Trans: Bạch Lan Tửu
"Người đâu, người đâu---"
Theo mảng lớn y phục bị xé rách, da thịt trắng nõn được bảo dưỡng cực tốt của Lữ Quý phi dần dần lộ ra.
Bên ngoài cửa điện truyền đến từng đợt âm thanh, đủ mọi yếu tố đều cho thấy hiện tại Trương Hựu rất bất lợi.
Là hắn thất sách, hắn coi nhẹ lòng người hiểm ác.
Mà hiện tại rất có thể sẽ liên lụy đến toàn bộ gia tộc.
Biểu tình lạnh nhạt thờ ơ của Trương Hựu thoáng xen chút hoảng loạn, hắn nhìn thấy Lữ Quý phi cười đắc ý với hắn.
Ả làm khẩu hình: Ngươi xong rồi.
Trương Hựu lại phí công muốn giãy giụa, hắn hy vọng có thể tìm được một con đường sống. Nhưng cửa lớn lại đột nhiên bị người mở ra từ bên ngoài.
Hắn chớp mắt một cái, Lữ Quý phi đã nhào vào trong lòng người đến: "Hoàng thượng, Hoàng thượng cứu mạng."
"Trương Hựu muốn làm nhục thần thϊếp, hắn... thần thϊếp... hu hu hu."
Vĩnh Nguyên đế giận không kìm được, mất đi nửa giang sơn cũng không khiến hắn giận bằng ái phi của hắn bị người làm nhục.
"Nhãi ranh ngươi dám!"
Hắn lập tức sai người bắt lấy Trương Hựu, trong lúc vội vàng Trương Hựu rốt cuộc tìm được một kẽ hở: "Hoàng thượng, tiểu thần bị oan, đây là hãm hại."
"Tiểu thần có chứng cứ, Hoàng thượng." Giọng điệu của hắn cực kỳ chắc chắn, khiến Vĩnh Nguyên đế đang chìm trong phẫn nộ hơi bình tĩnh lại một chút.
"Chứng cứ gì?"
Trương Hựu: "Tiểu thần là một ngoại thần, nếu không có ý chỉ trong cung, sao có thể tiến cung được. Hơn nữa, ý chỉ đã chỉ rõ để tiểu thần một mình tiến cung, đây không phải có ý định mưu hại thì là gì." Lúc nói chuyện, hắn khó nén lửa giận mà trừng Lữ Quý phi.
Lữ Quý phi khóc thút thít: "Hoàng thượng, ý chỉ đúng là thần thϊếp hạ. Nhưng thần thϊếp triệu hắn tiến cung cũng chỉ là vì thần thϊếp nghe nói Trương Đại công tử đi Liên Châu. Người cũng biết đám Lam gia đều quy phục Xích Hạ."
Trương Hựu lập tức nói: "Hoàng thượng, thần oan uổng, Trương gia không có hai lòng."
Sắc mặt Vĩnh Nguyên đế âm trầm, không nhìn ra cảm xúc dư thừa.
Lữ Quý phi thân là người bên gối của hắn nên biết lúc này Hoàng đế sắp tức chết rồi.
Hoàng đế có bất lực thì cũng là Hoàng đế.
Lữ Quý phi lau nước mắt, giọng nói còn mang theo tiếng nức nở: "Ta hỏi thêm mấy câu, Trương Đại công tử lại nói bí mật khó giữ nếu để nhiều người biết, thần thϊếp không nghĩ nhiều đã vẫy lui những người khác. Ai ngờ, ai ngờ hắn thế nhưng làm ra loại chuyện này với thật thϊếp."
"Hoàng thượng, may mà người đến kịp thời."
Lời Lữ Quý phi đầy sơ hở, đây là cung điện của ả, trên dưới cả cung đều là người của ả, sao có thể để ả tứ cố vô thân, mặc Trương Hựu làm càn.
Trương Hựu cũng biện giải như thế.
Ai ngờ Lữ Quý phi nhìn hắn một cái, nhẹ như gió nói một câu: "Trước kia người ta đều nói, thế gia sắt đá, Hoàng đế nước chảy, thần thϊếp vốn không tin, nhưng hiện tại lại không còn gì để nghi ngờ."
Một chút do dự cuối cùng trong mắt Vĩnh Nguyên đế cũng tan hết, lạnh lùng nói: "Trương Hựu dĩ hạ phạm thượng, ý đồ mưu sát Quý phi... và trẫm. Lập tức nhốt vào thiên lao, toàn bộ người Trương gia cùng tội."
