Xuyên Vào Trong Truyện Ngược Làm Kẻ Phá Rối

Chương 57



Cuộc thi vật lý cấp tỉnh của Lăng Thập kết thúc, nghỉ hè của cô bé lúc này mới thật sự bắt đầu.

Lăng Thập sợ người lạ, Vu Cửu cũng không ép buộc cô bé tới đến ở nhà họ Vu. Sau khi chào hỏi với hai cụ Vu rồi thì liền lại vào ở trong căn hộ tận mấy trăm triệu cùng Lăng Thập lần nữa.

Hai cụ Vu mới nhận lại cháu gái thì dính người thật chặt, cũng đã mua một căn hộ lân cận đó, rất thuận tiện đi thăm cô cháu ngoại. Có điều người già lớn tuổi, phải chờ phòng ốc sửa sang sạch sẽ thêm một bước thì mới vào ở được.

Lâm Hoa Khôn đã để mắt sát tới cái cơ hội này, vào tối hôm đó liền đã len lén đi gặp Vu Cửu, nhưng ông ta lại không có đi đến quấy rầy, chỉ là ngồi ở trong xe mà nhìn từ đằng xa.

Vu Cửu cùng Lăng Thập đang ngồi xổm cửa nhà, trêu ghẹo cún con hàng xóm chạy qua tới. Lâm Thiên Nguyên thì đứng ở cạnh bên, nhìn cả hai với ý cười tươi đẹp. Một màn hoà thuận vui vẻ này làm Lâm Hoa Khôn cảm thấy mừng vui yên lòng một cách khó hiểu, nói: "Đi đem quà ta mua cho con bé."

Hai vệ sĩ thoáng gật đầu, xuống xe đi chuyển một đống lớn quà tặng ở cốp xe ra, xếp ở cửa nhà của Vu Cửu.

Đây là những thứ mà hôm nay ông ta cố ý đi mua. Năm nay Vu Cửu 18 tuổi, ông ta liền đã mua 18 món quà.

Ông ta nhìn Vu Cửu nhận lấy quà tặng, sau đó xuôi theo tuyến đường vệ sĩ rời đi nhìn về phía bên này. Lâm Hoa Khôn cười cười với cô, còn thoáng giơ tay chào hỏi.

Vu Cửu liền thu tầm mắt về thật mau, dắt theo Lăng Thập vào trong nhà.

Tay Lâm Hoa Khôn buông xuống một cách ngượng ngùng, nhìn thấy Lâm Thiên Nguyên đã đi qua tới hướng bên này.

Dường như Lâm Thiên Nguyên không vui vẻ lắm, hỏi: "Bố à, sao ngài ở chỗ này?"

Lâm Hoa Khôn lúng túng cười cười: "Đến xem thử, Thiên Nguyên à, bố nhận con bé về nhà họ Lâm thì có khả năng hay không?"

Lâm Thiên Nguyên tựa như cười mà lại như không: "Bố à, mẹ sẽ không hy vọng tiểu Cửu về lại trong cái nhà cần phải chấp nhận mẹ kế đâu."

Lâm Hoa Khôn mím chặt vào môi, lời nói như vậy là hoàn toàn chính xác. Cho dù ông ta sẽ không yêu cầu Vu Cửu gọi Lăng Nguyệt là mẹ, nhưng theo người ngoài thấy thì không phải đơn giản như vậy đâu.

"Bố biết rồi, bố sẽ ly hôn. Thiên Nguyên à...... Nhiều năm như vậy, có phải bố đã làm con uất ức hay không?"

Lâm Thiên Nguyên nhấp môi cười. Tuy cô ấy gọi là dì Lăng Nguyệt nhiều năm như vậy, nhưng người ngoài lại đều coi Lăng Nguyệt trở thành mẹ kế của cô ấy.

Đây là loại sỉ nhục, cũng là sự xúc phạm đối người mẹ Vu Cập Thanh.

"Người uất ức nhất là tiểu Cửu mới đúng, bố có biết Thiên Song đã làm cái gì với em ấy chứ?"

Dường như có chiếc chuông nhỏ khẽ gõ ở bên tai Lâm Hoa Khôn: "Cái gì?"

Lâm Thiên Nguyên nói với ông ta chuyện Lâm Thiên Song cấu kết bác sĩ giấu giếm bệnh tình Vu Cửu, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ông ta, nói: "Để bọn họ tay trắng rời đi, con cảm thấy không quá đáng."



Ngoài sự vui sướng khi tiến triển với Vu Cửu, đối với chuyện mình có thai thì Kỳ Dụ Văn lại nghĩ hoài mà cũng không thể hiểu nổi.

