa sẽ vô tới thành phố.
Sau khi nói xong những cái này với mọi người trong nhà, thì Vu Cửu đã liền đi công ty Kỳ Dụ Văn tìm cô ấy.
Ở sảnh lớn công ty, một cô gái trẻ vận trang phục công sở chạy về phía Vu Cửu: "Cô Vu!"
Vu Cửu nhìn hướng cô gái kia, rất lạ mặt, không biết là ai: "À? Cô là?"
Cô gái trẻ hơi kéo bộ đồ tây màu trắng gạo của mình, cười nói: "Em là nhân viên chăm sóc khách hàng lần trước tiếp điện thoại của cô ạ!"
Vu Cửu thoáng cái liền đã nghĩ ra tới, nếu không phải cô gái này thì khi đó còn không liên hệ được Kỳ Dụ Văn đâu: "Là cô à, lần trước may mà có cô!"
Cô gái trẻ cười đến thật tươi vui: "Bởi vì chuyện lần trước ấy mà sếp Kỳ đã thăng chức cho em rồi, giờ em đã là một thành viên của phòng Marketing trụ sở chính."
Vu Cửu thoáng gật đầu vừa lòng, lúc đang định vỗ vỗ vai cô gái trẻ kia, thì đột nhiên cổ tay đã bị bắt lấy.
Cô gái trẻ kia trông thấy người tới, mặt chợt cứng đờ: "Sếp...... sếp Kỳ."
Kỳ Dụ Văn hơi nhìn Vu Cửu với vẻ bất mãn, sau đó thoáng nhìn cô gái trẻ kia một cách ẩn ý sâu xa: "Chào cô."
Vu Cửu chun cái mũi lên, len lén nhìn Kỳ Dụ Văn. Biểu cảm rất bình thường, không có tức giận, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ Dụ Văn dắt Vu Cửu theo, xoay người đi vô trong thang máy. Sau khi cửa khép lại, thì khẽ giọng chất vấn: "Vừa rồi có phải cô muốn động vào người ta hay không?"
Đôi mắt Vu Cửu thoáng nhìn hướng lên trên, không đáp mà hỏi lại: "Sao cô tới đột nhiên như vậy?"
Kỳ Dụ Văn có hơi uất ức, vừa rồi mình đứng ở ngay bên cạnh cửa chính, Vu Cửu lại đi lướt qua cạnh mình thẳng băng như vậy, chẳng có chút phản ứng nào.
"Tôi vẫn luôn ở gần đó, cô chẳng nhìn thấy tôi."
Vu Cửu cười gượng vài tiếng: "Là chưa nhìn thấy, sao cô không kêu tôi."
"......"
Kỳ Dụ Văn thoáng giả bộ câm, đây tám phần là tức giận rồi.
Vu Cửu chậm rãi sáp gần đến, tầm mắt Kỳ Dụ Văn bị thu hút bởi môi của Vu Cửu. Khi đã làm xong chuẩn bị đón nhận nụ hôn này, khi hai người cách nhau 5 cm, thì Vu Cửu đã ngừng lại.
Bốn mắt nhìn nhau, giống như là bất động rồi vậy, chỉ có hô hấp ở giữa đan xen một cách mập mờ.
Kỳ Dụ Văn hơi mím môi, thoáng lại gần tới trước một chút, chưa từng nghĩ là Vu Cửu cũng tránh về sau một chút. Một tiến một lùi, hai người đã tới góc kẹt thang máy, Vu Cửu dựa vào tường, tay chống lên vai Kỳ Dụ Văn.
Kỳ Dụ Văn chau mày lên, Vu Cửu thì lại bắt đầu nheo mắt cười, gợi đòn đến cực kỳ.
"Hôn hay không?"
"Tôi không hôn."
Đinh ——
Thang máy đến được tầng 66, Vu Cửu bị Kỳ Dụ Văn kéo theo, bước nhanh vào văn phòng rồi. Tiếp đó, cả người bị ngăn ở trên cửa, đôi mắt xinh đẹp duyên dáng, nước chảy sóng vỗ: "Hỏi một lần nữa, hôn chứ?"
"Lần này có thể hôn rồi."
