Edit: Yuzu
Sau khi chấm dứt cày bừa vụ xuân, lúa mì vụ đông đã bắt đầu thu hoạch.
Phần thu hoạch được này đối với mọi người có ý nghĩa rất khác, đây không phải là thức ăn Chưởng môn biến ra, mà là tự bản thân họ trồng ra.
Bọn họ khai khẩn đất hoang, gieo hạt giống, tưới nước, bón phân, nhìn cây lúa non phát triển, sau đó kết hạt, loại cảm giác chờ đợi mỗi ngày, sau đó có cảm giác thành tựu và thỏa mãn vì thành công, là không gì có thể thay thế.
Cho nên, lúc thu hoạch lúa mì, chỉ cần người có thể hoạt động đều đi trong đất, cho dù là đứa trẻ vài tuổi, cũng đi theo phía sau người lớn nhặt lúa, lương thực là đồ quý, lãng phí một hạt đều thật đáng xấu hổ.
Thôi Tiệp theo mọi người cùng lao động, không hề có sự tự cao tự đại của công tử thế gia.
Buổi tối, hắn lén mò vào phòng Nhất Niệm, nhỏ giọng nói: “Điện hạ người thật lợi hại nha, trời hạn như thế, người làm sao trồng ra lương thực.”
Nhất Niệm: “...”
Trong bóng tối, gân xanh trên trán thiếu niên nhảy lên: “Thôi --- Tiệp---, ai cho phép ngươi chạy tới phòng ta.”
Thôi Tiệp uất ức: “Điện hạ, ta không muộn thế này chạy tới phòng người, sao nói chuyện được với người.”
Nhất Niệm: ... Nhịn, nhịn xuống.
Sát, không nhịn được!
Hắn đánh người ra cửa phòng, vừa đóng cửa, mọi âm thanh trở nên yên tĩnh.
Ngủ.
Thôi Tiệp: 〒▽〒
Thôi Tiệp cẩn thận từng bước về chỗ ở của mình, cuối cùng không đợi được Điện hạ hắn tôn kính mở cửa gọi hắn.
Nếu không hỏi được Điện hạ, Thôi Tiệp bèn đi hỏi những người khác.
“Đương nhiên là Chưởng môn gọi mưa rồi.” Người nói chuyện ưỡn ngực, dáng vẻ vinh dự.
Thôi Tiệp: emmmm...
Hắn trông rất dễ lừa sao??
Thôi Tiệp bật cười: “Sao có thể.”
Hán tử thấy Thôi Tiệp không tin thì nổi giận: “Sao không thể, Chưởng môn của chúng ta là tiên nhân trên trời hạ phàm. Lật tay làm mây úp tay làm mưa.”
“Lương thực chúng ta ăn mỗi ngày, đều là Chưởng môn vung tay biến ra từ lăng không.”
“Còn có đại gia hỏa luyện sắt kia, ngươi thấy không, đó cũng là Chưởng môn biến ra.”
Hiện tại Trương Túc khá khiêm tốn, mặc dù lương thực là do nàng biến ra. thế nhưng nàng đều đặt trong kho, do Nhất Niệm phụ trách phân phối.
Còn việc trời mưa, lúa mì vốn là cây nông nghiệp chịu hạn, nên ngoại trừ lúc cần thiết, những cái khác không cần nhiều nước mưa, chỉ vào lúc cày bừa vụ xuân lại làm mưa một lần, hơn nữa lại là vào buổi tối.
Cho nên Thôi Tiệp giống như Tề sư gia, nghe truyền thuyết của Chưởng môn, nhưng mà lại chưa từng thấy tận mắt.
Đây cũng là lý do vì sao Tề sư gia chắc chắn Chưởng môn là giả thần giả quỷ. Hắn là sư gia của Vân Châu phủ, lâu lâu thì nghe được ở đâu đó, lại có phản quân khởi nghĩa xuất hiện truyền thuyết, đều là kịch bản cả.
Thứ Tề sư gia không tin, Thôi Tiệp lại càng thêm không tin.
Nhưng trong lòng hắn nghĩ Cửu Điện hạ thật tài giỏi, lừa gạt những người này, giống như là cùng nhập ma vậy.