Trong đó cũng từng thảo luận thật lâu cùng Qua Kim Vũ, hai người đều không có tí ti manh mối nào: "Thật ra thì có thể làm một cái DNA không xâm lấn (*) xét nghiệm ADN, nhưng tớ đoán số tuần (tuổi) của đứa bé trong bụng cậu vẫn chưa đủ đạt tới điều kiện này...... Chi bằng hay là bắt tay tra từ A6 trước đi?"

(*) hay còn gọi là xét nghiệm NIPT Non-Invasive prenatal testing - Xét nghiệm tiền sinh không xâm lấn.

Suy cho cùng thì ngoại trừ phẫu thuật có thể làm đồng tính mang thai, cũng chỉ có loại phương pháp này.

Kỳ Dụ Văn hơi gật đầu: "Cũng được."

"Cái này cứ giao cho tớ tra đi, tớ khá chuyên nghiệp. Cậu, người thai phụ này bớt lo nghĩ chút, cậu yên tâm yêu đương với Vu Cửu đi. Theo như cậu nói thì đứa nhỏ này chắc chắn là của Vu Cửu, giờ chỉ là thiếu một bằng chứng cứ mang tính thực chất."

"Ừ."

Kỳ Dụ Văn đã, đang chờ mong cảnh tượng khi nói với Vu Cửu cái tin tức tốt này rồi.

Mà Vu Cửu bên kia, thì lại đã xuất hiện một tình huống.

Sau bữa tối, khi Lâm Thiên Nguyên tới nhà rồi, không có nửa câu thừa thãi mà nói: "Gần đây bà ngoại ông ngoại muốn đi nước ngoài nghỉ dưỡng, họ hy vọng em cũng đi."

"Ơ? Em đi làm gì?"

Vu Cửu không muốn đi, cô đã nhận lời Kỳ Dụ Văn rồi.

Lâm Thiên Nguyên vuốt xuôi mái tóc của cô một cách dịu dàng: "Nhà họ Lâm bên kia sắp có biến cố liền rồi, sợ Lăng Nguyệt quậy ra chuyện gì mà chị không bảo vệ em tốt được, vừa khéo đi nước ngoài trốn một cái, đầu ngọn gió qua rồi là được."

"Biến cố? Biến cố gì?"

Ánh mắt Lâm Thiên Nguyên phức tạp, giống như là có gì đó khó mà mở miệng. Sau khi thoáng mím môi thì dùng giọng điệu khẩn cầu, nói: "Phức tạp lắm, nhà họ Lâm phức tạp xa so với em nghĩ đến. Tiểu Cửu à, chị rất sợ em xảy ra chuyện, đi nước ngoài tránh một cái rồi lại trở về được chứ? Chị đã mất đi mẹ rồi, chị không muốn lại mất đi người em gái......"

"......"

Câu nói này nghe rất quái lạ, Vu Cửu nhìn gương mặt lo lắng sợ hãi kia của Lâm Thiên Nguyên, khóe môi run rẩy đôi chút thể hiện sâu sắc tỉ mỉ sự sợ hãi của cô ấy. Có lẽ là liên quan đến quan hệ máu mủ ruột rà, cùng sự chân thành chu đáo của Lâm Thiên Nguyên đối với cô suốt thời gian dài này, Vu Cửu bất giác sẽ tín nhiệm hơn một chút với cô ấy.

"Vậy... thôi được."

Sau khi nhận lời, Vu Cửu đã định gửi một cái tin cho Kỳ Dụ Văn, nhưng không biết đích đến, bèn hỏi Lâm Thiên Nguyên: "Vậy nên điểm đến là ở đâu?"

"Không rõ, đến lúc đó em hỏi bà ngoại ông ngoại thử, không biết là đăng ký vô tuyến đường bay nào."

"Thôi được."

Chờ đến lúc đó lại nói với Kỳ Dụ Văn là được rồi.

Cũng không biết nên nói là ai làm việc nhanh như gió cuốn chớp giật, trời vừa tối thì phải xuất phát rồi. Khi Vu Cửu đến chỗ bãi đỗ máy bay riêng thì đầu óc còn chưa rõ ràng: "Ớ ớ ớ? Gấp như vậy sao?"

Lâm Thiên Nguyên nói: "Ông ngoại nói vừa khéo đăng ký được tuyến đường hàng không này."

"......"

Cứ như vậy, Vu Cửu liền bị vội vã đẩy lên máy bay rồi, cô cảm giác hết thảy đây y như giấc mơ vậy.

Trong máy bay, Vu Cửu mới biết được từ chỗ bà ngoại ông ngoại là máy bay đi tới nước N ở Bắc Âu, nhưng nhắn tin cho Kỳ Dụ Văn thì đã không kịp, không còn tín hiệu.

Lâm Thiên Nguyên khoanh cánh tay trước ngực đứng ở bên cạnh bãi đỗ máy bay, bất chợt thoáng nở nụ cười, đây mới là sắp xếp tốt nhất.