Vu Cửu chủ động câu lấy cổ Kỳ Dụ Văn rồi hôn lên đến, đầu lưỡi vượt qua hàm răng đóng khép, tận tình khiêu khích dụ dỗ từng bước từng bước. Kỳ Dụ Văn bị Vu Cửu kéo vào tới sofa, người luôn luôn mạnh mẽ lấn át bị hôn đến mức suýt chút nữa thở không ra hơi.
Tiếng nước ám muội, tiếng khẽ thở gấp hơi hơi nặng nề cùng tiếng ngân nga thoang thoáng ở nơi trên sofa.
Vài phút sau, Vu Cửu rời khỏi môi của Kỳ Dụ Văn, trước khi sắp sửa đi còn liếm nhè nhẹ qua khóe môi của cô ấy. Đôi mắt Kỳ Dụ Văn chợt lóe, đuổi theo tới thoáng cắn nhẹ cánh môi Vu Cửu một chút.
Không đau, ngược lại có hơi ngưa ngứa, Vu Cửu liếm liếm môi dưới, nhìn đến mức Kỳ Dụ Văn lại muốn câu lấy cô mà hôn.
Vu Cửu nói: "Ở trong thang máy không thể hôn lâu lắm, cho nên tôi không hôn."
Khi Vu Cửu muốn trở dậy từ trên sofa thì bị Kỳ Dụ Văn ôm giữ eo, vây ở trong lòng.
Lúc đang muốn hôn một lần nữa, thì Vu Cửu trợn to mắt nhấc lên một hơi, chống một tay ở mặt bên sofa, la lối ồn ào một cách lo lắng: "Đừng đừng đừng, coi chừng đè đến em bé!"
"Sẽ không, tôi nắm rõ trong lòng."
Kỳ Dụ Văn khẽ hôn gương mặt Vu Cửu: "Cô thả lỏng là được."
Vu Cửu vẫn không dám, Kỳ Dụ Văn đành chịu, không nỡ lòng để cô cứ mãi gồng cứng thân thể, chỉ có thể buông cô ra với vẻ lưu luyến không rời.
Hai người cùng ngồi dậy, Vu Cửu hơi nhìn bụng Kỳ Dụ Văn. Trước kia chưa bao giờ nghĩ kỹ càng, lúc này vừa nhìn như vậy...... Khó mà tin được trong đó có một sinh mệnh tồn tại.
"Kỳ Dụ Văn, con người cô chú trọng quản lý hình ảnh (*) như vậy, không sợ sinh con sao?"
(*) Quản lý hình ảnh - 形象管理 (Image Management): đề cập đến một chuỗi hoạt động được thực hiện nhằm xây dựng hình ảnh "thích hợp" cho một tổ chức. (theo baidu)
"Sợ."
Trên mặt Kỳ Dụ Văn mang theo nụ cười nhàn nhạt, bưng nước ấm trước mặt lên nhấp vào một ngụm: "Cho nên cô phải tốt với tôi."
Vu Cửu bĩu môi: "Nghe 'quân' nói một buổi, như nghe heo đánh rắm, cô thế này không phải là lảm nhảm sao?" (*)
(*) Câu này có thể xuất phát từ câu nói: 听君一席话,胜读十年书 (nghe anh nói một buổi còn hơn đọc sách mười năm). Dân mạng sau đó chế lại thành: 听君一席话,如听一席话 (nghe từ tai này sang tai kia, chỉ nghe chứ không hiểu). Trong đây thì tác giả lại chế thêm, nhét thêm câu 'heo đánh rắm' vào, đẩy vế 'nói nhảm/ vô nghĩa' ra sau.
chữ quân (君): có nghĩa là vua, ông, anh, ngài (theo vtudien/từ điển Hán Nôm)
Kỳ Dụ Văn đặt nước xuống: "Hiện tại cô cái kiểu ấy, là giống tốt với tôi sao?"
Vu Cửu nâng tay lên xoa xoa mặt mình, rồi đổi sang bản mặt cười giả tạo: "Tôi sẽ tốt với cô mà ~"
Kỳ Dụ Văn im im. Cô ấy vẫn không thích cái điệu bộ này của Vu Cửu, giả quá rồi, sẽ làm cô ấy nhớ tới cô ả ghê tởm lại ác độc Lâm Thiên Song kia.
"Cô vẫn là tự nhiên chút đi."
Vu Cửu lập tức nằm liệt trên sofa, gãi gãi vết thương sắp được thoa thuốc chỗ trán kia: "Giờ tự nhiên rồi."
