Trương Túc nắm chặt bàn tay, mới không để bản thân phát ra động tĩnh dù là nhỏ nhất.
Nàng hít thở đều, làm ra vẻ ngủ say.
“Nhưng, nhưng chúng ta không có vũ khí.” Giọng nói thuộc về một người dân chạy nạn phổ thông sức yếu và mệt mỏi.
“Sợ cái gì, những chướng ngại kia cũng có thể dùng được, Nếu gai nhọn nhắm vào chúng ta, tại sao không thể đảo ngược nhắm vào đám cẩu quan kia.”
“Chúng ta đã uất ức hèn nhát cả đời rồi, chưa từng oanh oanh liệt liệt một lần, là nam nhân thì hãy thể hiện tâm huyết.”
Người nọ rốt cuộc đã bị thuyết phục: “Được, ta nghe lời người, không biết xưng hô thế nào.”
“Uầy, gọi một tiếng Hổ ca là được.”
Nạn dân lấy lòng: “Hổ ca, chúng ta làm thế nào?”
“Chuyện này đơn giản, đợi đến nửa đêm, chúng ta như vầy...”
Hai giọng nói kia kéo dài nửa khắc rồi mới biến mất.
Trương Túc cắn đầu lưỡi một cái, đau đớn làm cho nàng tỉnh táo.
Nàng lại duy trì tư thế này một thời gian, sau đó mua hình ảnh chung quanh mình năm mươi mét từ hệ thống.
Nàng xác định trong hình ảnh không thấy vị Hổ ca kia mới lặng lẽ vỗ Trịnh Hương Lan ở sau lưng, Trịnh Hương Lan rất mệt, ngồi xuống đất đã ngủ, Trương Túc vỗ nàng một lúc lâu, Trịnh Hương Lan mới dần dần tỉnh lại.
“Muội...” Trịnh Hương Lan vừa phát ra một âm tiếng, cánh tay lại bị vỗ một cái.
Nàng nhất thời ngậm miệng.
Sau đó nàng cảm thấy cánh tay bị vỗ hai cái, lại có lực kéo đi.
Trịnh Hương Lan đã hiểu, nương theo lực kia bò đi, thần kì là, dọc đường bọn họ không đụng phải ai. Mãi đến khi bò ra ngoài một khoảng, bên tai nàng cảm nhận được hơi nóng, nàng có hơi khó chịu nghiêng đầu đi.
“Đừng nhúc nhích, hãy nghe ta nói.” Giọng nữ quen thuộc vang lên, giọng ép xuống rất thấp, giống như tiếng không khí.
Trịnh Hương Lan đưa một bàn tay sờ lên lưng người bên cạnh, khẽ vỗ hai cái.
Trương Túc tiếp túc nói bên tai nàng: “Sau nửa đêm dân chạy nạn muốn công thành.”
Trịnh Hương Lan: !!!
Nàng không dám nói lời nào, chỉ lo lắng vỗ Trương Túc hai cái.
Trương Túc: “Ta không có cách gì tốt. Nhưng mà, dù đêm nay dân chạy nạn có thành công hay không, qua đêm nay, bên ngoài thành rất nguy hiểm.”
“Nếu họ thành công, người bên trong thành sẽ xông ra, trong hoảng loạn ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Nếu như họ thất bại, vậy càng nguy hiểm hơn, quan binh trong thành nhất định sẽ ra khỏi thành quét sạch dân chạy nạn còn sót lại ngoài thành. Thà gϊếŧ lầm, tuyệt đối không tha.”
Trịnh Hương Lan đã hoảng hồn, nàng cố gắng giãy giụa chính là vì muốn cùng con sống sót. Nàng không muốn chết.
Trương Túc: “Ngươi đừng vội.”
“Ta định nhân lúc họ tấn công, trong thành đại loạn sẽ chạy vào thành, sau đó tìm chỗ trốn đi. Ngươi có muốn đi theo ta hay không, nếu muốn thì người vỗ hai cái.”
Gần như vừa lúc Trịnh Hương Lan dứt lời, lưng nàng bị vỗ nhẹ hai cái.
Trịnh Hương Lan không phải người thông minh, nên nàng chọn đi theo người thông minh.