Ai cũng không xứng có được Vu Cửu hết, cho dù là Lâm Hoa Khôn, hay là Kỳ Dụ Văn, thậm chí là ông cụ Vu và bà cụ Vu.

Bọn họ đều là hung thủ dồn ép mẹ Vu Cập Thanh đi.

Chỉ có cô ấy cùng Lăng Thập mới xứng đáng làm người thân của Vu Cửu.

Buổi sáng hôm sau, Lăng Thập rời giường thì thấy Lâm Thiên Nguyên quét dọn vệ sinh ở trong nhà, hơi gãi đầu hỏi: "Chị đâu rồi ạ?"

"Không phải chị ở chỗ này sao?"

Lăng Thập cười cười: "Em nói là chị Vu Cửu."

"Gần đây sẽ xảy ra chút chuyện, tiểu Cửu trốn đi rồi. Chờ đầu ngọn gió đã qua đi, chị dẫn em đi tìm em ấy."

"Có chuyện? Chuyện gì ạ?"

"Rất mau thì em biết được thôi."

"Được rồi."

Lăng Thập đặt sự an toàn của Vu Cửu ở vị trí đầu trong lòng mình, Lâm Thiên Nguyên đã xoa dịu dẹp yên hoài nghi trong lòng cô bé, mà vừa lúc dư luận hôm sau dậy sóng thật lớn, đã chứng thực lời Lâm Thiên Nguyên nói.

Hai ngày trước, dưới sự xúi giục của Lâm Thiên Nguyên, Lâm Hoa Khôn mau chóng hạ quyết tâm, động tác cũng nhanh, chưa đến hai ngày đã lên sơ bộ đơn thỏa thuận ly hôn đưa đến trước mặt Lăng Nguyệt.

"Ký vào cái đi, vốn dĩ muốn để cô tay trắng rời khỏi đây, nhưng tôi cảm thấy như vậy thì cô sẽ không chịu ly, ngược lại sẽ lãng phí thời gian của tôi."

Lâm Hoa Khôn chỉ muốn mau chóng dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa còn mang Vu Cửu về nhà họ Lâm nữa. Ông ta không có thời gian lòng vòng dây dưa với Lăng Nguyệt, có thể dùng tiền tống cổ thì làm ngay.

Lăng Nguyệt ngơ ngác mà nhìn tờ đơn thỏa thuận ly hôn trước mặt này. Tuy rằng tình cảm của họ không tính vào tốt, nhưng cũng không đến mức có thể đập xuống một tờ giấy thỏa thuận ly hôn không một chút dấu hiệu nào như vậy.

"Hoa Khôn, vì sao chứ?"

Lâm Hoa Khôn châm một điếu xì-gà: "Không vì sao hết, mau ký nhanh. Nếu không ký thì tôi có thể để ê-kíp luật sư của tôi nói chuyện với cô. Đến lúc đó tiền cho cô thì có thể chẳng còn một xu nào đấy."

Lăng Nguyệt vắt óc suy nghĩ, cũng chỉ có thể nghĩ đến một lý do. Bà ta thoáng nhìn đơn thỏa thuận ly hôn qua loa một cái, nói: "Là bởi vì Vu Cửu?"

Xì-gà của Lâm Hoa Khôn suýt chút nữa làm bỏng đến ngón tay của ông ta, híp mắt: "Cô biết? Vậy cô có biết con gái cô suýt nữa hại chết con bé hay không?"

Lăng Nguyệt khó hiểu: "Thiên Song?"

"Con gái tốt mà cô nuôi dạy đó! Che giấu ung thư của Vu Cửu, nếu không phải con bé thông minh đi bệnh viện khác kiểm tra lại thì con bé phải bị hại chết rồi! Giờ cô còn dám nhắc tới nó ở trước mặt tôi?"

Lâm Hoa Khôn trở nên nóng nảy một cách chẳng dấu hiệu trước, quăng xì-gà đến trên người bà ta, đã làm cháy một lỗ trên quần áo: "Tốt nhất là cô lập tức ký vào bản thỏa thuận ly hôn này, bằng không thì tôi đưa Lâm Thiên Song vào trong tù!"

Lòng Lăng Nguyệt bất chợt thoáng chấn động, phải nói rằng người bà ta quan tâm nhất trên thế giới thì không ai hơn Lâm Thiên Song. Bà ta vội vàng đi đến trước mặt ông ta, nói với vẻ khó mà tin nổi: "Chuyện này không thể nào! Sao Thiên Song có thể lại làm loại chuyện này!"

"Bằng không thì cô cho rằng, vì sao Dụ Văn đối với nó tốt như thế bấy lâu nay đột nhiên lại đuổi nó đi ra nước ngoài? Cô chưa từng nghĩ thật kỹ à?"