Kỳ Dụ Văn xoa xoa tóc cô, đi đến trước bàn làm việc của mình, mở ngăn kéo lấy ra một chiếc di động mới, nói: "Vu Cửu, cô lại đây...... thẻ sim tôi đã bỏ vào cho cô rồi, số không thay đổi, di động cũng đã mua một cái mới cho cô, cùng kiểu đời với tôi. Thẻ sim ổn thỏa, di động cũng cài đặt xong xuôi, hiện tại bản lưu là mặt của tôi, mật mã là sinh nhật của tôi. Nếu như cô để ý, đợi lát nữa tự xóa tự đổi."
Lúc Vu Cửu cầm di động lên, vừa lúc nghe được một câu nói sau cùng Kỳ Dụ Văn. Khi ngẩng đầu nhìn cô ấy thì liền thấy đôi mắt cô ấy hơi hơi nheo lại, dường như là đang nói bóng gió gì đó.
Vu Cửu rất thức thời, cười nói: "Tôi không xóa cũng không đổi, tôi lại chẳng có bí mật gì."
Kỳ Dụ Văn thoáng gật đầu vừa lòng, cùng đưa di động của mình qua đến: "Mật mã là sinh nhật cô, cô có thể lưu lại một cái nhận diện gương mặt của mình."
Mắc công lần sau lại không báo một tiếng mà trực tiếp xông vào phòng tắm. Nếu là trước kia thì cô ấy lại sẵn lòng, nhưng giờ cô ấy mang thai rồi, sợ hù rớt con.
"Được, vậy tôi ghi vào lại."
Vu Cửu cầm hai chiếc di động, tự thân đi mần mò rồi. Sau khi đổ iCloud của mình vào, một tấm ảnh chụp được đồng bộ vào trong album, là tấm ảnh chụp Kỳ Dụ Văn đeo mặt nạ.
Vu Cửu liền bắt tay cài bức ảnh kia làm hình nền màn hình khóa.
Ngón tay tay trái Kỳ Dụ Văn tì ở trên bàn, luôn cảm thấy thật thỏa mãn, trong lòng dường như là đã được lấp đầy.
Hóa ra thật sự yêu đương với Vu Cửu là một chuyện hạnh phúc như vậy, những cái cô ấy trải qua khi trước toàn là ngày tháng gì......
Cô ấy cúi đầu cười cười, thoáng nhìn công việc trên bàn, hít thở sâu một hơi, thầm nghĩ gần như nên nghỉ thai sản rồi.
-
Lúc Kỳ Tử Đồng biết được Kỳ Dụ Văn mang thai thì liền đề xuất để cô ấy nghỉ thai sản. Nhưng Kỳ Dụ Văn là người có trách nhiệm, hạng mục trong tay chưa có kết thúc thì cô ấy sẽ không phủi tay bỏ xó.
Đợi hết thảy kết thúc rồi, cô ấy mới bắt đầu nghỉ thai sản.
Lúc đó, thai kỳ của Kỳ Dụ Văn đã 16 tuần, bụng đã chậm rãi bắt đầu hiện rõ bầu rồi.
Vu Cửu vốn định tạm nghỉ học, ở nhà chăm sóc Kỳ Dụ Văn, nhưng bị người phụ huynh lớn trong nhà Kỳ Tử Đồng này không đồng ý.
Kỳ Tử Đồng là người phụ nữ bảo thủ lại không hiểu tình yêu gì mấy, bà ấy cho rằng học tập là điều quan trọng nhất, trong nhà cũng không phải không có ai chăm nom Kỳ Dụ Văn.
Hơn nữa, trước kia bà ấy đã nghe quản gia nói rằng dăm ba bữa thì Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Văn liền muốn cãi lộn. Kỳ Dụ Văn sau khi mang bầu thì tính tình nhất định sẽ trở nên kém. Vu Cửu đang trong độ tuổi tràn đầy nhựa sống, khó bảo đảm rằng hai đứa này sẽ không quậy um lên, thậm chí làm Kỳ Dụ Văn động thai.
Vì để hài hòa, vẫn là 'khoảng cách tạo nên cái đẹp' (xa thơm gần thối) đi vậy.