Hắn ừ ừ à à gật đầu: “Đúng đúng đúng, ngươi nói đúng.”
Hán tử bực mình: Người này thật đáng ghét, chờ ngày nào đó Chưởng môn bộc lộ tài năng, sợ chết các ngươi.
Hắn tử quay mông về phái Thôi Tiệp, cắm đầu đi làm việc.
Thôi Tiệp nghẹn cười: “Uầy, ngươi tức giận à.”
“Không, ta làm việc.” Giọng nạt nộ.
Thôi Tiệp: Còn nói không tức giận.
Có điều Chưởng môn kia là người thế nào nhỉ, sao Điện hạ còn tán tụng người này, Chưởng môn ở Ổ Bảo, Điện hạ lại ở gian nhà phổ thông.
Lẫn lộn đầu đuôi thế này.
Hay là đêm nay leo tường vào xem?
May là hắn không làm, nếu không nhất định sẽ nghi ngờ cuộc sống.
Có người ở lãnh địa chạy nhanh thông báo: “Mọi người nỗ lực hơn, tranh thủ hôm nay gặt xong lúa mì, đêm nay Chưởng môn sẽ ra mặt.”
Lỗ tai Thôi Tiệp dựng lên, Chưởng môn xuất hiện.
Ôi hắc hắc hắc.
Trong lòng mọi người có chờ mong, cả người đều có sức, tốc độ làm việc rõ ràng nhanh hơn.
Trong Ổ Bảo.
Trương Túc vừa luyện xong một bộ quyền pháp, mới thu tay. Vừa quay đầu đã thấy Nhất Niệm ở bên cạnh, nàng giật mình: “Nhất Niệm, qua đây chúng ta luận bàn một chút.”
Nhất Niệm: “Được.”
Nhưng nói là luận bàn, Trương Túc rõ ràng cảm giác được đối phương không hề dùng sức với mình.
Trương Túc: “Ngươi nghiêm túc một chút, nếu không ta sẽ giận.”
Nhất Niệm cân nhắc một lúc, cuối dùng dùng bốn phần lực.
Trương Túc cùng người đánh không phân cao thấp, trong lòng vô cùng vui vẻ: “Hệ thống ca, thì ra ta cũng rất giỏi nha.”
Hệ thống: “Ừm đúng vậy ~~~”
Sau đó tiếp tục cấm đầu vào phim truyền hình...
Trương Túc luyện là tán đả và Vịnh Xuân, trước đây lúc chạy nạn nàng từng luyện nhu đạo, sau lại uống thuốc phục hồi, tính mềm dẻo, nhịp nhàng của thân thế đều tốt. Nhưng mà...
Nhất Niệm ăn ngay nói thật: “Chưởng môn thích hợp lấy nhu thắng cương, phương pháp bốn lạng đẩy ngàn cân.”
Tán đả và Vịnh Xuân nhiều ít vẫn là chú trọng lực lượng, Nhất Niệm và Trương Điềm Điềm luyện loại này thích hợp không ngờ. Chưởng môn thì... Càng thích hợp đi.
Trương Túc: Tuy rằng ngươi nói rất có lý, nhưng tại sao nàng vẫn không khỏi chạnh lòng.
Hệ thống đột nhiên ngoi lên: “Ký chủ luyện Thái Cực đi, Thái Cực thích hợp với ngươi.”
“Hơn nữa luyện Thái Cực, tự nhiên có khí chất tiên phong đạo cốt, có ích đối với hình tượng ngươi xây dựng.”
Trương Túc: “Bao nhiêu điểm công đức?”
Hệ thống: “Không mắc, 200 điểm công đức. Tuyệt đối là bản chính.”
Trương Túc: Ý thức bản quyền của Hệ thống ca thật sự cao.
Trương Túc: “Được rồi, ta mua.”
Sau khi Trương Túc mua công pháp Thái Cực cho mình, còn nghĩ đến tiểu đệ số một của nàng, ngay sao đó tặng cho Nhất Niệm một quyển bí tịch Thốn Quyền và một quyển bí tịch Thiếu Lâm côn.
Sau khi Nhất Niệm biết, có thể dạy cho Điềm Điềm. Kế hoạch thông suốt.
