Edit: Trúc Điện chủ
Thiếu niên hận thù trừng mắt nhìn lão Lục, dùng hết sức đẩy hắn ta ra, đoạt lại lão nhân.
Lão Lục hoảng loạn thất thố: “Tiểu Cửu nhi, cháu nghe Lục thúc giải thích đã, chuyện hôm nay không phải như cháu nghĩ đâu, ta… Ta…”
“Được, ngươi giải thích đi.” Thiếu niên cắn chặt hàm răng, rõ ràng đang cố kiềm nén lửa giận.
Trong lòng lão Lục nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói: “Hôm nay ta đến là vì… Vì…” Đột nhiên hắn như gà mắc tóc “ta, ta” cả nửa ngày, đón lấy ánh mắt thiếu niên, hắn ta mới yếu ớt nói: “Ta muốn mang cháu vào bang hội. Ta muốn tìm một con đường mới cho cháu, muốn cho nương một cuộc sống an ổn.”
Oán hận quanh người thiếu niên gần như sắp ngưng thành thực chất. Nhưng mà ngoài dự đoán là hắn không phát hỏa, cũng không la hét giống như những người đồng trang lứa, mà rít từ kẽ răng ra một câu: “Vì sao?”
Lão Lục ngẩn người: “Cái gì cơ?”
Thiếu niên nhìn hắn: “Vì sao đột nhiên lại tìm ta? Đột nhiên nhớ tới tìm đường mới cho ta?”
Vẻ mặt lão Lục cứng lại, hơi nhếch khóe miệng theo bản năng cười làm lành, chính là ngoài cười nhưng trong không cười, ngược lại có vài phần vặn vẹo.
Hắn nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai mới nhỏ giọng nói: “Ta vẫn đều dõi theo các ngươi, chỉ là trước kia không có cơ hội.”
Thiếu niên: “Bây giờ đã có cơ hội?”
Lão Lục cúi đầu nhìn thi thể lão nhân, trong mắt hiện lên vẻ đau xót: “Tùng Sơn đại nhân đi qua Liên Châu, hắn nói hiện tại Liên Châu cực kỳ giàu có và đông đúc, một khi chúng ta đánh hạ Liên Châu thì sẽ có vô số chỗ tốt. Đến lúc đó Đông Hải Vương trực tiếp chiếm lĩnh toàn bộ vùng Tây Nam xưng hoàng, nói không chừng chúng ta còn có thể vớt được cái chức quan, về sau sẽ không bao giờ trải qua cuộc sống khổ cực nữa.” Nói đến phía sau, rõ ràng lão Lục rất hưng phấn, tràn đầy vẻ hướng về tương lai.
Đột nhiên thiếu niên nói: “Sau này nãi nãi đúng là không cần sống khổ cực.”
Nụ cười trên mặt lão Lục cứng lại.
Thiếu niên cúi đầu, rầu rĩ nói: “Ta không hiểu, vì sao ngươi nhất định phải mang theo những người khác đến nhà.”
Biết rõ đối phương đều là hải tặc, là đồ cùng hung cực ác, lại vẫn làm như vậy.
“Ngươi có thể nói lý do cho ta biết được không, Lục thúc?”
Lão Lục há miệng thở dốc: “Ta…”
Hắn có thể nói gì chứ, hắn muốn nói bây giờ hắn lăn lộn không tồi, có một đám huynh đệ, hắn có thể ra mặt. Hắn muốn nương và cháu trai kiêu ngạo vì hắn.
Nhưng mà vì sao chuyện xảy ra lại hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn chứ.
Cuối cùng vì sao chuyện lại thành như vậy?
Rõ ràng là hắn muốn cho người trong nhà trải qua cuộc sống tốt, làm người trong nhà cảm thấy quang vinh vì hắn, nhưng mà hiện tại, nương của hắn đã chết.
Thiếu niên liếc nhìn hắn, khiêng thi thể lão nhân lên chuẩn bị rời đi.
Lão Lục hoàn hồn, ngắn hắn lại: “Tiểu Cửu nhi, cháu muốn đi đâu vậy?”
Thiếu niên: “Đi chỗ nào cũng được.”
Nghĩ một chút, hắn lại nói: “Nãi nãi không hận ngươi, bà thường xuyên nói với ta rằng tổ tôn chúng ta có thể sống sót được là dựa vào ngươi lén tiếp tế.” Hắn cũng nhớ rõ, lúc trong nhà không còn một cái gì, góc tường đột nhiên xuất hiện một túi lương thực. Có người ức hϊếp bọn họ thì qua vài ngày sau những người đó sẽ xảy ra chuyện.
