Trans: Bạch Lan Tửu
Trương Túc chỉ vào bản đồ trên án thư: "Ngươi xem, hiện tại chúng ta ở chỗ này, quân Thiên Đức ở phương bắc và thế lực Vĩnh Nguyên triều dường như có địa vị ngang với chúng ta."
Quân Xích Hạ dùng nét liền đánh dấu, mà quân Thiên Đức và thế lực Vĩnh Nguyên triều dùng nét đứt đánh dấu, vừa nhìn là hiểu ngay.
Tần Khiếu chỉ chỉ lên chỗ giao nhau của nét liền và nét đứt, ánh mắt tối lại: "Bọn họ nhảy nhót không được bao lâu."
Trương Túc: "Ừm."
"Mấy người Nỗ Đạt hẳn cũng về đến bộ lạc đi."
Đầu ngón tay Tần Khiếu nhẹ điểm: "Tính toán ngày tháng, hẳn là đến rồi."
"Vậy..." Trương Túc cảm thấy đầu ngón tay ấm áp, nàng cúi đầu nhìn lại, đầu ngón tay thiếu niên khẽ chạm vào nàng, thấy nàng chú ý, còn quang minh chính đại nhìn lại.
"Sao thế?"
Trương Túc:...
"Hệ thống ca, hắn còn hỏi ta làm sao!"
Hệ thống: "Cho nên Tần Khiếu sao vậy?"
Trương Túc:...
Trương Túc nỗ lực lạnh mặt: "Không sao."
Bàn tay nàng thuận thế di chuyển về phía bắc: "Trên thảo nguyên cái gì cũng ít, đến lúc đó chúng ta có thể dùng muối, trà, xà bông, lương thực, đường và các sản phẩm liên quan đổi lấy dê, bò với bọn họ."
Trong mắt Tần Khiếu lấp lóe ý cười, cũng không làm mấy động tác nhỏ nữa mà nghiêm túc nói chuyện chính sự.
Nói một hồi hai người đã nói đến vấn đề dân cư.
"Hoàn cảnh ở thảo nguyên khắc nghiệt, rốt cuộc không so được với trong Vĩnh Nguyên, không nói đến nơi khác, đến vùng bờ biển đã thích hợp để người cư trú, nếu có thể khiến những hán tử kia di chuyển qua đó thì tốt biết mấy."
Nhưng nói đến đây Trương Túc cũng nghĩ lại, khí hậu nơi nào dưỡng ra người nơi ấy, tùy tiện sắp xếp cho người nơi này đến định cư ở một nơi khác, không nói đến khí hậu không giống đã đành, đến cả ngôn ngữ, đồ ăn, tập tục sinh hoạt đều là vấn đề không nhỏ, làm không tốt sẽ dẫn đến mâu thuẫn cực lớn.
Nhân nhắc đến việc này, Trương Túc lại lôi đám Hải bang đã chết kia ra mắng chửi lại một lần.
"Lúc trước gϊếŧ tên nhãi ranh Đông Hải Vương kia, thật quá dễ ràng cho hắn." Cái loại cặn bã này nên bị băm làm ngàn mảnh.
Tần Khiếu lại dịu dàng trấn an một hồi.
Mà Nỗ Đạt đang được hai người nhắc đến, rốt cuộc đã mang theo thứ tốt từ Xích Hạ về đến bộ lạc.
Hô Đồ Đại hãn nghe được động tĩnh còn đích thân ra đón.
"Nỗ Đạt ---"
Nhóm người Nỗ Đạt cảm động đến lệ nóng quanh tròng, thâm tình đáp lại: "Đại hãn---"
"Nỗ Đạt, sao các ngươi lại cạo râu rồi, mặt cũng trắng hơn chút, trên người thoa hương gì thế."
"Nỗ Đạt, các ngươi thay đổi rồi."
"Nếu không phải còn nhớ rõ giọng nói của các ngươi, thân hình cũng không đổi thì đã sớm bắt các ngươi lại."