Lâm Hoa Khôn đẩy bà ta ra, đập tờ giấy thỏa thuận ly hôn kia đến trước ngực bà ta: "Ký ngay, đừng chờ đến khi kiên nhẫn của tôi mất dần."

Lâm Hoa Khôn đi rồi, tốt xấu gì thì ông ta cũng có quan hệ vợ chồng mười mấy năm với Lăng Nguyệt, không muốn xé rách mặt. Chung quy nhiều năm như vậy, Lăng Nguyệt cũng không có chỗ nào có lỗi với ông ta, ngoại trừ không có dạy dỗ con gái tốt.

Lăng Nguyệt không thể nào chỉ tin vào lời một phía của Lâm Hoa Khôn rồi liền tin rằng con gái mình làm loại chuyện xấu này. Bà ta cố ý đi điều tra hết một hồi, sau khi sự thật bày ở trước mắt mà bà ta còn không dám tin. Bà ta đã lại gọi điện thoại cho Lâm Thiên Song, nào ngờ đâu người tiếp điện thoại là Lâm Thiên Nguyên.

Từ trước đến nay Lâm Thiên Nguyên dùng vẻ mặt hiền lành cho người khác thấy, thông qua điện thoại nên Lăng Nguyệt không nhìn thấy mặt cô ấy, lại có thể cảm giác được lạnh nhạt cực độ của người này: "Dì Lăng à, đề nghị dì lập tức ký vào đơn thỏa thuận ly hôn, bằng không thì vĩnh viễn dì không gặp được con gái dì."

Chỉ nói câu này thôi, rồi Lâm Thiên Nguyên liền đã cúp điện thoại.

Lăng Nguyệt hoảng hốt run tay, lại vẫn tìm ra đơn thỏa thuận ly hôn được bà ta để trong ngăn kéo, cầm bút lên ký tên của mình vào, sau đó cầm đơn thỏa thuận ly hôn đã ký tên này đi tìm Lâm Hoa Khôn.

Cuộc ly hôn này được coi như là rất thuận lợi, mà Lâm Hoa Nguyên nghe nói Lăng Nguyệt ly hôn thì cũng đã ngồi không yên, đã lựa một thời gian thích hợp rồi đi tìm Kỳ Tử Đồng.

Sau khi Kỳ Tử Đồng nghe xong thì chỉ muốn cười: "Quả nhiên Lăng Nguyệt ly hôn rồi thì anh liền sẽ qua đây tìm tôi. Tôi đã soạn sẵn đơn thỏa thuận ly hôn rồi, chỉ chờ anh thôi."

Lâm Hoa Nguyên không rảnh lo nhiều như vậy, thoáng xem đơn thỏa thuận ly hôn mà Kỳ Tử Đồng khởi thảo. Ông ta không có bất cứ dị nghị gì về phân chia tài sản, mạnh ai nấy tính, ông ta quyết đoán ký tên của mình vào rồi liền rời đi.

Sau khi ly hôn, tâm trạng Kỳ Tử Đồng tốt. Nhưng nhà họ Lâm cùng nhà họ Kỳ đồng thời ly hôn, thế này dư luận ắt sẽ phải rùm beng. Bà ấy dặn dò quản gia đem bằng chứng Lâm Hoa Nguyên ngoại tình với Lăng Nguyệt sắp xếp lại, gửi ra tới cho bộ phận quan hệ công chúng, đến lúc đó kịp thời ứng đối.

Chuyện hai cặp vợ chồng này ly hôn nối tiếp nhau một trước một sau, quả nhiên đã dấy lên dư luận rất lớn, Kỳ Dụ Văn cũng bị cuốn vào trong đó. Nhưng lúc trước quản gia đã làm dự báo trước cho cô ấy, bắt đầu ứng đối tới thì cô ấy thành thạo lão luyện, nhưng vẫn hết sức bận rộn. Truyền thông ngoài công ty nườm nượp không dứt, cuối cùng phía cảnh sát can thiệp vào mới đã xua đuổi được.

Dưới sự thúc đẩy của Kỳ Tử Đồng cùng việc thêm củi trong âm thầm của Lâm Thiên Nguyên, tư tình của Lăng Nguyệt cùng Lâm Hoa Nguyên 'cháy' đến thật rừng rực. Lâm Hoa Khôn bị tức đến phát tác bệnh tim, đưa vào ICU đến nay chưa đoán được sống chết.

Kỳ Dụ Văn bị việc vụn vặt trói buộc, không có thời gian đi tìm Vu Cửu, chỉ là khi rảnh xuống tới thì sẽ gửi WeChat, cũng sẽ nhận được hồi âm, hết thảy đều rất bình thường, cho nên đến giờ cô ấy không biết Vu Cửu đã rời đi.