Trương Túc: “Đêm nay ngươi chịu khó một chút, đừng ngủ. Chúng ta chờ họ hành động, cửa thành bị mở ra, ngươi hãy chạy sát theo ta.”
Trịnh Hương Lan lại vỗ hai cái.
Hai nữ tử dựa chung một chỗ, các nàng không nhìn thấy, lỗ tai dựng thật cao, thần kinh căng thẳng vô cùng.
Thời gian trôi qua từng chút một, các nàng cảm giác đã chờ rất lâu, lại cảm thấy rất nhanh, gần như là trong chớp mắt, ánh lửa chung quanh sáng rực, ánh sáng bất ngờ suýt nữa làm đau mắt Trương Túc, Trịnh Hương Lan vô thức nhắm nghiền hai mắt.
“Xông vào!”
Một tiếng lôi đình, như là một tín hiệu, dân chạy nạn ban ngày nửa chết nửa sống điên cuồng nhắm về cửa thành mà chạy, không biết bọn họ tìm được một đoạn gỗ to, mấy chục người dựa vào sức mạnh kinh người, cố gắng phá cửa thành to lớn.
Cọc nhọn trong chướng ngại vật trở thành vũ khí sắc nhọn nhất, trong đêm đen lấy đi tính mạng, tiếng khóc la, mắng chửi, gào rống vang vọng bầu trời đêm.
Trương Túc thật sự không thể tin vào màn trước mắt, toán dân chạy nạn sao thoáng chốc lại nhiều người như vậy. Ban ngày rõ ràng không có nhiều như thế...
Nghĩ đến khả năng nào đó, tim Trương Túc đập nhanh vô cùng.
Nàng đột nhiên có chút do dự có nên vào thành hay không, dưới ánh lửa mỏng manh, cửa thành kia giống như cái miệng lớn của một con cự thú.
Có lẽ các nàng ở bên ngoài sẽ có tỷ lệ sống sót cao hơn. Nhưng nếu nửa đường gặp nạn châu chấu thì làm sao, đến lúc đó tại nơi hoang vu, ngay một chỗ tránh né cũng không có. Hay là chờ đến thành trấn tiếp theo, nhưng nếu lại gặp tình huống này thì sao.
Trương Túc thật đúng là tiến thoái lưỡng nan, Trịnh Hương Lan vỗ cánh tay nàng: “Muột tử, bây giờ ở cửa thành ít người.”
Trương Túc quay đầu hỏi lại lần nữa: “Ngươi đi theo ta, chỉ có một nửa cơ hội sống sót.”
Trịnh Hương Lan: “Nhưng nếu ta không đi theo ngươi, có lẽ ngay cả một nửa cơ hội cũng không có.”
“Muội tử, lựa chọn là do chính ta đưa ra, cho dù kết quả thế nào, ta đều có thể gánh chịu.”
Trương Túc khẽ cắn môi: “Được, chúng ta đi.”
Hai người cúi thắt lưng chạy về phía cửa thành, trong nháy mắt, thân ảnh biến mất bên trong cánh cửa.
“Hệ thống ca, ta muốn hình ảnh chung quanh ta năm mươi mét.”
Kỹ năng này tiện lợi ở chỗ, dù Trương Túc có di chuyển, hình ảnh cũng sẽ thay đổi theo sự di chuyển của nàng. Nhưng thời gian hiệu lực, chỉ có nửa giờ.
Cho nên Trương Túc phải mua lại lần hai.
Hệ thống: “5 điểm công đức, mua hay không.”
Trương Túc: “Mua.”
Trương Túc dựa vào hình ảnh, sớm biết bên kia có nguy hiểm, do đó lẩn tránh trước. Nếu thấy chỗ nào cũng nguy hiểm, nàng sẽ chọn nơi ít hỗn loạn nhất để đi.
Dân chạy nạn vốn là người đáng thương, nhưng mà nay lại thành hồng thủy mãnh thú đáng sợ với bách tính bình thường.
Trương Túc dẫn theo Trịnh Hương Lan nhảy tới nhảy lui, khi các nàng vòng qua một ngã rẽ, đột nhiên nghe được tiếng thét chói tai thê lương, sau đó im bặt. Theo sau tiếng kêu khóc tuyệt vọng của phụ nhân, là tiếng cười tùy tiện của nam nhân.