Hắn là nam nhân, việc Trương Hựu muốn làm nhục Quý phi truyền ra quá tổn hại thể diện của hắn, cho nên Vĩnh Nguyên đế đổi cách nói khác.
Trong lòng Lữ Quý phi có chút bất mãn, ả chính là muốn cho thanh danh của Trương Hựu bị tổn hại, nhưng nhìn thoáng qua sắc mặt của Hoàng đế, trong lòng ả biết việc này chỉ như vậy thôi.
Vốn cho rằng phủ Quốc công rất ghê gớm, không ngờ lại không chịu nổi một kích thế này.
Trong nửa ngày ngắn ngủi, phủ Quốc công rơi từ trên trời xuống đáy vực, trong kinh thành nhấc lên sóng to gió lớn.
Vĩnh Nguyên đế cự tuyệt gặp bất luận kẻ nào, hắn tự nhốt bản thân trong tẩm điện.
Lữ Quý phi đuổi những người khác đi, giây lát sau, từ trong điện của nàng có một nam nhân đi ra.
"Thủ đoạn của Quý phi nương nương thật cao." Tay người nọ không thành thật ôm lấy Lữ Quý phi, còn ái muội thổi khí vào lỗ tai ả.
Lữ Quý phi cười duyên một tiếng, dựa toàn bộ trọng lượng qua.
"Quyền thế thật là thứ tốt, nhân vật như vậy cũng chỉ có thể phủ phục dưới chân bổn cung." Nghĩ đến Trương Hựu không nghe lời, Lữ Quý phi có chút phẫn nộ, nhưng nhiều hơn là tiếc nuối.
"Nương nương còn đang nghĩ đến tên nhóc kia, chẳng lẽ ta không thể thỏa mãn nương nương sao?"
Lữ Quý phi lười nhác nghiêng đầu liếc hắn một cái: "Tùng Sơn, ngươi ghen."
"Đương nhiên." Lúc trước Tùng Sơn Giang dứt khoát lưu loát dẫn theo thuộc hạ còn sót lại rời khỏi Hải bang, chuyển đến kinh thành, hiện tại lại bám vào Lữ Quý phi. Trong miệng hắn nói ghen nhưng trong mắt lại không có bao nhiêu cảm xúc.
Đương nhiên cũng là do hắn phái người đi theo dõi nhất cử nhất động của phủ Quốc công.
Tính ra ngày Trương Hựu hồi kinh, điều Trương lão gia tử đi, bám lấy Trương Quốc công, với bọn họ mà nói cũng không phải việc khó gì.
Lữ Quý phi nói rất đúng, quyền lực là thứ tốt, hắn vốn còn cho rằng thế gia ghê gớm thế nào, hiện tại xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi.
...
Trương Hựu nhìn thấy người nhà là ở trong phòng giam, những người khác còn chưa nói lời nào, Trương Nhiễm đã khóc sướt mướt chất vấn: "Đường ca, ngươi điên rồi sao, đang êm đẹp, sao lại muốn đi ám sát Hoàng thượng."
Tự ngươi tìm đường chết không sao, vì sao phải kéo theo bọn ta chứ.
Trương Hựu ngạc nhiên, sau một hồi lâu cũng không nói được câu nào.
Vệ thị lạnh lùng quát lớn: "Câm miệng."
Trương Nhiễm ôm mặt khóc sướt mướt: "Chúng ta phải chết, chúng ta sẽ bị chém đầu, đều do đường ca hại, đều do hắn."
Vệ thị: "Ta nói ngươi câm miệng."
Tức giận trong đôi mắt kia giống như liệt hoả thiêu đốt, Trương Nhiễm đột ngột đối diện, nháy mắt trong cổ họng nghẹn lại.
Nàng ta không lên tiếng, rúc vào trong góc, nhỏ giọng khóc nức nở.
Trương Quốc công xoa xoa chân mày: "Hựu nhi, rốt cuộc là chuyện thế nào."
Trương Hựu nhìn thoáng qua người nhà, gian nan kể lại mọi chuyện lúc ban ngày.
Trương Nhiễm dựng thẳng lỗ tai nghe, sau khi nghe xong, vẻ mặt nàng ta đều vặn vẹo.
"Đường ca." Nàng ta cắn môi, oán hận trong mắt vẫn không thể che giấu nổi: "Vì sao ngươi không thể suy nghĩ cho người trong nhà nhiều hơn một chút."