Bởi vì mang thai, Kỳ Dụ Văn khó chịu đựng được làm việc cường độ cao nữa, cộng thêm phản ứng thời kỳ thai nghén khá là mạnh đã gây được sự chú ý của Kỳ Tử Đồng, bèn đã tìm một dịp tính hỏi đàng hoàng một chút.

"Nếu người con khó chịu thì đi bệnh viện coi thử, nghỉ ngơi một chút, những việc này ta có thể xử lý tốt."

"Con không sao."

Kỳ Dụ Văn hơi xoa trán, lập tức cảm giác buồn nôn muốn ói trào lên tới, không kịp quan tâm phép tắc gì, trực tiếp bịt miệng vọt vào phòng vệ sinh của phòng nghỉ.

Giữa mày Kỳ Tử Đồng nhíu chặt, thoáng ngó về sau, cảm thấy quái dị, bèn lại ngồi hết một lát mới xoay người đi tìm Kỳ Dụ Văn.

"Bảo con đi bác sĩ khám, con chưa nghe thấy sao?"

Người chưa tới mà tiếng đến trước, Kỳ Tử Đồng đi vào phòng vệ sinh dắt lấy cổ tay Kỳ Dụ Văn: "Đi."

Kỳ Tử Đồng có hơi áy náy, gần đây bà ấy chỉ lo châm dầu vào lửa, ngược lại đã thành Kỳ Dụ Văn 'chùi mông' cho bà ấy.

Kỳ Dụ Văn mệt mỏi cả người, cứ gục đầu bị Kỳ Tử Đồng dắt lấy như vậy, một màn này khiến từ trên xuống dưới công ty đều hết sức kinh ngạc.

Phải biết rằng, tuy Kỳ Tử Đồng cùng Kỳ Dụ Văn là mẹ con, nhưng quan hệ thì xa cách, dù cho lúc riêng tư cũng sẽ không có tiếp xúc thân thể gì.

Lúc sau, hai người ngồi lên xe, Kỳ Tử Đồng khoanh đôi tay, sự khó hiểu viết đầy mặt: "Là mệt mỏi quá, hay là tình cảm với Vu Cửu tiến triển không thuận lợi? À, suýt nữa thì ta quên mất, giờ Vu Cửu bị Thiên Nguyên dắt đi rồi."

"......"

Kỳ Dụ Văn định nói quan hệ của cô ấy với Vu Cửu cũng không có nát bét như bà ấy nghĩ đến như vậy, hôm trước còn từng gặp mặt từng cùng nhau dùng bữa. Nhưng thấy cái vẻ mặt tự tin của bà ấy, bèn không muốn để ý tới bà ấy lắm, cứ mặc bà ấy tự suy nghĩ vớ vẩn đi.

"Ta đã đoán được con không qua được một cửa ải kia của Thiên Nguyên từ sớm, suy cho cùng thì Vu Cửu là em gái nó."

Kỳ Dụ Văn nhìn Kỳ Tử Đồng: "Từ sớm? Ngài đã biết Vu Cửu là em gái Lâm Thiên Nguyên từ rất sớm?"

"Ừ, Vu Cửu trông rất giống với mẹ của con bé, vừa nhìn liền có thể đoán được."

Vừa nhắc tới Vu Cập Thanh, thì trong mắt Kỳ Tử Đồng liền biểu lộ ra cảm tình dịu dàng, một vết ý cười tựa như có dường như không xuất hiện ở khóe môi bà ấy: "Hơn nữa tính cách của con bé quả thật khắc ra từ y một khuôn với mẹ con bé."

Kỳ Dụ Văn dựa vào chỗ ấy, không cất một lời. Rõ ràng có rất nhiều thông tin đều đang nói với cô ấy đặc thù thân phận của Vu Cửu, cho dù là sự tiếp cận của Lâm Thiên Nguyên, hay là sự nuông chiều và thiện chí của Kỳ Tử Đồng đối với Vu Cửu......

Nhưng chỉ là cô ấy cũng không có nhận ra được một chút nào.

Có điều bây giờ cũng không muộn, Vu Cửu cũng không có khiến cô ấy thất vọng.

Sau đó không lâu, Kỳ Dụ Văn đến được bệnh viện. Qua Kim Vũ đang ở sảnh lớn tầng một xử lý công việc, nhìn thấy cô ấy thì hơi kinh ngạc tí: "Dụ Văn, sao sắc mặt cậu kém như vậy?"

Qua Kim Vũ thầm nghĩ sao Kỳ Tử Đồng cũng tới rồi, có trời biết rốt cuộc thì cô ấy sợ cỡ nữ ma đầu này biết bao.

Kỳ Tử Đồng nói: "Thân thể Dụ Văn khó chịu, Kim Vũ con giúp ta coi thử."