Vì thế, Vu Cửu đã bắt đầu cuộc đời sinh viên học như chó của mình. Lúc đầu cô có phần bất mãn, nhưng sau khi tính tình Kỳ Dụ Văn trở nên kém đi rõ ràng thì suýt chút nữa cô muốn đi quỳ xuống với Kỳ Tử Đồng, cảm ơn Kỳ Tử Đồng đã cho cô cơ hội đi học.
Trong khuôn viên trường, Vu Cửu thường xuyên có thể gặp được Kỳ Dụ Tinh. Hai người thường hay cùng nhau bóc phốt phụ nữ nhà họ Kỳ. Đang trong cơn hăng say thì Vu Cửu nhận được tin nhắn của Kỳ Dụ Văn, thoáng lập tức kiềm chế lại.
"Dụ Tinh, chị không tám với em nữa, chị phải đi về đây, về nhà muộn chị sẽ bị mắng."
Vu Cửu túm lấy ba-lô của mình chạy đi nhanh như bay, Kỳ Dụ Tinh hơi lắc đầu, ngẩng đầu nhìn trời tối âm u: "Chị Vu Cửu thật thảm, bị kẹp ở giữa hai người bá đạo, tính tình lại không tốt."
Dù cho Kỳ Dụ Tinh rất thích Vu Cửu, nhưng cô bé càng sợ hai người phụ nữ ở tuổi mãn kinh và giữa thai kỳ trong nhà kia, thà rằng chỉ gặp Vu Cửu ở trong trường chứ cũng không muốn về nhà họ Kỳ.
Khi Vu Cửu đến cổng trường thì bị một cô gái đeo khẩu trang ngăn lại, cặp mắt đào hoa mang ý cười kia nhìn đăm đăm vào Vu Cửu.
"Lương Dư Kha?"
Vu Cửu nhìn thấy đôi mắt cô gái kia thì liền nhận ra rồi. Thoáng tính thì hai người đã thật lâu chưa từng gặp mặt, lần gặp mặt trước vẫn là hồi sinh nhật Kỳ Dụ Tinh.
"Đúng vậy, còn có thể nhận ra tôi, tôi rất vui mừng."
Lương Dư Kha thoáng sờ túi áo khoác ngoài của mình một chút, móc ra một cái hộp dài: "Sắp tới sinh nhật của cô rồi, đây là quà tôi tặng cô, đừng từ chối."
Vu Cửu thoáng do dự một chút, rồi vẫn nhận lấy, tiếp đó liền nhìn thấy Lương Dư Kha mò ra một cái hộp hình vuông từ trong một cái túi khác: "Đây là của Thiên Nguyên tặng cô, cô ấy không dám tới gặp cô, chỉ bảo tôi tới tặng giùm."
Vào trung tuần tháng chín thì Vu Cửu đã nghe nói Lâm Thiên Nguyên từ nước ngoài trở về, chính thức tiếp quản tập đoàn họ Lâm, nhưng hai người cũng chưa có từng gặp mặt, Kỳ Dụ Văn cũng âm thầm ngăn cản.
"Được, tôi nhận lấy hết rồi, cảm ơn chị ấy thay tôi, đương nhiên là cảm ơn cô, tạm biệt."
"Ừm, tạm biệt."
Lương Dư Kha dừng chân tại chỗ, nhìn theo Vu Cửu ngồi trên xe họ Kỳ rời đi rồi, cô ấy giơ tay lên móc ra dây chuyền giấu ở cổ áo, là một sợi dây chuyền từ đồng tiền xu chế thành.
"Đời này thì thôi quên đi."
-
Lúc Vu Cửu cầm hai món quà về nhà thì đã lập tức liền báo cáo trước với Kỳ Dụ Văn, mồm mép liến thoắng dẻo quẹo: "Này là của Lương Dư Kha tặng, đây là của Lâm Thiên Nguyên đưa, tôi vẫn chưa có mở ra, cô giữ đi, vứt đi hay là thế nào thì tùy cô, dù sao tôi cũng không cần."
"......"
Cái miệng này là vội mượn gấp tới đáp trả sao?
Kỳ Dụ Văn nhận lấy hai món quà kia, mở ra từng cái. Một chiếc dây chuyền, một sợi lắc tay, dường như đều là vật báu đắt giá mua được ở nhà bán đấu giá.
"Cô thích dây chuyền cùng lắc tay sao?"
Vu Cửu sờ sờ khóe môi của mình, nghĩ kỹ càng trả lời như thế nào thì an toàn nhất: "Ờ...... của cô tặng thì tôi thích, không thích của người khác."