Lời này nói rất uyển chuyển, nhưng lại mơ hồ chỉ trích vì sao Trương Hựu không thuận theo ý Lữ Quý phi. Nếu Trương Hựu thuận theo ý Lữ Quý phi thì chẳng những bọn họ không gặp phải tai họa hiện tại mà còn có thể tiến cao thêm một bậc.
Vệ thị tức giận đến cả người đều phát run, nếu không phải Quốc công gia ngăn bà lại, chỉ sợ bà đã cho Trương Nhiễm một cái tát.
Trương lão gia tử cũng có chút kinh ngạc, vẻ mặt nhìn cháu gái duy nhất đầy phức tạp, giống như lần đầu biết biết đến nàng ta.
Trương Nhiễm cảm thấy những người khác đều nhìn nàng ta với ánh mắt khác thường, nàng ta không khỏi run nhè nhẹ, nhưng rất nhanh nàng đã nhớ đến đây là nơi nào, đây là thiên lao, chung quanh đều là mùi khó ngửi, dưới chân là cỏ khô có mùi khó ngửi và những con sâu không biết tên.
Trương Hựu đắc tội chết với Lữ Quý phi, hiện tại Hoàng thượng lại đích thân buộc tội Trương Hựu có ý đồ hành thích, thương tổn long thể, một phủ Quốc công lớn như vậy cũng không xoay người được nữa.
Trương Hựu mang lại họa diệt môn cho Trương gia, nhưng người trong nhà vẫn còn thiên vị hắn. Bọn người Vệ thị thì thôi đi, dù sao cũng là cha mẹ thân sinh của Trương Hựu, nhưng còn tổ phụ thì sao.
Chỉ bởi vì nàng ta là thân nữ nhi, cho nên đã định sẵn là không có giá trị đúng không.
Nhị phòng bọn họ cũng có con trai, nhưng cuối cùng lại chỉ còn nàng ta, nàng ta rõ ràng là cô nương phủ Quốc công đàng hoàng, nhưng sống lại có khác gì ở nhờ đâu.
Dám hỏi tất cả những thứ này là vì ai?
Ánh mắt Trương Nhiễm đầy hận thù hướng về phía Trương Quốc công, cười lạnh: "Vị trí Quốc công này Đại bá ngồi có thoải mái không, dùng máu tươi của huynh đệ và các cháu phủ lên, buổi tối sẽ không gặp ác mộng chứ."
Mọi người khϊếp sợ: "Ngươi đang nói bậy gì đó!"
Trương Nhiễm kéo kéo khóe miệng: "Chẳng lẽ ta nói sai sao, giữa ba phòng chỉ có Đại phòng nguyên vẹn, không nên nghi ngờ sao."
Trương Hựu trợn mắt há miệng, chỉ bởi vì bọn họ may mắn sống sót, cho nên bọn họ bèn trở thành kẻ hại người? Ý Trương Nhiễm là vậy hả?
Quả là vớ vẩn.
Vệ thị cũng giận quá hóa cười: "Ngươi không đi hận những kẻ hại song thân và huynh đệ của ngươi, ngươi lại oán giận chúng ta."
Các loại mặt trái cảm xúc trong lòng Trương Nhiễm đều bị kích động lên, chịu bắt nạt khi ở phủ Quốc công, bị làm lơ, còn có nghẹn khuất khi phải liều mạng lấy lòng người một nhà này, giờ phút này đều bùng nổ.
Dù sao đều phải chết, sao còn phải tự ấm ức bản thân.
"Các ngươi thấy ta không có song thân nên ra sức ngược đãi ta, lẽ nào ta không nên hận?"
Trương lão gia tử choáng váng.
Vệ thị vốn không muốn để ý đến Trương Nhiễm nữa, tránh để lời nàng ta khiến bà tức giận đến khó thở: "Trương Nhiễm, ngươi nói chuyện phải dùng lương tâm."
"Từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện, ta vẫn luôn tĩnh dưỡng trong viện, toàn bộ quyền quản gia trong phủ Quốc công gần như đều giao vào tay ngươi. Tổ phụ và Đại bá ngươi thương tiếc ngươi, có thứ gì tốt cũng đều đưa đến trong viện của ngươi đầu tiên. Ngươi lại nói chúng ta ngược đãi ngươi."
Nhắc đến việc này trong ánh mắt Trương Nhiễm như có chút chột dạ, nhưng rất nhanh nàng ta đã ngẩng đầu: "Đừng làm trò cười nữa, ta thực sự có quyền sao? Chỉ bởi vì tặng một phần điểm tâm cho đường ca mà tổ phụ ám chỉ ta ở trong viện chờ. Ta muốn thăm ngươi ngươi cũng không chịu, càng đừng nói đến việc cử hành yến hội trong phủ như các cô nương cùng tuổi. Các ngươi, có ai chân chính yêu thương ta."