"Không sao, vừa khéo con cũng có chuyện tìm Dụ Văn."

Qua Kim Vũ đã khám cho Kỳ Dụ Văn một cái, đứa bé trong bụng không vấn đề gì, liền nói: "Người cậu không sao, đứa bé trong bụng cũng không có việc gì."

Kỳ Tử Đồng thoáng sửng sốt chút, thất thố một cách hiếm hoi: "Đứa bé? Đứa bé từ đâu ra?"

"Dụ Văn có thai rồi ạ, ngài không biết ư?"

Kỳ Tử Đồng nhìn về phía Kỳ Dụ Văn, dường như đang chất vấn vì sao không nói cho bà ấy biết chuyện lớn như vậy.

Kỳ Dụ Văn ngồi đó thờ ơ hững hờ, Kỳ Tử Đồng đành phải thu tầm mắt về, thoáng thở dài vẻ bất lực.

Qua Kim Vũ đã sớm được mở mang kiến thức rằng đôi mẹ con này mới lạ bao nhiêu, lấy ra một bản hồ sơ từ trong ngăn kéo của mình: "Tớ vừa mới tra ra, A6 do tập đoàn họ Hàn nghiên cứu và phát triển mới, lên cấp thành bản A7, Cục quản lý dược phẩm chưa có thông qua."

Kỳ Dụ Văn thoáng nghiêng đầu, lấy bản hồ sơ kia qua: "A7?"

Qua Kim Vũ hơi gật đầu: "A7 đã được sản xuất ra vào đầu tháng sáu. Khác biệt với A6 ở chỗ nó không có hiệu quả kích dục, hơn nữa 12h sau khi tiến vào cơ thể con người thì sẽ biến mất do trao đổi chất, xét nghiệm không tra ra được. Loại thuốc này vô cùng đặc biệt, rất dễ bị dùng cho giao dịch đổi chác không chính đáng, cho nên Cục quản lý dược phẩm không có phê duyệt thông qua, sợ sau khi chảy vào thị trường gây nên một loạt hậu quả không tốt."

Hàng mày của Kỳ Dụ Văn khẽ nhướng, chỉ là điều này thôi hình như cũng không đầy đủ lắm, nếu mà có thể tra được quả thật có người đã bỏ cái thuốc này cho các cô thì mới được.

Qua Kim Vũ đã đi rót ly nước cho Kỳ Tử Đồng cùng Kỳ Dụ Văn: "Có điều người bỏ thuốc cho các cậu toan tính gì? Tác hợp các cậu? Là ai, loại người nào vừa ác độc lại muốn hai cậu có con?"

Kỳ Tử Đồng thoáng nhìn chằm chằm Qua Kim Vũ mãi đến một hồi, nhìn dán vào đến mức cô ấy sởn hết lông tóc: "Con là đang nói ta sao?"

"......"

Nhảy nhót khiêu khích nơi 'bãi mìn' (khu cấm kỵ) đây.

Kỳ Tử Đồng bưng nước lên uống vào một ngụm: "Quả thật ta ác độc lại muốn hai đứa nó có con, nhưng không phải ta."

Tay Qua Kim Vũ run đến mức như thể cái sàng vậy, cô ấy sợ nhất kiểu ma quỷ vừa nham hiểm lại thành thật như Kỳ Tử Đồng đây: "Cái thuốc kia còn chưa đưa ra thị trường, nghi phạm lớn nhất là nhà họ Hàn...... nhưng tớ còn chưa kịp điều tra."

Kỳ Dụ Văn hơi gật đầu: "Tớ biết rồi."

Kỳ Dụ Văn đã đi, hiện tại cô ấy muốn đi gặp mặt Vu Cửu một cái. Chỉ mới một ngày rưỡi không gặp mà cô ấy đã muốn cấp bách thấy được cô.

Mà tâm trạng Kỳ Tử Đồng không tồi giống y vậy, Kỳ Dụ Văn có con rồi, đứa con còn là của Vu Cửu, đấy đúng là chuyện tốt có đôi.

Kỳ Dụ Văn vừa ra khỏi văn phòng liền đã gọi điện thoại cho Vu Cửu, lại biểu thị không ai tiếp máy. Cô ấy chưa nghĩ quá nhiều, điện thoại gọi không thông, vậy cứ tìm tới cửa.

Ở ngoài bệnh viện, Kỳ Tử Đồng gọi giữ Kỳ Dụ Văn lại, nói: "Chuyện còn lại để ta xử lý là được, bao gồm công ty, với tập đoàn họ Hàn......"

Bà ấy nhìn nhìn bụng Kỳ Dụ Văn, vẫn là có hơi khó mà tin nổi rằng bên trong lại có một sinh mệnh: "Con nghỉ ngơi cho tốt, đừng lo liệu vất vả quá."