“Bảo nhi của ta, Bảo nhi của ta ---”
“Ta liều mạng với các ngươi.”
Trương Túc đi theo âm thanh đến, nhìn thấy một nữ nhân như phát điên đấm đánh hai nam nhân dân chạy nạn, bên cạnh còn có một người xem náo nhiệt.
Đám các ngươi đáng chém ngàn đao, trả mạng cho Bảo nhi của ta nữ nhân không có bao nhiêu lực sát thương, dân chạy nạn đứng bên cạnh xem náo nhiệt, cầm lấy tảng đá nện mạnh lên đầu nữ nhân, nữ nhân phát ra tiếng gào thét ngắn ngủi, không cam lòng rồi lại vô lực trượt ngã xuống đất.
“Mấy tên súc sinh này!”
Trương Túc lao tới, trong tay cầm chủy thủ lấy từ không gian hệ thống, ra sức đâm chính xác vào giữa lung dân chạy nạn kia, sau đó thừa lúc tên còn lại không kịp phản ứng, một dao rạch nát cổ họng đối phương.
Người còn lại sợ choáng váng, vừa nãy còn đắc ý càn rỡ đã quỳ phịch xuống trước mặt Trương Túc: “Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng, ta sai rồi, đừng gϊếŧ ta, đừng gϊếŧ...”
Trương Túc ngay cả nói nhảm cũng lười nói với hắn, một dao tiễn hắn về trời.
Trịnh Hương Lan đi lên trước, nhìn đứa bé chết bên cạnh, không đành lòng quay mặt đi.
“Muội tử, chúng ta làm sao bây giờ?”
Trương Túc nắm chặt chủy thủ, máu tươi theo mũi nhọn chảy xuống. Nàm muốn tìm một chỗ để trốn, để sống sót.
Nhưng mà...
Cuối cùng nàng chỉ có thể cứu được hai mẫu tử Trịnh Hương Lan, những người khác đều sẽ trở thành tiếc nuối.
Nhưng bảo nàng chống lại toán dân chạy nạn không biết số lượng là bao nhiêu, còn có quan binh trong thành, nàng thật sự không có lòng tin.
Cẩu Đản dường như bị ồn ào ảnh hưởng, ở trong lòng mẫu thân phát ra tiếng hừ hừ.
Trịnh Hương Lan khó nén khủng hoảng: “Muội tử, chúng ta đi thôi, đừng ở đây nữa, chỗ này quá nguy hiểm.”
Trương Túc nghiến răng, đôi mắt hết nhắm rồi mở, mở rồi nhắm, cuối cùng không thể thờ ơ dửng dưng được.
“Ta muốn cứu người.”
Trịnh Hương Lan: “Cái gì!”
Trịnh Hương Lan quá kinh sợ, thế cho nên không biết nói gì tiếp theo.
Nàng biết muội tử thiện tâm, nhưng bây giờ là lúc nào rồi, các nàng ngay cả bản thân còn không lo được, còn đi cứu những người khác.
“Muội tử, ngươi hãy nghe ta nói, chúng ta không phải không cứu người, nhưng chúng ta phải bảo vệ mình trước đã. Tình hình loạn như vậy, hai nữ tử chúng ta thật sự có thể làm được gì sao.”
“Có thể.” Trương Túc trả lời dứt khoát lại kiên định.
Trịnh Hương Lan cứng họng.
Trương Túc biết nàng có thể, nàng có hệ thống, nàng có bàn tay vàng, nếu nàng không phát hiện tình cảnh bi thảm này, còn có thể an ủi mình, nàng chỉ là nhân vật nhỏ, không làm được gì.
Nhưng đã gặp phải, lại bảo nàng trốn tránh, nàng thật sự không làm được.
Nàng không theo chủ nghĩa anh hùng, nàng chỉ có một chút tính người mà thôi.
Trịnh Hương Lan không biết mình có tâm tình thế nào, kinh hoàng, sợ hãi, bất lực, nhận mệnh, còn có chút vui mừng. Thật sự vô cùng phức tạp.
Nhưng nghĩ lại mấy ngày nay ở cùng muội tử, lại cảm thấy tất cả đều nằm trong dự liệu.
Nếu không phải muội tử có lòng nhiệt tình, hai mẫu tử bọn họ có thể sống đến đêm nay hay không vẫn chưa biết.
Nàng ôm chặt nhi tử trong lòng, thấp giọng nói: “Vậy, vậy ta đi cùng ngươi.”
Trương Túc: “Ngươi...”
Trịnh Hương Lan giành nói trước: “Ngươi đi đâu, ta và Cẩu Đản sẽ theo ngươi đến đó.”
Trương Túc mím môi một cái, cuối cùng vẫn không kiềm được, lộ ra một nụ cười: “Cám ơn.”
Nàng dẫn theo Trịnh Hương Lan vào một căn nhà trống ở phía trước: “Ngươi ở trong nhà chờ một chút, ta ra bên ngoài tìm đồ.”
Trịnh Hương Lan ôm con ngoan ngoãn làm theo.
Trương Túc đi vào một gian nhà khác, xác định trong nhà không có ai, mặc niệm trong lòng: “Mua ba bộ quần áo vải bố cổ đại.”
Hệ thống: “3 điểm công đức.”
Trương Túc: “Được.”
“Đúng rồi, mua hai chén nước, sáu cái màn thầu.”
Trong nháy mắt trước mặt nàng đã xuất hiện một đống đồ vật.
Trương Túc cởϊ qυầи xuống, lau vết máu trên chủy thủ, sau đó nhanh chóng cắt bớt đầu tóc lộn xộn, thành một cái đầu nấm như chó gặm.
Sau đó nàng cởi hết đồ, dùng chủy thủ cắt một đoạn tay áo của bộ đồ mới, thấm nước lau mặt và thân thể, rồi mặc quần áo sạch sẽ vào.
Nàng muốn cứu người, vậy tuyệt đối không thể lấy thân phận dân chạy nạn để ra mặt được.
Thời thế loạn lạc này, việc kiểm soát thân phận vô cùng lỏng lẻo, chỉ cần nàng gọn gàng sạch sẽ một chút, đẹp một chút, sẽ không ai biết nàng trước đây là dân chạy nạn.
Sau khi nàng hoàn toàn đổi mới, lại lấy quần áo mới cùng với nửa chén nước còn lại đi vào, nói sơ lược lý do với Trịnh Hương Lan.
Còn lai lịch của chúng, nàng chỉ nói là tìm được trong nhà.
Trịnh Hương Lan không nghi ngờ gì, vội vàng nghe theo.
Trương Túc ở bên ngoài tranh thủ thời gian ăn màn thầu, sau đó uống nước giải khát. Chờ nàng ăn no, Trịnh Hương Lan cũng đã sạch sẽ đi ra.
Trương Túc mua một cái mồi lửa trong cửa hàng hệ thống, đốt hết quần áo dân chạy nạn, ánh lửa chiếu sáng căn nhà.
Trương Túc cầm chủy thủ tiến lên: “Tóc này của ngươi không được, ta phải chỉnh sửa một chút, được không?”
Trịnh Hương Lan run rẩy nói: “Được.”
Trương Túc tìm được một chiếc lược trong nhà, chải mười mấy cái cho Trịnh Hương Lan, sau khi xác định độ dài có thể búi tóc được, nàng cầm chủy thủ ước chừng, một dao cắt đứt đuôi tóc.
“Từ giờ trở đi, ngươi chính là tẩu tử của ta, trải qua chuyện này bị dọa sợ, cái gì cũng không rõ, có gì đều do ta trả lời.”
Trịnh Hương Lan liên tục gật đầu: “Ừ.”
Lúc hai mẫu tử Trịnh Hương Lan ăn màn thầu, uống nước, Trương Túc và nàng nhanh chóng trao đổi thông tin.
Một khắc sau, các nàng xuất hiện ở con phó bên cạnh.
Không ngờ ở đây còn lọt một tên, suýt chút nữa đã để chạy kẻ ác gϊếŧ đỏ cả mắt giơ cái ghế lên đập tới nữ đồng gầy gò.
Trương Túc xuyên qua cửa phòng đang mở, cầm chủy thủ ra sức đâm vào cổ kẻ ác, rút chủy thủ ra, máu tươi bắn tung tóe.