Cái khe rất hẹp, lưng Trương Túc dính sát vào thiếu niên, xiêm y mỏng không thể ngăn được thân nhiệt của đối phương, thậm chí Trương Túc còn cảm nhận được tim người phía sau đập liên hồi.
Nhưng không ai có suy nghĩ kiều diễm nào, bây giờ đang chạy trối chết đó, lơ là một chút sẽ lập tức trở thành thức ăn trong miệng người khác.
Qua khảng bảy, tám phút, Trương Túc thật sự không kìm được, hai người kia hẳn là cũng đã chạy một đoạn xa. Nàng vừa định đi ra từ khe hẹp, lại bị người ta giữ chặt.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói như đao sắt trượt qua đáy nồi, khàn khàn lại chói tai.
Trương Túc nhỏ giọng nói: “Người xấu chạy xa rồi, chúng ta nhanh chạy đi.”
Nàng thử giãy giụa, lại phát hiện lực tay của thiếu niên mạnh đến khác thường.
Trương Túc yếu ớt nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi buông ta ra trước được không.”
“Ta nói ngươi đừng nhúc nhích.” Hơi nóng phả vào lỗ tai Trương Túc, làm nàng run lên. Sau đó nàng nghe được một tiếng ho bị ép thấp, chóp mũi còn ngửi được mùi máu thoang thoảng.
Nàng vừa mới quay đầu, đã bị người phía sau đè đầu lại.
Trương Túc: ...
Thôi được, đây là ân nhân cứu mạng, nàng nhịn.
Trương Túc nhắm mắt lại ngủ, đột nhiên nghe được một trận tiếng bước chân rất nhỏ.
Cơn buồn ngủ lập tức biến mất, lỗ tai dựng thẳng lên.
“Hổ ca, phù... Nha đầu kia, phù... phù phù... Thật sự chạy rồi.”
Sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống, còn có tiếng rên khe khẽ.
Phế vật. Hổ ca giận dữ: “Ngay cả một tiểu nha đầu ngươi cũng không bắt được, cần ngươi để làm gì.”
Người cao gầy co lại trên đất, giận mà không dám nói gì.
Hổ ca gắt lên: “Đi về hỏi lão Ma, nói không chừng nha đầu đó chạy về rồi.”
Tiếng bước chân dần đi xa, mãi đến khi không nghe thấy nữa. Lần này Trương Túc lại không dám đi ra ngoài, chân nàng mềm nhũn.
Nếu như không phải thiếu niên mạnh mẽ đè nàng lại, nàng vừa chạy ra ngoài, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Lúc này cánh tay giữ nàng buông lỏng, thay vào đó là lực đẩy mạnh, Trương Túc đột nhiên không kịp đề phòng ngã trên đất: “Ngươi làm gì vậy?”
Giọng nói bỗng nhiên im bặt.
Nàng bò dậy, chạy tới bên người thiếu niên, lo lắng nói: “Ngươi bị thương.”
Thiếu niên lạnh mặt, nói ngắn gọn: “Đi.”
Vừa dứt lời đã phun ra một búng máu.
Trương Túc thấy vậy sốt ruột muốn chết, chẳng lẽ vừa rồi nàng không cẩn thận làm thiết niên bị thương. Đó chẳng phải nàng lấy oán trả ơn sao.
Trong lúc hình ảnh nông phu và rắn, Đông Quách tiên sinh là sói lướt qua trong đầu Trương Túc, nàng đã bị thiếu niên kéo chạy theo.
Lúc này nàng cũng không dám lộn xộn, thành thật chạy theo thiếu niên, sau cùng chạy thêm nửa canh giờ bọn họ mới dừng lại.
Trương Túc chống hai tay lên gối thở dốc, mồ hôi như tắm: “Lần này chúng ta được cứu rồi.”
“Tiểu huynh đệ, sao ngươi không nói lời nào vậy, vừa nãy ngươi..”
Sắc mặt thiếu niên trắng bệch, ôm chặt ngực, phụt một tiếng phun ra ngụm máu lớn. Dưới ánh mắt hoảng sợ của Trương Túc, thiếu niên nhanh chống ngã xuống đất, mất đi ý thức.
“Tiểu huynh đệ, ngươi đừng làm ta sợ nha, tiểu huynh đệ.” Trương Túc bước tới ôm người, nàng nhìn chằm chằm vào máu tràn ra từ khóe miệng thiếu niên, hoảng hồn.
“Hệ thống ca, máu của hắn, sao lại... sao lại màu đen?”
Máu không phải màu đỏ sao?
Hệ thống: “Túc chủ có mua một lần kiểm tra sức khỏe toàn thân không?”
Trương Túc muốn quỳ với nó, cắn răng nói: “Mua.”
Hệ thống: “3 điểm công đức.”
Trương Túc: “Được.”
Trương Túc thấy hoa mắt, sau đó trong đầu nàng xuất hiện một phần báo cáo kiểm tra sức khỏe chi tiết.
Tên họ: Không biết.
Giới tính: Nam
Tuổi: 13
Tình trạng thân thể: Trong cơ thể chứa độc tố không biết tên, dẫn tới cổ họng bị thương nặng, chân trái bị trật, vả lại nghiêm trọng hơn là dinh dưỡng không đầy đủ [!!!]
Chân thành nhắc nhở: Đề nghị nắm chặt thời gian điều trị, nếu không lúc nào cũng có khả năng ngừng thở.