Hắn nhớ rõ, nãi nãi nói với hắn tất cả, hắn đều nhớ rõ.
Hắn cũng hiểu được, ngoài miệng nãi nãi nói căm hận Lục nhi tử làm hải tặc, không nhìn mặt đứa con trai này, nhưng vẫn sẽ len lén khổ sở, len lén quan tâm.
Nhưng mà, bây giờ nãi nãi đã chết.
“Lục thúc, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi như vậy, về sau nếu chúng ta gặp lại chính là người xa lạ.”
Cả người lão Lục chấn động, theo sau là lửa giận ngập trời: “Tiểu Cửu nhi, cháu đang nói mê sảng gì vậy, ta là Lục thúc của cháu, là người thân duy nhất của cháu.”
Thiếu niên không nói, cõng thi thể lão nhân rời đi.
“Tiểu Cửu nhi, Tiểu Cửu!!!”
“Cháu đứng lại đó cho ta.”
Lão Lục mạnh mẽ giữ chặt hắn lại, vừa muốn nói gì đó thì thiếu niên lại nói: “Nếu ngươi còn có một chút áy náy thì để cho ta đi đi thôi.”
“Cháu… Là nghiêm túc.”
Hai người đối diện nhau, xung quanh chỉ nghe được tiếng gió.
Lúc lâu sau, lão Lục buông lỏng tay ra.
“Cháu cầm lấy cái này đi.” Hắn ta đưa túi tiền qua.
Thiếu niên cầm lấy.
Lão Lục vẫn luôn nhìn theo bọn họ, mãi cho đến khi không còn thấy bóng người, trong lòng hắn ta vô cớ thấy khủng hoảng.
Từ này về sau, hắn ta thật sự chỉ còn một mình rồi.
Hắn thất hồn lạc phách quay về trong bang.
Bang hội này gọi là “Hải Bang”, bởi vì thủ lĩnh của bọn họ tự mình xưng Vương, tự xưng Đông Hải Vương, cho nên bên ngoài cũng ra vẻ nho nhã gọi bọn họ là “Đông Hải quân”.
Nghe giống như triều đình quân đội vậy, quá có khí phái, có đôi khi nghe thấy, chính bọn họ cũng quên bản thân là hải tặc.
Hắn ta cũng coi như là một tiểu đầu mục, cai quản chừng hai mươi thuộc hạ, có thể có một gian nhà gỗ nhỏ cho bản thân. Trong phòng hắn ta đặt một cái giường gỗ, một cây đao, một túi đựng nước, cùng hai bộ quần áo và túi tiền trên người hắn, đây là toàn bộ tài sản mà hắn có. Cho dù là thế cũng làm cho hắn ở trong những người cùng cấp bậc, cũng coi là lăn lộn không đến nỗi.
Lão Lục vuốt vuốt túi tiền phồng phồng của mình, vẻ mặt có chút cô đơn.
“Lục ca, Lục ca, Tần lão đại tìm ngươi.” Bên ngoài truyền đến tiếng gọi.
Lão Lục lập tức thu hồi vẻ cô đơn, trên mặt nặn ra nụ cười: “Đến đây.”
Hắn chui vào trong đám người, cười nịnh nọt với một tráng hán.
Nam nhân được gọi là Tần lão đại bị dỗ thật sự vui vẻ: “Lão Lục, ngươi không tồi đâu, lần này tấn công Liên Châu, ngươi đến làm thuộc hạ của ta nhé.”
Lão Lục cao hứng vô cùng liên tục nói lời cảm tạ.
Sau khi cơm rượu no say, lão Lục chủ động thanh toán tiền, Tần lão đại vô cùng vừa lòng, hắn ta là thưởng thức lão Lục thức thời.
Lão Lục cẩn thận nhìn trộm sắc mặt của hắn ta, thử hỏi: “Lão đại, ngươi biết Liên Châu nhìn thế nào không?”
Tần lão đại xỉa răng trả lời: “Nghe Tùng Sơn đại nhân nói, Liên Châu nơi đó có rất nhiều thứ tốt, còn có cả tiên nhân gì đó nữa.” Hắn ta cười nhạo một tiếng: “Có mỗi một chiêu này mà mấy người đó dùng không biết chán.”