Kỳ Dụ Văn thoáng gật đầu, ném hai món quà kia một phát vào thùng rác, tựa vào trong lòng Vu Cửu, nói: "Vậy tôi mua cho cô."
Vu Cửu thoáng thở phào nhẹ nhõm, tay trái che lại mặt mình, vui mừng cho bản thân vài giây: "Được á được á."
Người làm trong nhà đều cảm thấy buồn cười, họ trơ mắt dõi nhìn Vu Cửu từ một cô gái thẳng như sắt thép, sống kiên cường ngay thẳng từ trong xương, bây giờ biến thành người vợ bị kiểm soát chặt.
Tất cả những cái này đều nhờ tính nết xấu trong thời gian mang thai kinh khủng này của Kỳ Dụ Văn ban tặng.
Bỗng nhiên Kỳ Dụ Văn nhớ tới một chuyện: "Nhớ hồi sinh nhật cô năm ngoái, tôi cũng đã tặng cô một sợi lắc tay, giờ đang ở đâu?"
Người Vu Cửu thoáng cứng đờ, đẩy Kỳ Dụ Văn ra với vẻ chột dạ. Cô tin rằng khi Kỳ Dụ Văn hỏi cái câu này thì cũng đã biết đáp án rồi.
"Tôi hông biết tôi hông biết!"
Vu Cửu liền lập tức chạy mất không màng hình tượng, cầu thang gỗ bị trì xuống đến vang rung trời. Người làm sợ cô té ngã, vẫn luôn kêu lên: "Coi chừng cẩn thận."
Kỳ Dụ Văn bất lực, lại muốn cười, đứng dậy đi về phương hướng Vu Cửu chạy trốn. Khi đi ngang qua một người làm thì cô ấy dừng bước chân, hỏi: "Có phải gần đây cô ấy rất sợ tôi không?"
Người làm kia khẽ gật đầu, lại thoáng lắc đầu.
"Cứ nói thật là được."
Người làm kia hơi nuốt nước bọt: "Hình như là có hơi sợ cô."
"Vì sao?"
Câu hỏi trí mạng tới rồi.
Người làm kia thoáng ấp úng vài tiếng, dưới ánh mắt dần trở nên nghiêm khắc của Kỳ Dụ Văn, cũng đã học theo Vu Cửu mượn cái mồm 'cần tiền nôn giục trả': "Bởi vì dạo này cảm xúc của cô không ổn định, cô Vu sợ cô tức giận mắng cô ấy, cho nên dạo gần đây cô ấy rất sợ cô."
Kỳ Dụ Văn: "......"
Cho dù câu hỏi là do cô ấy hỏi, trả lời cũng là do cô ấy dồn ép người làm, nhưng cô ấy vẫn khó chịu, lạnh lùng mà ném xuống một câu "tôi biết rồi", liền đi mất.
Lúc này Vu Cửu ở trong phòng sách làm bài tập, bài vở của cô chưa bao giờ nhiều như vậy, khi ở nhà đều đang học bài làm bài tập.
Nhưng thật ra người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, Vu Cửu đâu có đang làm bài tập, chữ viết trên giấy thật đều ra là kinh Phật.
"Mình vẫn luôn cho rằng đời người chỉ có bốn nỗi sầu lớn: Bưng chén canh tràn một cái, đi tiểu bắn lên giày một phát, đi ị khều ra giấy vụn, đánh rắm phọt ra phân. Mãi đến khi Kỳ Dụ Văn mang thai rồi mình mới biết, thì ra cái sầu thứ năm chính là chăm nom bà bầu tính nết kỳ quặc."
Kỳ Dụ Văn vừa mới đi vào tới thì liền nghe thấy Vu Cửu đang lẩm bẩm niệm câu này, nghe làm sao cứ không dễ chịu thế nào ấy.
"Nếu cô thấy tôi thật phiền, thì tôi cho phép cô đi đến biệt thự ở."
Vu Cửu vừa chợt ngẩng đầu lên, liền trông thấy Kỳ Dụ Văn đỏ mắt đứng ở cửa, môi dưới bị cắn đến thật chặt, nhìn thế nào cũng là dáng vẻ sắp sửa muốn khóc ra tới.
Trong lòng Vu Cửu chỉ có một ý nghĩ:
Toang rồi.
Lại phải dỗ đây.