Nhóm người Nỗ Đạt: QAQ
Khố Nhĩ Cáp buông đồ trên lưng xuống, toàn bộ vật phẩm bên trong đều lộ ra ngoài: "Đại hãn, các ngươi xem, đây là đồ chúng ta mua từ Xích Hạ về."
"Cái này là đường, thật ngọt, cái này là bánh quy, a, có hơi nát, còn có xà bông, muối ăn, lá trà." Hắn giới thiệu một mạch, vừa nói vừa xếp đồ ra bên ngoài.
Mọi người: ???
Mọi người: !!!
Khố Nhĩ Cáp không nghe thấy tiếng đáp lời, còn cảm thấy kỳ lạ, vừa ngẩng đầu mới phát hiện ánh mắt mọi người đang phát sáng nhìn chằm chằm... đồ trên tay hắn.
"Đều là thứ tốt!"
Vẻ mặt Khố Nhĩ Cáp biến đổi: "Khoan đã, không cần tranh, ta a a ..."
Đại hãn cười tủm tỉm nhìn Nỗ Đạt.
Nỗ Đạt: ...
Nỗ Đạt im lặng đi sang một bên, sau đó Đại hãn dẫn theo mọi người tranh nhau số vật tư bọn hắn trăm cay ngàn đắng mang về được.
Nỗ Đạt: Hu hu hu.
Một đứa trẻ khoảng năm sáu tuổi chui từ trong đám người ra, trong tay cầm một chiếc bánh quy hơi vỡ.
Nó đứng ở bên cạnh, thử thăm dò mà cắn một miếng nhỏ.
Cái loại ngọt này, cảm giác xốp giòn này trong nháy mắt đã chinh phục được đầu lưỡi nó.
Khố Nhĩ Cáp bò dậy từ trên mặt đất, phủi cong cỏ trên người, cười nói: "Đây là bánh quy, vị nguyên bản."
Hắn nghĩ đến cái gì, mò mò trong ngực một hồi mới móc ra một mảnh giấy gói nhỏ, vừa mở ra, bánh quy bên trong cũng vỡ gần hết.
"Đây, đây là vị táo đỏ, ta cảm thấy ăn ngon hơn so với vị nguyên bản, ngươi nếm thử xem." Lúc đi đường, miệng hắn thèm, thật sự không nhịn được đã ăn toàn bộ bánh quy vị táo đỏ chỉ còn lại một chút như vậy.
Đứa nhỏ không hề khách khí với hắn, lập tức cầm một miếng bỏ vào trong miệng, lập tức mùi vị táo đỏ nồng đậm đã lan tràn khắp khoang miệng.
"Ăn thật thật là ngon, Khố Nhĩ Cáp ca ca." Đứa nhỏ giống như chú cún con đòi ăn xoay quanh Khố Nhĩ Cáp: "Ca ca, ta còn muốn ăn."
Khố Nhĩ Cáp nhìn nó một cái, lại nhìn bánh quy trong giấy gói, khẽ cắn môi đưa qua: "Đều cho ngươi."
Đứa nhỏ hưng phấn hét chói tai: "Cảm ơn Khố Nhĩ Cáp ca ca."
Sau đó cầm bao giấy chạy vèo một cái về lều trại, xa xa vẫn có thể nghe được nó đang ồn ào nói gì đó.
Ngày đó, bộ lạc Hiến Chân cực kỳ náo nhiệt.
Hô Đồ Đại hãn là một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, ở thời đại này tuổi thọ trung bình của mọi người không dài, ông đã hiện ra nét già nua. Năm tháng vô tình để lại dấu vết trên khóe mắt ông, đầu tóc vốn đen nhánh cũng điểm hoa râm.
Chỉ là so với bạn cùng tuổi thì ông quá hoạt bát.
Chỉ e toàn bộ mấy cái thảo nguyên không có Đại hãn thứ hai sẽ dẫn người cùng nhau tranh đoạt đồ mà người dưới trong bộ lạc mang về đâu.