“Vậy bọn chúng có lợi hại không?” Hắn vẫn rất sợ chết.
“Có lợi hại cũng không lợi hại bằng Hải Bang chúng ta…”
…
Giữa các đầu mục ở Hải Bang cũng đang nói về chuyện này.
Đông Hải Vương là nam nhân có râu quai nón, hàng năm hoạt động ở vùng biển, lão ta luyện thành một thân cơ bắp, cao to, chỉ ngồi ở một chỗ mà khí thế quanh thân đã làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
Hắn nhìn thuộc hạ của mình, trong mắt tràn đầy ghét bỏ: “Bọn phế vật kia thế mà có thể làm ngươi bị thương thành như vậy.”
Tùng Sơn Giang mím môi, không dám hé răng. Những người khác thấy thế cười to: “Tùng Sơn Giang đại nhân đây là bị người ta đánh cho sợ rồi.”
“Cũng đúng, dù sao lá gan của Tùng Sơn đại nhân cũng chỉ lớn hơn mũi kim một tí xíu thôi.” Vừa nói còn vừa so ngón cái và ngón trỏ với nhau.
“Nếu Tùng Sơn đại nhân sợ đối phương như vậy, lần này thảo phạt cứ để ta đi tiên phong đi, vương cảm thấy thế nào?”
Đông Hải Vương khẽ nâng mí mắt, sao cũng được. Dù sao bọn họ cũng sẽ không thua được.
“Vậy chờ ở quận Hối Cửu đi.” Bọn họ cũng không phải đồ ngốc, bọn họ xuất thân từ hải tặc, tất nhiên muốn lợi dụng ưu thế lớn nhất của bản thân rồi.
Xung quanh quận Hối Cửu nguồn nước phong phú, đến lúc đó có thể đánh cho đối phương không kịp trở tay.
Tùng Sơn Giang nhìn những người khác, mày hơi nhíu, không biết vì sao trong lòng hắn luôn cảm thấy thấp thỏm.
Lực hành động của đám hải tặc này rất nhanh, trong ngày lập tức mang theo người đi mai phục ở quận Hối Cửu.
Buổi tối, lão Lục đang nói chuyện với những người khác, đột nhiên hắn ta nghe được một chút âm thanh khác thường, đang muốn nghe cho kỹ thì âm thanh kia lại biến mất.
…
Nhất Niệm nghe thuộc hạ báo cáo, một lúc sau đuổi người ra ngoài, nhìn về phía Nguyên Chân: “Ngươi dẫn người đi xung phong.”
“Vâng.” Nguyên Chân thuận theo trả lời.
Tin tức này tự nhiên cũng truyền xuống dưới, đám người dưới tay Nguyên Chân lập tức không được vui cho lắm, cái này không phải cho bọn họ đi làm pháo hôi sao.
Nguyên Chân kiên nhẫn trấn an: “Nguy hiểm tồn tại cùng kỳ ngộ, muốn bò lên phía trên sao có thể không ra sức đổ máu.”
Từ lần trước sau khi bị Nhất Niệm chèn ép, bây giờ khi nói chuyện Nguyên Chân sẽ không nói mấy câu linh tinh như “A di đà phật” nữa, những người khác cũng không có phản ứng gì, bọn họ cũng không chú ý đến những chi tiết này, chỉ cảm thấy càng thân thiết với Nguyên Chân hơn một chút.
Nguyên Chân: “Các ngươi đi về trước nghỉ ngơi cho tốt đi, buổi sáng ngày mai chúng ta lại xuất phát.”
Chờ những người khác đi rồi, Nguyên Chân nhấc chân đi vào một căn phòng, bên trong có một thiếu niên bị hôn mê đang nằm.
Hắn ta cho người bắt mạch, lại giơ tay điểm vài cái vào ngực thiếu niên, không lâu sau thiếu niên chầm chậm tỉnh lại.
“Ngươi là?”
Nguyên Chân khẽ mỉm cười…
Lúc lâu sau, lá cây ngoài cửa sổ lung lay, Nguyên Chân dừng câu chuyện lại, nghiêng đầu nhìn qua vẫn chưa cảm nhận được cái lạnh.
Cách đó không xa, Nhất Niệm nghe thuộc hạ thuật lại với hắn, không chỉ có nội dung ngay cả ngữ khí cũng bắt chước.
Nhất Niệm khép hờ mắt: “Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi.”