Trương Túc và Nhất Niệm cảm giác chỉ nói chuyện một lúc thì trời đã tối. Trong lòng hai người đều có chút tiếc nuối: Sao thời gian trôi qua nhanh vậy!
Trương Túc: “Hôm nay là ngày lành, cho nhà bếp làm chút thịt đi.”
Nhất Niệm: “Ừ.”
Trương Túc mím môi: “Vào giờ tuất bốn khắc, ta sẽ xuất hiện.”
“Tám giờ tối sao.” Nhất Niệm khẽ cười nói.
Chưởng môn đang cố gắng thích ứng với canh giờ của thế gian, hắn lại càng muốn dùng cách nói thời gian của bầu trời. Dường như như vậy, khoảng cách của hắn và Chưởng môn sẽ rất gần.
Trương Túc mím môi nheo mắt cười: “Ừ nhỉ.”
Suy nghĩ một lúc, nàng bổ sung: “Đến lúc đó ngươi chọn ra một trăm người ra sức làm việc nhất.”
Nhất Niệm: “Ta sẽ.”
Lúc Nhất Niệm rời khỏi ổ bảo, phía sau theo chừng hai mươi hán tử, trong tay mỗi người đều cầm không ít thứ. Có trẻ con mắt sáng thoáng nhìn thấy dấu vết của thịt, hưng phấn chạy về nhà nói với người lớn.
Vì vậy một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh mọi người đều biết.
Thôi Tiệp lau lau mồ hôi trên mặt, nhớ đến vị thịt, thèm đến chảy nước miếng.
Trước đây thật ra hắn ăn ngon hơn người bình thường, mỗi tháng vẫn có thể thấy thức ăn mặn, nhưng lúc đó người bị vây trong tình thế khó khăn, không có cách phá giải, khắp nơi đều là bách tính chịu khổ, đừng nói là thịt thông thường, dù là sơn hào hải vị, hắn cũng không có tâm trạng ăn.
Hiện tại thì khác, hắn là tù binh bị bắt nha, “một ngày một đêm” làm việc, cực khổ cố gắng cuối cùng cũng có thu hoạch ~~~
“Không biết tối nay là thịt gì?”
“Ta hy vọng là canh thịt dê, buổi tối hơi lạnh, có chén canh thịt dê, ấm áp từ đầu đến chân.”
“Canh cá cũng không tệ.”
“Cá không giải được cơn thèm, ta vẫn muối ăn thịt heo.”
“Thịt gà cũng được ha ha ha...”
Thôi Tiệp: !!!
Thôi Tiệp: Điện hạ từ đâu làm ra nhiều thịt như thế.
Nhìn dáng vẻ của những người này, hình như đều đã từng ăn một lần rồi.
Vào bảy giờ rưỡi tối, Nhất Niệm cho người chọn ra một trăm người làm việc cực lực nhất, lúc này làm không khí nóng lên.
Thôi Tiệp vốn là “tù binh”, trong tiềm thức của mọi người đều nghĩ hắn không có tư cách tranh cử, nhưng Thôi Tiệp tự nhận quan hệ giữa hắn và Điện hạ không bình thường, ngay sau đó giơ tay, nhảy lên thật cao: “Ta ta, ta, ta trẻ tuổi, ra sức làm việc, tuy rằng đến đây thời gian ngắn, nhưng ta làm được rất nhiều.”
Hai trăm tàn binh hắn mang tới cũng ồn ào: “Thôi tướng quân làm việc rất dốc sức, chọn hắn chọn hắn.”
Sau đó Thôi Tiệp đã được chọn ╮(‵▽′)╭
Những người khác được mở đường, cũng nhao nhao tự tiến cử.
Tần Thu Nguyệt giọng lớn, không hề thua nam nhân: “Còn có ta, ta vừa huấn luyện tuần tra, vừa tham gia cày bừa vụ xuân, gặt lúa mì, ta làm việc vô cùng dốc sức.”
Uyển Nương thấy thế, cũng giơ tay lên, những người khác thì càng không cần nói.
Nhất Niệm:...
Hắn nhìn Thôi Tiệp vui vẻ nhất trong đám người đang nhảy nhót, chỉ cảm thấy nắm tay vô cùng ngứa ngáy.