"Ngươi không biết nguyên nhân sao?" Trương Hựu đột nhiên nói.
Mí mắt Trương Nhiễm giật giật.
Trương Hựu nhìn nàng ta chăm chú: "Ngươi không bằng không chứng chỉ trích phụ thân ta vì ngồi ổn vị trí Quốc công mà ra tay với huynh đệ. Nhưng ngươi và Túc Túc ngồi chung một chiếc xe ngựa, ngươi và tùy tùng đều không sao, sao Túc Túc lại rơi khỏi xe, không rõ tung tích."
Trương Nhiễm giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi: "Ta đã nói rất nhiều lần rồi, đó chỉ là ngoài ý muốn. Vận số của Trương Túc không may thì trách ai được, mệnh nàng ta đã như vậy rồi."
"Câm miệng."Trương lão gia tử cơ hồ đã tức đến hộc máu, ông che ngực lại, khó chịu thở phì phì.
Trương Quốc công và Vệ thị đều tiến lên đỡ ông, giúp ông thuận khí. Trương Hựu lạnh lùng nhìn Trương Nhiễm: "Ngươi cho rằng không ai biết ngươi giở trò trong chuyện này. Cố ý kêu thị vệ bên cạnh Túc Túc rời đi, sau khi xảy ra chuyện lại ngăn cản thị vệ cứu người trước. Ngươi thật sự không chủ động hại nàng, nhưng có khác gì hại nàng, nếu không phải ngươi, sao Túc Túc lại chết."
Trương Nhiễm sững sờ tại chỗ.
Trương Hựu: "Ngươi cho rằng vì sao sau đó ngươi còn có thể êm đẹp làm cô nương phủ Quốc công, đó là bởi vì việc này bị tổ phụ đè xuống. Vì sao mẫu thân lại không muốn gặp ngươi, ngươi nói xem còn là vì cái gì?"
"Tổ phụ khuyên chúng ta, nói ngươi mất đi song thân, tuổi lại nhỏ, có thể là nhất thời hồ đồ, cũng có thể là trong lúc hoảng loạn đã làm sai. Tổ phụ kêu chúng ta rộng lượng chút, coi như nể mặt Nhị phòng đã mất."
"Mẫu thân đúng là không gần gũi ngươi, nhưng người cũng chưa từng làm khó dễ ngươi, còn cho ngươi quyền quản gia. Ta tự hỏi mặt mũi cũng cho ngươi rồi, chưa bao giờ để ngươi khó coi, kết quả ngươi lại nghĩ chúng ta như vậy."
Trương Hựu nói một câu thì hận ý trong lòng lại nồng thêm một phần, hối hận cũng càng nặng thêm một phần.
Túc Túc của hắn tốt như vậy, lại phải trải qua loại chuyện thế này.
Nhưng chuyện trong gia tộc lại không thể chỉ dùng một câu đúng hay sai để nói rõ ràng rành mạch.
Nếu không phải sau khi Trương gia vào ngục, Trương Nhiễm ở bên cạnh đâm chọc mỉa mai, vậy thì bọn họ sẽ giả vờ không biết chuyện này.
Không phải bởi vì Trương Nhiễm, mà là vì nhị phòng.
Nhị thúc và Nhị thẩm đều là người rất tốt.
Bọn họ đã lén thượng lương xong hết, tìm cho Trương Nhiễm một nhà không kém Quốc công phủ bao nhiêu, trong lúc đợi tìm được Túc Túc sẽ mượn lời đoán mệnh mà gả đi, đến lúc đó lại đón Túc Túc về phủ, như vậy những người khác cũng sẽ không có dị nghị gì.
Bọn họ có thể nhường Trương Nhiễm, nhưng Túc Túc không cần, Túc Túc chỉ cần vui vui vẻ vẻ là được.
Tổ phụ cũng đồng ý đề nghị này.
Nhưng Trương Hựu không ngờ cuối cùng sẽ thành kết quả thế này.
Hắn thở dài một hơi, không muốn cùng Trương Nhiễm cãi cọ nữa, trong phòng giam dần dần im lặng trở lại, mãi đến khi bóng tối hạ xuống, nơi an tĩnh quá mức này bắt đầu vang lên tiếng sột sột soạt soạt khiến người sợ hãi.