Trong phòng chỉ còn lại một mình hắn.
“Vận khí của Nguyên Chân vậy mà không tồi.” Âm thanh lạnh lùng lại mang theo chút mềm mại đặc thù của thiếu nữ.
Nhất Niệm vuốt ve kính truyền âm trong lòng bàn tay, gần giống với cái lúc trước ban cho Chu Bắc, nhưng lại có chỗ khác biệt.
Bởi vì cái kính truyền âm này có thể để hắn nói chuyện với Chưởng môn dù ở xa ngàn dặm.
Nhất Niệm dịu dàng nói: “Người như hắn vĩnh viễn không làm chuyện vô dụng.”
Ngụ ý là vận khí tốt gì chứ, cái này đều là ngụy trang thôi.
Trương Túc ở bên kia dừng một chút, hệ thống thầm thì: “Ký chủ, ngươi xem xem ngươi chiêu mộ những người nào chứ, may còn có Nhất Niệm đỡ ở phía trước cho ngươi đấy.”
Trương Túc: “Oh.”
Hệ thống: …
“Chưởng môn đang luyện công à?” Trong giọng nói của thiếu niên mang theo chút cẩn thận.
Trương Túc lắc lắc đầu, sau đó mới nhớ ra đối phương không nhìn thấy được: “Ta đang… Suy đoán.”
Nhất Niệm chú ý tới đoạn dừng lại ở giữa, hắn không hỏi sâu hơn: “Chưởng môn thật khổ cực.”
Trong lòng Trương Túc chột dạ: “Ừ, ừ phải.”
Mắt thấy đề tài của hai người đi vào xấu hổ, sắp hết đề tài, Nhất Niệm lại đột nhiên nói về tình huống bên kia, “từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ”, nhưng không có chỗ nào mà không phải cái thú vị.
Trương Túc mải nghe đến quên cả thời gian, sau đó chờ đến khi nàng phục hồi tinh thần thì đã qua nửa canh giờ.
Cho nên, nàng đây là nấu cháo điện thoại phiên bản cổ đại một canh giờ á hả?
A a a a a a a a a…
Hệ thống: “Ký chủ đừng a a nữa, huấn luyện hôm nay còn chưa hoàn thành đấy.”
Trương Túc bĩu môi, mở ra bí tịch võ công, mắt to trừng mắt nhỏ với văn tự ở trên đó.
Hệ thống: “Ký chủ, hệ thống có thể cung cấp giảng giải đó.”
Trương Túc trợn trắng mắt: “Muốn tranh điểm công đức hả?”
Hệ thống: “Hì hì.”
Trương Túc: “Hệ thống ca, ngươi có biết bây giờ ngươi có chút bỉ ổi không?”
Hệ thống: “Ta vừa mới download dữ liệu, ngươi mới nói gì đó?”
Trương Túc: “A.”
Trương Túc bỏ qua việc này, nghiêm túc mở xem giảng giải về bích tịch của hệ thống.
Chỉ có thể nói ông trời rất công bằng, cho Trương Túc một phần mềm hack, thì sẽ không chịu cho nàng một cái đầu thông minh tuyệt đỉnh.
Trương Túc nhìn đi nhìn lại mười mấy lần mới miễn cưỡng sờ được đến một chút bí quyết.
Một lần luyện này chính là hai canh giờ, mãi đến nửa đêm mới đi ngủ.
Hệ thống nhìn không hợp mắt: “Ký chủ có thể luyện ban ngày mà.”
Trương Túc đúng tình hợp lý trả lời: “Ban ngày không có cảm giác.”
Hệ thống: “...”
Không phải chỉ là luyện công à, còn muốn cảm giác con mẹ gì chứ.
Tòa hành cung này, mỗi ngày đều có người quét dọn riêng, nhưng những người đó cũng không dám nói chuyện với nàng.
Được rồi, Trương Túc cũng không dám nói.
Một mình nàng ở đây, có đôi khi thật sự rất tịch mịch, trừ luyện công, đọc sách, ngẫu nhiên trêu chọc một hai câu với hệ thống, còn lại cũng chỉ có thể trò chuyện với Nhất Niệm.
Cũng không trách được lúc trước nàng nghe Nhất Niệm nói chuyện bên ngoài cũng có thể nghe hơn nửa canh giờ.
Tiên nhân quả thực là ô dù tốt, là thân phận tối cao, nhưng cũng đồng thời là nhà giam kiên cố nhất.