Lúc này hắn đang ngồi trong lều trại, bếp lửa trước mặt hầm đồ ăn sôi ùng ục, bốc lên từng đợt mùi sữa thơm nức mũi.
Xung quanh có một đám thiếu niên choai choai đang ngồi quây lại, ngửi mùi này đều chảy nước miếng.
Nỗ Đạt cũng không nâng mắt nhìn.
Hắn nhắc trước: "Đừng tranh nhau, cẩn thận bỏng."
"Biết rồi, biết rồi, Sau khi Nỗ Đạt đi Vĩnh Nguyên một chuyến về trở nên thật dong dài."
"Chẳng qua đồ của Xích Hạ thật tốt mà."
"Hôm nay ta còn ăn một cục đường, thật ngọt, so, so với mật ong còn ngọt hơn."
"Khố Nhĩ Cáp ca ca còn mang về một quyển tranh vẽ, đủ mọi màu sắc, vô cùng đẹp."
"..."
Trên trán Nỗ Đạt xuất hiện đầy vạch đen: Ta nói này, các ngươi có thể coi ta là người sống không, làm lơ ta như vậy thật sự được hả.
"Trà sữa ngon---" Lại là một trận tiếng hoan hô.
Hô Đồ Đại hãn nâng chén uống trà sữa ngọt, cảm thấy mỹ mãn đến hai mắt đều nheo lại.
Đột nhiên một đứa nhỏ đi đến bên cạnh Nỗ Đạt, ngửa đầu dùng đôi mắt sáng ngời nhìn Nỗ Đạt: "Nỗ Đạt thúc, các ngươi thật lợi hại, mang theo nhiều đồ về như vậy."
"Đây đều là các ngươi mua sao?" Lại có một đứa nhỏ thò sang.
"Những thứ Nỗ Đạt thúc mang về đều là thứ tốt, bộ lạc của chúng ta không có nhiều tiền như vậy." Một đứa nhỏ sụp lông mày buồn rầu.
Nỗ Đạt: Ừ, đây là một vấn đề hay.
Nỗ Đạt nhớ đến Xích Hạ phồn hoa, trong lòng có chút lửa nóng, hắn không phải người có tài ăn nói, chỉ có thể tự thuật khô khan, nhưng tuy chỉ có như vậy cũng đã khiến một đám nhãi ranh hâm mộ cực kỳ.
"Còn ăn ngon hơn so với bánh quy, vậy bánh kem sẽ ngon đến mức nào chứ."
"Đậu hũ lại là cái gì, giống như đám mây sao?"
"Chân gà rán có ngon hơn so với dê nướng nguyên con của chúng ta không?"
"Chong chóng chơi vui không?"
"Xích đu có vui hơn so với cưỡi ngựa trên thảo nguyên của chúng ta không?"
"Bảng cửu chương lại là cái gì..."
Vấn đề của bọn nhỏ không đầu không đuôi, bọn chúng đều là nghĩ đến cái gì thì hỏi cái đó. Nỗ Đạt bị hỏi đến đầu đầy mồ hôi.
Đại hãn lại chỉ vừa uống trà sữa, vừa cười tủm tỉm.
Chờ đến khi Nỗ Đạt đuổi được bọn nhỏ đi thì trời đã tối đen.
Hô Đồ Đại hãn nói với hắn: "Các ngươi cũng mệt rồi, đi về trước đi, có gì ngày mai lại nói."
Nỗ Đạt muốn nói lại thôi, đã không còn râu che đậy nên hắn nghĩ gì, đều viết hết lên trên mặt.
"Đại hãn, trong lúc chúng ta rời đi đã có những người khác đến bộ lạc sao?"
Hô Đồ Đại Hhn vẫn là dáng vẻ cười cười kia: "Nỗ Đạt, người bộ lạc Hiến Chân chúng ta đúng là không thông minh nhưng cũng không phải ai tùy tiện lừa gạt hai câu đã như tên ngốc giao toàn bộ của mình ra. Không có lợi ích thực tế rơi vào tay sao ta có thể bỏ được mà thả các huynh đệ trong bộ lạc đi ra ngoài."