Lòng Kỳ Dụ Văn khẽ run, đây vẫn là lần đầu tiên Kỳ Tử Đồng dịu dàng mà quan tâm cô ấy như vậy. Cô ấy hơi gật đầu nhẹ nhàng: "Biết rồi ạ, cảm ơn ngài."

"Ừ."

Sau khi từ biệt với Kỳ Tử Đồng, Kỳ Dụ Văn đã đi tìm Vu Cửu, lại được công cốc. Trong lòng cô ấy bất an đến cực điểm. Lại tìm ước chừng hết một ngày, kết quả ngay cả bóng dáng Vu Cửu cũng chẳng trông thấy.

Cái điện thoại gọi không thông kia đã thành trạng thái tắt máy, phái người đi tra xét xác định vị trí thì lại biểu thị ở một nơi hoang vu hẻo lánh.

Đột nhiên cô ấy nhận ra được một việc nghiêm trọng, sự hối hận sắp sửa đánh quỵ trái tim cô ấy.

Cô ấy lại không nên, không nên lơi lỏng một phân nào. Điều cô ấy nghĩ khi trước cũng chẳng có sai dù chỉ một chút, chỉ cần cô ấy vừa hơi lơi tay, thì Vu Cửu nhất định xoay người rời đi không chút do dự.

Vu Cửu lại gạt cô ấy một lần nữa.

Sáng sớm hôm sau, cô ấy lại đến nơi cửa nhà Vu Cửu với vẻ hồn bay phách lạc, trên mặt không có trang điểm, đôi mắt khóc đến sưng đỏ, dường như đang chờ mong Vu Cửu sẽ từ trong nhà đi ra, cô ấy sẽ bỏ qua không nhắc gì tới hết thảy chuyện cũ.

Lăng Thập đứng bên cửa sổ, cô bé cảm thấy Kỳ Dụ Văn đáng ghét từ trước, nhìn chỗ nào chỗ nấy cô bé đều không vừa mắt. Nhưng nhìn thấy cô ấy đứng phía dưới ánh mặt trời, nắng sớm kéo chiếc bóng của cô ấy đến thật dài, đứng ở đó giống như là tháp viễn vọng trơ trọi giữa nơi biển cả.

Móng tay của cô bé cào cào vào lòng bàn tay, định đi mở cửa, người phụ nữ đang ngủ trên giường ở phía sau đã đột nhiên gọi cô bé một tiếng: "Tiểu Thập? Sớm như vậy đã dậy rồi à?"

"Vâng, bạn gái của chị đang ở bên ngoài."

"Đừng quan tâm cô ta, em đừng quên chuyện cô ta đã làm đối với tiểu Cửu trước kia nha."

Lăng Thập đã bị thuyết phục, bèn về đến trên giường đi ngủ trở lại một lần nữa. Lâm Thiên Nguyên cười cười vừa ý, vòng ôm lấy cô bé ở trong lòng mình.

Mặt trời dần dần mọc lên cao, ánh mặt trời càng lúc càng cay độc. Vệ sĩ ở bên cạnh không đành lòng nhìn nữa, muốn khuyên cô ấy rời khỏi nơi này. Vốn nghĩ rằng khuyên không lay động, nào ngờ đâu cô ấy liền hoàn hồn lại rất mau, ánh mắt trở nên sắc bén ác liệt, lấy di động ở túi ra gọi cho trợ lý.

"Tra một chút, Vu Cửu đã đi đến đâu, tra với phạm vi lớn, tàu thuỷ, máy bay, máy bay riêng, xe riêng...... vv, tra hết."

Tơ máu đỏ đã rải kín đôi mắt Kỳ Dụ Văn, di động bị cô ấy siết nơi lòng bàn tay, đường nét cơ bắp cánh tay hiển hiện ra đến, từng đốt từng đốt xương mu bàn tay dường như đều đang run rẩy.

-

Ở một thị trấn nhỏ vòng cực Bắc, Vu Cửu nằm bò trên giường như xác chết. Thân thể cô rất kém, bay đường dài suýt chút nữa làm cô mất hết nửa cái mạng, cộng thêm sai lệch giờ, khiến cô nửa mê man trờ trờ hết thật lâu.

"Trời tôi ơi, người này cũng thật lo lắng quá rồi, thế mà lại đưa mình đến vòng cực Bắc chim không thèm ỉa này!"

Vu Cửu có hơi cạn lời, bất lực chút. Cô từ trên giường bò dậy đánh răng rửa mặt, dưới lầu là một người phụ nữ ăn mặc như hầu gái đang nấu ăn.

"Hầu gái? Còn là người nước ngoài, bà ngoại ông ngoại đi đâu rồi?"