Trương Túc không ngờ tình trạng của thiếu niên nghiêm trọng như vậy, nàng nhìn chân trái của thiếu niên, chỗ đó vừa đỏ vừa sưng. Nàng hoàn toàn không dám nghĩ tới, thiếu niên phải chịu bao nhiêu đau đớn, dẫn nàng một đường chạy trốn.
Trương Túc: “Hệ thống ca, có thuốc cứu được hắn không?”
Hệ thống: “Đương nhiên, cửa hàng hệ thống không gì không làm được.”
Tâm tình Trương Túc hơi buông lỏng một chút: “Ta mua một lọ thuốc cứu hắn, sẵn tiện giải độc trên người hắn.”
Hệ thống: “Thuốc phục hồi, trong vòng nửa canh giờ khiến người bị thương như hồi sinh.”
Ánh mắt Trương Túc sáng lên: “Ta mua.”
Hệ thống: “Xin lỗi túc chủ, điểm công đức của ngươi không đủ.”
Trương Túc thuận miệng nói: “Không phải ta còn có thể nợ 200 điểm... Đợi đã.”
Nàng cảnh giác: “Thuốc phục hồi bao nhiêu điểm công đức?”
Hệ thống vô tình phun ra một con số: “100 điểm công đức.”
Trương Túc suýt chút nữa hét lên thành tiếng, nàng cứu một mạng người mới được 5 điểm công đức, dựa vào đâu mua một lọ thuốc chữa trị lại 100 điểm công đức.
Trương Túc tức giận hỏi nghi hoặc trong lòng.
Hệ thống: “Bởi vì thuốc chữa trị là sản phẩm thuộc về vị diện cấp cao.”
Trương Túc: ...
Lý do này thật là cmn khó có thể phản bác.
Trương Túc nhìn thiếu niên trên đất, trong lòng do dự, cứu thì nhất định phải cứu, nhưng cứu như thế nào, đó mới là vấn đề.
100 điểm công đức thật sự quá đắt, nàng mới dư được một ít, lại phải mang nợ trên lưng lần nữa sao ╥﹏╥
Chung quanh yên tĩnh, chỉ có ánh nắng chói chang không biết mệt mỏi chiếu lên mặt đất, không hề bớt xén một chút nào.
Trương Túc đứng ở đó, cảm thấy trời cao đất rộng sắp nhấn chìm nàng.
Một lúc lâu sau, nàng vuốt mặt: “Chịu nợ 100 điểm công đức mua thuốc phục hồi.”
Không mua không được mà, lương tâm nàng không vượt qua điểm mấu chốt kia.
Trong ngực nàng đột nhiên xuất hiện một vật cứng dài, đây là nàng đã ước định với hệ thống, trừ phi nàng cố ý nói rõ, bằng không đồ vật đều đặt vào trong lồng ngực nàng.
Trương Túc lấy đồ ra, giống như một cái ống nghiệm cơ bản, bên trong là chất lỏng trong suốt. Cái này nếu không nói, nàng còn tưởng là nước đó, nhưng nhìn cẩn thận một chút, sẽ phát hiện thứ này đặc sệt nước một chút.
Trương Túc lau vết máu bên miệng thiết niên, sau đó một tay đỡ lấy hắn, tay kia cầm thuốc phục hồi, dùng miệng cắn mở nút, đút thuốc phục hồi vào miệng hắn.
Một ống thuốc phục hồi không nhiều lắm, chỉ chớp mắt đã đút xong.
Trương Túc nhìn đáy ống nghiệm còn lại một ít.
Thôi, thật ra thì, thân thể của hắn cũng không tính là quá tốt.
Nàng lại mua một chén nước, cẩn thận rót nước vào ống nghiệm, lắc lắc một lát, ngửa đầu uống một hớp.
Đồ mắc như vậy, nàng cũng muốn nếm thử mùi vị!
Trương Túc chép chép miệng: “emmm”
Mùi vị chẳng khác gì nước trắng.
Trương Túc lo liệu nàng có bị hệ thống lừa rồi không.
Thôi vậy, mua cũng đã mua rồi, từ từ đi. Không phải hệ thống đã nói trong nửa canh giờ mới có thể thấy hiệu quả sao.
Trương Túc ném ống nghiệm cho hệ thống thu về, nàng ôm thiếu niên đi tới chỗ râm để nghỉ ngơi.
Kết quả bọn họ vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, thiếu niên đột nhiên co lại thành cuộn, cả người giống như là phải chịu đựng thống khổ cực lớn.
Cả người Trương Túc tê dại ra.
...
Đau, toàn thân đều đau.
Dường như có người dùng bàn chải chà rửa kinh mạch của hắn, gột rửa mỗi một nơi trên cơ thể hắn. Loại đau đớn này giống như lúc trước hắn bị người ta rót thuốc độc, lục phủ ngũ tạng giống như bị thiêu đốt.
Vào lúc Tần Khiếu cho rằng bản thân mình sẽ đau như vậy đến bất tỉnh, loại đau đớn mãnh liệt này tan đi, hắn tựa như được ngâm suối nước nóng trong mùa đông, trên người ấm áp, toàn bộ lỗ chân lông đều mở ra.
Trương Túc nhìn thiếu niên miệng phun máu như điên, quanh người bốc lên một chút bùn đen, bóp mũi nhảy ra ba bước: “Cục cưng của ta, đây không phải là thuốc phục hồi, đây hẳn là tẩy tủy phạt kinh đi.”