Nỗ Đạt nghe vậy trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
"Đại hãn, Nỗ Đạt cáo lui."
Nỗ Đạt rời khỏi lều của Đại hãn, vốn định trở về nghỉ ngơi, không ngờ trên đường bị người ngăn lại.
Hắn nhìn nhóm thiếu niên tràn đầy tinh lực trước mặt, cười mắng: "Thế nào, những người khác còn không đủ để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của các ngươi?"
"Nỗ Đạt thúc, bọn Khố Nhĩ Cáp bị đưa đi rồi, chúng ta không chen vào được."
Nỗ Đạt: "Tiểu tử thúi, không còn lựa chọn khác mới đến tìm ta."
"Hì hì, Nỗ Đạt thúc, cũng không thể nói thế được."
"Đúng rồi Nỗ Đạt thúc, chúng ta nghe được mấy câu, mọi người đều đang nói Xích Hạ tốt, chẳng lẽ giống như tiên cảnh."
Nỗ Đạt nhớ đến tiên nhân nhìn thấy đêm đó, trong lòng đã mềm nhũn: "Có lẽ vậy."
"Hả???"
Nỗ Đạt nhướng mày: "Muốn nghe truyền thuyết về tiên nhân không?"
Nhóm thiếu niên: ⊙▽⊙
Nỗ Đạt cũng không buồn ngủ, bắt đầu giúp nhóm nhóc con không biết trời cao đất dày này điên đảo nhận thức.
Sau một ngày, toàn bộ người ở bộ lạc Hiến Chân đã biết Xích Hạ có tiên nhân.
Ban đầu bọn họ còn nghi ngờ là lừa người, kết quả đám người Nỗ Đạt thề son sắt đảm bảo bọn họ tận mắt nhìn thấy.
"Sao có thể bị lừa được, tiên nhân chính là bay từ trên mặt băng xuống, mây mù lượn lờ, phiêu phiêu xuất trần, vung tay lên đã tạo ra vật trong không trung."
Nói đến đây, mấy người Nỗ Đạt còn lấy ra vài cái bình sứ, nghe nói bên trong đựng chính là rượu tiên nhân ban cho.
Cuối cùng đương nhiên là bị Đại hãn cầm đi, những người khác miễn cưỡng được hưởng qua chút hương vị, nhưng người được nếm một ngụm đều nói đó là rượu ngon nhất từng uống trên đời này.
Câu chuyện về tiên nhân càng lúc càng lan rộng trong bộ lạc, Hô Đồ Đại hãn cũng sống chết mặc bay, không hề ngăn cản.
Nỗ Đạt thử thăm dò: "Đại hãn, người có nghĩ đến kết minh với Xích Hạ không?"
Vẻ mặt Hô Đồ Đại hãn ôn hòa, một vẻ hòa khí nhưng cặp mắt kia lại đặc biệt thông thấu khiến người ta không thể nào che giấu.
"Chỉ sợ Xích Hạ sẽ không kết minh với chúng ta thôi."
Hô hấp Nỗ Đạt cứng lại: "Đại hãn."
Ở Xích Hạ hắn bảo đảm là một chuyện, nhưng lúc chân chính trở lại bộ lạc, nhìn thấy Đại hãn, trong lòng hắn lại nổi lên thấp thỏm.
Hô Đồ Đại hãn: "Cái ta cầu cũng đơn giản, chỉ là muốn người trong bộ lạc đều trôi qua thật tốt. Nếu Xích Hạ có thể làm được, vậy bộ lạc Hiến Chân quy phục bọn họ cũng không phải là không thể."
Nỗ Đạt kích động nhảy dựng lên: "Đại hãn, ngươi đáp ứng rồi."
Hô Đồ Đại hãn lành lạnh nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái: "Triều đình chiêu an quân Đức Thiên đều tặng lượng lớn vật tư, không có lý gì Xích Hạ chiêu an chúng ta lại không có gì."
"Chờ xem, hừ ╯╰"