Vu Cửu định hỏi hầu gái, khổ nỗi khẩu ngữ lại không tốt, bèn đã trở về phòng của mình. Bà ngoại ông ngoại là nhân vật lão làng như vậy, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cô nhớ tới phải nhắn tin báo bình an cho Kỳ Dụ Văn, di động vừa mới mở ra một cái thì liền thấy trên di động biểu thị không có tín hiệu. Cô kéo thanh trạng thái xuống mới phát hiện sim di động mất rồi, hơn nữa ngay cả một wifi cũng chẳng có.

Nhưng thanh thông báo của di động lại đã xếp đầy thông báo đẩy của các loại app (ứng dụng) tin tức, có thể là thu được khi đi ngang qua cái khu vực vô tuyến không mã hóa nào đó.

Cô xem từng dòng một tin tức nơi thông báo ở thanh trạng thái. Có lẽ là internet không ổn định, thứ tự những tin tức này sắp xếp rất lộn xộn.

# Kỳ Tử Đồng ly hôn Lâm Hoa Nguyên #

# Lâm Hoa Khôn ly hôn Lăng Nguyệt #

# Lâm Hoa Nguyên tư tình với Lăng Nguyệt #

......

"Vãi chưởng, đây đều là mấy tin tức âm binh gì."

Vu Cửu đã trượt xuống đến mấy cái, tất cả đều là tin tức tương tự.

Người hầu gái bận bịu dưới lầu thoáng gõ cửa, bưng vào đến một chén canh màu đen, dùng tiếng Trung lưu loát mà nói: "Cô à, đây là canh sắc thuốc bắc, bổ thân thể."

Nụ cười của Vu Cửu lập tức biến mất: "Thuốc bắc? Đắng lắm, tôi từ chối."

"Đây......"

"Không uống."

Người hầu gái thấy khuyên không lay chuyển bèn thôi, rời đi mất.

Vu Cửu tiếp tục lướt những cái được đẩy, mãi tới khi lướt đến một dòng tiêu đề, con ngươi của cô phóng to trong nháy mắt.

# Kỳ Dụ Văn Lâm Thiên Song loạn luân #

Vu Cửu mau mau nhấn mở, lại không cách nào hiển thị vì không có internet. Lúc này cô mới muộn màng nhận ra di động mình không đúng lắm, vừa rồi vội hóng hớt cũng quên mất cả.

Thấy tiêu đề loạn luân này thì chắc chắn sẽ không phải là chuyện Kỳ Dụ Văn làm ra tới. Muốn bôi bẩn cùng một lúc Kỳ Dụ Văn và Lâm Thiên Song, dùng ngón chân nghĩ chút cũng biết là Lâm Thiên Nguyên.

Vu Cửu không thích Lâm Thiên Nguyên làm trò như vậy, mau chóng xuống lầu mượn điện thoại của người hầu gái, rồi lại gọi cuộc điện thoại cho Lâm Thiên Nguyên dưới sự giám thị của người hầu gái. Trong nước bây giờ là sáng sớm, tốc độ Lâm Thiên Nguyên tiếp điện thoại lên rất mau.

"Tiểu Cửu à? Điều chỉnh sai lệch giờ xong rồi?"

"Cái tìm kiếm nóng kia của Kỳ Dụ Văn là chị mua đấy sao? Chị muốn làm cái gì?"

Lâm Thiên Song im lìm hết hồi lâu: Gần đây cô ta cứ luôn điều tra tin tức của em, chị hơi dời sự chú ý của cô ta đi một chút, tiểu Cửu em đừng lo lắng, ở bên kia nghỉ dưỡng đàng hoàng đi."

Vu Cửu càng nghĩ càng thấy bất thường, Lâm Thiên Nguyên bình tĩnh qua mức rồi, cơn rùng mình ớn lạnh dâng lên trong lòng. Lâm Thiên Nguyên mãi luôn ấm áp như ánh mặt trời bên kia điện thoại, lúc này tựa như quỷ satan khoác vẻ ngoài thiên sứ, vẻ mặt khủng bố ẩn giấu dưới gương mặt tươi cười.

Vu Cửu đã cúp điện thoại, cô nhìn vào di động y như cục gạch của mình, phiền lòng đến chết được.

"Vãi thật, mình đây là đã ngồi vào xe nối thẳng âm phủ à?"

Cái Vu Cửu hận nhất là có người tính kế cô.

Làm thế nào cô cũng không ngờ được Lâm Thiên Nguyên với cảm giác tồn tại vốn rất nhạt trong tuyến tình tiết truyện, lúc trước cũng cực kỳ hiền lành lại tính kế cô như vậy.

Cô nhìn nhìn xung quanh, lấy dây buộc màn xuống tới kéo kéo, văng tục trong miệng.



Tác giả có lời muốn nói:

Sếp Kỳ: Bé à, mẹ con mất tiêu rồi.

Vu Cửu:?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv