Trans: Bạch Lan Tửu
Tần Khiếu mới từ trên giáo trường luyện võ đi xuống đã nghe được thuộc hạ bẩm báo, có mấy người kỳ quái cầu kiến, tự xưng là đến từ phương bắc.
Tay lau mồ hôi của Tần Khiếu khựng lại, sau đó nói: "Dẫn người đến sảnh ngoài, ta sẽ đến sau."
"Vâng."
Đám người Khố Nhĩ Cáp được dẫn đến sảnh ngoài, mới ngồi xuống đã có người bưng các loại trà bánh lên.
Bọn họ đã từng nghe nói rằng người Vĩnh Nguyên rất chú ý lễ tiết, chủ nhân chưa đến mà khách đã dùng điểm tâm là vô cùng thất lễ.
Nhưng những món điểm tâm này thật sự quá mê hoặc đi.
Tuổi Khố Nhĩ Cáp còn nhỏ, không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, rốt cuộc vẫn nhớ rõ mục đích của chuyến đi này nên đành nhịn xuống.
Râu quai nón liếc mắt nhìn hắn một cái, rất vừa lòng, người sau trả lại một nụ cười lấy lòng.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, ngoài cửa xuất hiện một thiếu niên, do ngược sáng nên bọn họ chỉ có thể nhìn được thân hình của người nọ, vóc người mảnh khảnh, một thân trang phục bó sát, khiến cho đường cong hoàn mỹ cả người đều được phô ra hết.
Mãi đến khi người đến gần thì bọn họ mới thấy rõ được khuôn mặt của đối phương.
Mắt to, mũi cao, lông mi đen dày, môi mỏng, có lẽ bởi vì còn chưa trưởng thành, xương hốc mắt không hề cứng rắn giống như nam thanh niên nhưng lông mày lại chạy xéo, vốn nên là khuôn mặt tùy ý mà sắc bén của thiếu niên lại hợp với đôi con ngươi đen nhánh thâm trầm kia khiến cả người đều đạm mạc lạnh lùng đi, giống như một thanh bảo kiếm sắc bén bị vỏ đao khóa lại, hào quang thu lại nhưng vô cùng lợi hại, không dễ trêu chọc.
Đây là một sự tồn tại càng khó chọc hơn so với Ngô vương của quân Đức Thiên.
Ngô vương giống như một con sói điên, dựa vào bản năng bạo ngược xé toạc tất cả, loại người này sẽ không được lâu dài.
Trong lòng râu quai nón đã nghĩ rất nhiều, lập tức đứng dậy, tay phải đặt lên ngực, đồng thời khom lưng hành lễ: "Nỗ Đạt của bộ lạc Hiến Chân và tộc nhân, tham kiến thủ lĩnh đại nhân."
Những người khác cũng hành lễ theo.
Tần Khiếu liếc mắt nhìn Nỗ Đạt nhiều thêm một cái, sau đó lướt qua hắn, ngồi vào chỉ vị rồi mới nói: "Mấy vị đường xa mà đến, vất vả rồi, mời ngồi."
"Tạ đại nhân."
Tần Khiếu: "Không biết lần này mấy vị đến đây là có chuyện gì?"
Những người khác vừa khẩn trương mà lại chờ mong nhìn về hướng Nỗ Đạt.
Nỗ Đạt: ...
Nỗ Đạt phủi phủi vạt áo, ho khan hai tiếng, khen tặng: "Trước kia chúng ta định cư ở tái ngoại, chỉ biết đến dê bò, không biết thứ khác. Nghe nói Vĩnh Nguyên đất rộng của nhiều, chủng loại đồ vật phồn thịnh, vẫn luôn muốn đến xem thử, không ngờ lần này đến đây mới biết được kiến thức trước kia nông cạn biết bao."
Hắn cười khổ một tiếng: "Không dám gạt đại nhân, nếu không phải tiểu nhân tới đây một chuyến thì không biết trên đời này còn có đồ ăn tinh xảo như bánh quy, bánh kem kia."
Bọn họ là nam nhân trẻ tuổi, so với đồ ngọt thì vẫn thích da vịt xào, chân gà rán, lẩu cay linh tinh hơn.
Nhưng nữ nhân, trẻ nhỏ, người già trong bộ lạc chắc chắn sẽ vô cùng thích những thứ này, đặc biệt là bọn trẻ.
Trước kia trong bộ lạc có được một vại mật ong đều đã khiến người người coi như bảo bối không nỡ buông tay.
Nỗ Đạt thật lòng tâng bốc, những người khác cũng phụ họa theo.
Nhưng Tần Khiếu lại chỉ mỉm cười, lễ phép nghe, ngẫu nhiên đáp hai ba câu.
Chớp mắt đã trôi qua nửa canh giờ, Nỗ Đạt lôi hết lời trong lòng ra nói, Tần Khiếu lại vẫn không có phản ứng gì quá lớn, không khỏi có chút nóng nảy.
Tần Khiếu nâng chung trà lên, rũ mắt nhấp một ngụm trà xanh, vào miệng đọng lại, lại cứ cảm thấy thiếu chút hương vị.
Không đủ ngọt.
Suy nghĩ của hắn không khỏi bay xa, thật ra hắn cũng không quá thích uống trà sữa nhưng hắn thích người uống trà sữa.
Bên tai Nỗ Đạt vẫn đang tiếp tục thao thao về đủ thứ trong bộ lạc.
Hắn thật sự không phải một kẻ thông minh, trong lòng nghĩ gì đều đã viết hết lên trên mặt.
Hắn quá gấp cho nên bất tri bất giác đã sắp moi hết gốc gác của bản thân bày ra rồi.
"Thủ lĩnh, ngài cảm thấy bộ lạc của chúng ta thế nào?"
Thế nào?
Có dê, bò, ngựa, vậy đương nhiên là tốt. Tuy tái ngoại cũng bị ảnh hưởng một chút, nhưng so với Vĩnh Nguyên thì vẫn tốt hơn nhiều.
Ánh mắt Tần Khiếu ôn hòa, đến độ cong nụ cười trên mặt cũng không đổi, hắn đáp: "Rất tốt."
Nỗ Đạt có chút thất bại, có tên ngốc mới không nghe ra cái loại trả lời này chỉ là cho có lệ.
Tần Khiếu đánh giá thấy đối phương cũng sắp không nhẫn nại được nữa, mở miệng trước: "Hôm nay chư vị đã mệt mỏi, không bằng đi nghỉ ngơi trước đã."
Nhóm người Khố Nhĩ Cáp nóng nảy, bọn họ mệt cái gì, bọn họ không mệt.
Nhưng từ bên ngoài có hai hạ nhân tiến vào, lễ phép khom người.
Nỗ Đạt nén gấp gáp trong lòng xuống, hành lễ với Tần Khiếu, sau đó dẫn người ra ngoài.
Sau khi bọn họ rời đi, Tần Khiếu dặn dò xuống: "Tìm vài người dẫn bọn họ đi về hướng nhà xưởng bên kia."
"Vâng, đại nhân."
...
Mấy người Nỗ Đạt đi trên con đường xi măng trong thành Liên Châu, dù không phải là lần đầu thấy nhưng mặt đất bằng phẳng đến gần như trơn tuột dưới chân vẫn khiến cho bọn họ kinh ngạc cảm thán không thôi.
"Cũng không biết đây là loại bùn đất gì, thế nhưng rắn chắc như vậy."
"Nghe nói ngày mưa cũng không bị mềm, thật sự là nước lửa bất xâm."
Khố Nhĩ Cáp nhỏ giọng lẩm bẩm: "Giống như vị thủ lĩnh kia vậy."
Nỗ Đạt nhíu mày quát lớn: "Không được nói bậy."
"Đệ, đệ." Khố nhĩ Cáp có chút không phục, nhưng đối diện với ánh mắt của Nỗ Đạt vẫn chỉ có thể ngậm miệng.
Hắn vuốt cái bụng đang rì rầm, đáng thương nói: "Đại ca, đệ đói bụng."
Sớm biết vậy lúc ở sảnh ngoài đã ăn chút trà bánh. Hiện tại thì việc chưa làm xong, đồ cũng không ăn được, mặt trời trên đỉnh đầu còn lớn như vậy.(╥﹏╥)
Nỗ Đạt sờ soạng trên người một hồi, tìm được túi tiền, nhưng bên trong chỉ có vài đồng bạc vụn.
Những người khác còn thảm hơn so với hắn, còn tiêu sạch hơn so với mặt.
"Chút tiền thế này có thể dùng được hai ngày không."
Đáp án là phủ định.
"Đại ca, nếu không chúng ta đi." Một hán tử trong đó lấy tay làm đao làm bộ khoa tay múa chân một hồi.
Những người khác chỉ biết im lặng.
Trong lúc không khí đang cấp bách, một nam nhân vóc dáng nhỏ gầy chạy qua bên cạnh bọn họ: "Phường điểm tâm ở phía trước lại nhận người, tiền công đặc biệt cao, mua điểm tâm còn được chiết khấu."
Tiền công cao, có chiết khấu!!!
Ánh mắt mấy người Nỗ Đạt sáng lên, mấy hán tử chạy vèo một cái, đẩy người đang ồn ào sang một bên.
Nam nhân có vóc dáng nhỏ: ....
Khóe miệng hắn giật giật, chỉnh chỉnh xiêm y trên người, không đi về phía trước nữa, ngược lại đi vòng vòng trên đường phố.
Nhóm người Nỗ Đạt hỏi thăm dọc đường, rốt cuộc đi đến bên ngoài phường điểm tâm.
Bọn họ nhìn vách tường trắng tinh, cửa lớn cao cao, há hốc miệng.
"Đại ca, nơi này thật khí phái."
"Nơi rộng rãi thế này thật sự là làm điểm tâm."
Nỗ Đạt cũng chưa lấy lại tinh thần từ trong khϊếp sợ, không có cách nào trả lời những vấn đề của người khác.
Hắn nhấp nhấp miệng, tiến lên dò hỏi thủ vệ ở cửa, không tự giác mạnh mẽ bày ra mấy phần hiền lành, mỉm cười: "Vị đại ca này, xin hỏi nơi này của các ngươi còn nhận người không?"
Thủ vệ đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, trong mắt lại không có khinh miệt, chỉ là buồn rầu nói: "Huynh đệ, chỗ chúng ta đây có nhận người, chẳng qua là dáng vẻ của các ngươi không được đâu."
"Vì sao, chẳng lẽ các ngươi xem thường người bộ lạc Hiến Chân chúng ta." Đều là hán tử trẻ tuổi trong bộ lạc, đột nhiên đến một nơi phồn hoa, lại liên tiếp chịu nhục, tâm tư bọn họ trở nên đặc biệt mẫn cảm.
Thủ vệ phủ nhận: "Không có chuyện như vậy."
"Vậy sao lại thế này!" Hán tử trong bộ lạc lớn tiếng chất vấn.
Nỗ Đạt cũng không lên tiếng ngăn cản.
Thị vệ vẫn bày ra vẻ hòa nhã: "Các ngươi nghĩ xem, làm điểm tâm nhất định phải một thân sạch sẽ chứ, râu này của các ngươi, cả tóc nữa, nên gội đi."
Hắn còn chưa nói đến, ở khoảng cách gần đều có thể ngửi được mùi trên người bọn họ nữa.
Đám người Nỗ Đạt lập tức mặt đỏ tai hồng, thủ vệ có lòng tốt chỉ về một nơi: "Đó, người mới đi ra ở kia là quản sự, các ngươi tìm hắn đi."
Nỗ Đạt vội vàng dẫn người đi tìm quản sự.
Quản sự lơ đãng nhìn lướt ra ngoài cửa, thủ vệ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không hề lên tiếng.
Quản sự liếc mắt nhìn mấy người một cái: "Các ngươi trông đều rất có sức lực, vậy đi rửa mặt đi, nhớ thay quần áo lao động."
Quần áo gì cơ?
Nhóm người Khố Nhĩ Cáp mơ mơ hồ hồ đi vào một căn phòng nhỏ, trên đầu treo từng chậu từng chậu nước, trên vách tường cũng có những cái ống kỳ quái, quanh thân còn dán chữ và tranh vẽ.
Chữ thì bọn họ không biết rồi, chữ phồn thể đã không biết thì nói gì đến chữ giản thể.
Chẳng qua những sơ đồ kia thì vẫn có thể miễn cưỡng hiểu một chút.
Sau đó.....
Nhóm người Nỗ Đạt: !!!
Đến khi bọn họ đi ra đã là một canh giờ sau.
Không có cách nào cả, bọn họ tò mò với mọi thứ, đặc biệt là tấm gương soi lên có thể thấy được rõ mặt mình trong đó, suýt nữ đã dọa cho tên nhóc Khố Nhĩ Cáp kia phát khóc.
Ừmmmmm, sau đó mới phát hiện ra là xấu phát khóc.
Vì thế Khố Nhĩ Cáp sống chết đòi cạo râu.
Nỗ Đạt quả thực mệt hết cả người, hận không thể cho hắn một cái bạt tai.
Chẳng qua cũng nên ngẫm lại.