Qua nửa canh giờ tranh đua kịch liệt, một trăm người làm việc dốc sức nhất đã được chọn.
Những người khác còn tốt, Uyển Nương được chọn, có vài người không phục.
“Chỉ bằng dáng vẻ của nàng, nói nàng làm việc dốc sức nhất, ai tin chứ.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Có người nhỏ giọng bức xúc.
Nhất Niệm trầm mặt: “Ta tin, ta tận mắt nhìn thấy, còn có chuyện gì sao?”
Chuyện này,... Đương nhiên là không có gì rồi.
Đúng tám giờ, mọi người ngừng thở, dưới đèn đuốc sáng trưng, mọi người nhìn về hướng ổ bảo.
Thôi Tiệp đứng trong đám người, hai tay chắp sau gáy, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ, thầm nghĩ Chưởng môn này dáng dấp ra sao nhỉ, nghe nói là một thiếu nữ.
Chậc, tiểu cô nương cũng không dễ dàng gì.
Ánh lửa sáng trưng, mặt trăng treo cao, dưới ánh trăng màu bạc, xung quanh ổ bảo đột nhiên có mây mù, mây khói lượn lờ, Thôi Tiệp chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
Một thiếu nữ phá sương mà ra, nàng có tóc đen tựa tơ lụa gấm vóc, dưới ánh trăng dường như phát sáng. Ngọc quan tinh xảo trên đầu và tóc đen cùng tôn lên vẻ rực rỡ.
Mặt mày nàng như tranh, lại băng hàn lạnh lẽo, thật giống như ánh trăng, sáng lóa lại không hề có độ ấm.
Áo trắng trên người thêu nhật nguyệt hải triều và tường vân, viền chỉ vàng, phức tạp lộng lẫy.
Hình ảnh như vậy, thật sự như tiên nhân đi ra từ tranh vẽ, vô cùng chấn động.
Nếu chỉ nói như thế đã khiến mọi người kích động, như vậy khi mọi người thấy mây mù dưới chân nàng xếp thành bậc thang, tận mắt thấy nàng đạp mây mà đến, làm cho lòng người nổi sóng to gió lớn, tâm linh xáo trộn.
Miệng Thôi Tiệp há to có thể nhét được một quả trứng gà, nhánh cỏ ngậm trong miệng ở trong không trung lăn lộn mấy vòng, không tiếng động rơi xuống đất.
“Cung nghênh Chưởng môn---”
“Cung nghênh Chưởng môn---”
Chung quanh đều nhịp quỳ xuống, Thôi Tiệp chỉ cảm thấy đầu gối mềm nhũn, cũng tê dại quỳ xuống.
Nhất Niệm suýt chút nữa cũng muốn quỳ, may mà kìm được. Hắn không thể quỳ, một khi quỳ, hắn ở trong mắt Chưởng môn, sẽ không khác biệt bao nhiêu so với những người khác.
Chưởng môn thật là, lúc nào cũng làm cho người ta kinh hỉ (kinh ngạc và vui mừng) mới được. Chữ kinh nhất định phải nhấn mạnh.
Cuối cùng Trương Túc đi đến trước mặt Nhất Niệm, thiếu niên cung kính cúi đầu, ở tại bậc thang cuối cùng, vươn một bàn tay đến.
Trong lòng Trương Túc mỉm cười, nắm tay đi tới.
Cả người đạp lên mặt đất, trái tim lơ lửng của Trương Túc mới hạ xuống.
Hệ thống: “Thừa huệ 300 điểm công đức.”
Vẻ mặt Trương Túc cứng lại, lòng chẳng những khó chịu, còn nện trên đất một cái hố.
Trong lòng Trương Túc rít gào: “Sao lại đắt như vậy!!!”
Hệ thống chân thành nói: “Bởi vì hôm nay cách thức uy hϊếp càng cao nha.”
Trương Túc: ...
Lý do này... Thật là... Không có cách nào phản bác.
Trương Túc đứng trước mặt những người khác, Nhất Niệm đứng sau nàng nửa bước, cố trắng đứng trong cái bóng kéo dài của nàng, trong lòng xuất hiện một niềm vui giấu kín.
Tác giả có lời muốn nói:
Thôi Tiệp: A a a a a a a a a a a a a a a a