Đợi đến khi bọn họ đi ra đã qua một canh giờ, bọn họ thay một bộ quần áo lao động màu trắng gạo, tóc buộc gọn, trên khuôn mặt đoan chính của Khố Nhĩ Cáp còn có vài vết máu, đó là lúc cạo râu bị vạch ra.
Hắn vuốt mặt mình, cười đến xán lạn như ánh mặt trời: "Đại ca, ta cảm thấy đã đẹp trai lên rất nhiều."
Nỗ Đạt: Đệ đệ thúi.
Quản sự tiến lên: "Chuẩn bị xong thì đi theo ta."
Rốt cuộc bọn họ vẫn đi theo quản sự vào trong phường điểm tâm, lọt vào trong tầm mắt là một căn phòng lớn trống trải.
Tất cả mọi người đều làm việc ngăn nắp trật tự.
Đột nhiên Khố Nhĩ Cáp la lên: "Đại ca, huynh xem, đó là bánh quy, thật nhiều bánh quy."
Mọi người cũng nhìn sang theo.
Một người công nhân lấy số bánh quy mới vừa làm xong chia ra.
Hơn nữa....
Nỗ Đạt cẩn thận xem xét thì trong căn phòng vô cùng rộng lớn này gần như đều là nữ nhân làm.
Quản sự giống như biết hắn đang nghĩ cái gì, nói: "Làm điểm tâm tương đối rườm rà, nhưng không cần có thể lực, những nữ nhân này đi làm ở đây, mỗi tháng đều có được một số tiền công xa xỉ để cải thiện cuộc sống. Hơn nữa bọn họ mua điểm tâm còn có ưu đãi cho công nhân."
Khố Nhĩ Cáp cảm thấy có chỗ nào đó kì lạ, đột nhiên một vị ca ca bên cạnh nói: "Ngươi coi chúng ta thành nữ nhân!"
Đối với hán tử của bộ lạc bọn họ, đây là một loại sỉ nhục trắng trợn.
Quản sự kinh ngạc: "Sao có thể chứ? Các ngươi đến đây không phải để chuyển hàng sao? Đây là việc nằm ngoài biên chế, mỗi tháng chỉ có cơ hội mấy lần, chẳng những tiền công cao mà còn có thể hưởng chiết khấu của công nhân. Người khác muốn tranh cướp cũng không có cơ hội đâu." Dừng một chút, hắn giống như bừng tỉnh đại ngộ: "Hóa ra các ngươi không phải đến nhận việc ha, vậy sao không nói sớm để ta đi thuê người khác chứ."
Vừa nói quản sự vừa chuẩn bị rời đi.
Khố Nhĩ Cáp không thèm nghĩ ngợi đã giữ chặt người lại, cười làm lành: "Quản sự đại nhân chớ nghe ca ca ta nói bậy, đầu óc hắn có vấn đề, chúng ta đúng là đến nhận việc."
Ca ca bị ép thành đầu óc có vấn đề: (` へ )
Khố nhĩ Cáp thử hỏi: "Quản sự đại nhân, ở chỗ này của các ngươi làm việc một ngày thì tính tiền công thế nào."
Quản sự: "Ba đồng sắt một người."
Nhóm Nỗ Đạt mau chóng đổi thử, ba đồng sắt là ba trăm văn, vậy tiền công đúng thật là không ít.
Bọn họ tổng cộng có tám người, mỗi người ba trăm văn, vậy chính là... vậy chính là.....
Không xong rồi, nhất thời không tính ra được.
Mặc kệ, dù sao đến lúc đó mỗi người kiểm tra có ba trăm văn, à phi, ba đồng sắt là đủ rồi.
Sau đó tám người lập tức vui vẻ hài lòng đi theo quản sự nhận việc.
Bọn họ nhìn vật tư chất thành đống như hai ngọn núi nhỏ, ngược lại không cảm thấy gì, còn nghĩ tiền này lấy chắc rồi. Bọn họ cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu nhất là sức lực.
Tám hán tử tráng kiện cùng ra tay, đến nửa buổi chiều đã dọn xong, quản sự cười tủm tỉm cho bọn họ đồng sắt, còn tặng một bữa cơm.
Nỗ Đạt cảnh giác: "Chúng ta không mua cái này mà."
Quản sự cười ha ha: "Đây là cơm cho công nhân, không mất tiền, cơm không đủ còn có thể lấy thêm."
Trong mắt mấy người lập tức bốc lên ánh sáng.
Hy vọng một bữa cơm của bọn họ sẽ không ăn đến khiến quản sự phát khóc.