Edit: Trúc Điện chủ
Trên bầu trời không có bông tuyết, chỉ có không trung xám xịt cùng với gió lạnh thấu xương, giống như bịt kín một tầng bóng ma trên mặt đất.
Nhóm người đi đường đi xuyên qua gió lạnh gào thét, có người chân mềm nhũn trực tiếp ngã xuống mặt đất, sau đó rốt cuộc không bò dậy nổi.
Những người khác ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn, chết lặng vòng qua thi thể tiếp tục đi về phía trước.
Bọn họ không biết bọn họ muốn đi đâu, chỉ biết nơi nào không thể đi.
Có người tạo phản, công chiếm vào phía sau Việt huyện, đại quân Hoàng thượng phái đi cũng đã tới rồi, hai phe nhân mã lập tức đánh đến trời đất đen kịt.
Mấy người bọn họ là dân chạy nạn cũng bị coi là người tạo phản, bị chém gϊếŧ tới tấp, bọn họ không thể không chạy trốn khỏi Việt huyện. Bọn họ không biết trong đội ngũ chạy nạn của bọn họ cũng lẫn người thường vào, nhưng theo thời gian trôi qua, mọi người đều dần dần trở nên giống nhau.
Thôi Tiệp nhìn bá tánh hoảng loạn chạy trốn, tiếng khóc la rung trời, nước mắt ứa ra.
“Bọn họ đều là bá tánh vô tội, tên khốn khϊếp Triệu Chu kia lại không phân tốt xấu chém gϊếŧ luôn cả bọn họ.”
“Không được, ta phải đi tìm hắn ta.”
Tại phủ đệ nghỉ chân tạm thời của chủ soái, Triệu Chu đang hưởng thụ mỹ thực rượu ngon, nhìn mỹ nhân khiêu vũ, vô cùng khoái hoạt, mãi cho đến khi một thiếu niên toàn thân đầy nhuệ khí vọt vào.
“Triệu Chu!”
Triệu Chu ném chén rượu: “Làm càn, ai cho phép ngươi không có tôn ti trật tự nào như vậy.”
Thôi Tiệp nhẫn nhịn, ôm quyền nói: “Chủ soái, vì sao phải sai người tàn sát bá tánh bình thường.”
Triệu Chu không kiên nhẫn: “Đều là chút tiện dân, ai biết bên trong có gián điệp không chứ.”
Thôi Tiệp: “Vậy cũng không thể gϊếŧ hết mà?”
Triệu Chu cười nhạo: “Thôi Tiệp tiểu nhi, ngươi đừng quên thân phận của bản thân mình, bổn soái mới là chủ soái. Ngươi tự tiện xông vào phủ đệ nghỉ chân của bổn soái, gọi thẳng tên húy của bổn soái, không biết lớn nhỏ, ấn theo quân lệnh, phạt 30 quân côn.”
Thôi Tiệp: “Ngươi…”
Triệu Chu lạnh lùng nói: “Người đâu, động thủ.”
“Khoan đã.” Thôi Phất nghe được tin vội vàng chạy tới, ôm quyền nói: “Chủ soái thứ tội, Thôi Tiệp còn nhỏ tuổi làm chủ soái tức giận là Thôi Tiệp có lỗi, nhưng xin chủ soái xem xét cho Thôi Tiệp lần đầu vi phạm, có thể xử phạt nhẹ đi không.”
Triệu Chu liếc mắt trên dưới đánh giá Thôi Phất, nhếch miệng: “Được thôi, ngươi bảo Thôi Tiệp quỳ xuống gọi lão tử ba tiếng gia gia, lão tử tạm tha cho hắn.”
Sắc mặt Thôi Phất lúng túng.
Thôi Tiệp giận dữ nói: “Ngươi đừng có mơ.”
Ánh mắt Triệu Chu trầm xuống: “Người tới, động thủ.”
“Từ từ,” Thôi Phất ngăn trước mặt đệ đệ.
Triệu Chu: “Thôi Phất, ngươi cũng muốn cãi lại quân lệnh à?”
Thôi Phất cân nhắc một chút, sau đó ôm quyền: “Huynh trưởng như cha, con hư cũng là lỗi của cha. Thôi Phất xin được thay Thôi Tiệp chịu phạt.”
“Ca…” Thôi Tiệp giữ chặt tay ca ca, nóng nảy nói với Triệu Chu: “Ta chọc ngươi, ta bị phạt là được.”
Thôi Phất quát lớn: “Câm miệng.”
Thôi Tiệp: “Nhưng mà…”
Thôi Phất trừng mắt: “Ta bảo ngươi câm miệng.”
“Ôi ôi ôi, thật là huynh đệ tình thâm biết bao nha.” Triệu Chu vỗ tay đi vòng quanh huynh đệ Thôi gia một vòng: “Bổn soái cũng không phải người không thông nhân tình, bổn soái thành toàn cho các ngươi, để Thôi Phất bị phạt thay.”
“Ca, không cần.” Thôi Tiệp ngăn không cho những người khác đến gần, nhưng chung quy cũng chỉ là châu chấu đá xe mà thôi.
Hắn nghe được tiếng gậy gỗ nặng nề đánh lên thân thể, hận không thể nhào qua che chở trước người ca ca. Nhưng thủ hạ của Triệu Chu lại đang gắt gao đè hắn xuống.
Hắn chỉ có thể nghe và nhìn mà không làm được một cái gì cả.
Nhận xong 30 quân côn, cho dù là Thôi Phất cũng không đứng nổi. Hai huynh đệ dìu nhau rời đi.
Triệu Chu bưng chén rượu lên uống một ngụm, vô cùng vui sướng: “Thiếu niên anh tài, thiên tư trác tuyệt, ta nhổ vào.”
Làm việc dưới tay lão tử còn dám ngông cuồng, ta cho người đánh nát xương cốt ngươi ra.
Trong phòng nhỏ, Thôi Tiệp bôi thuốc cho ca ca, đôi mắt đỏ hồng cố gắng nhịn không khóc: “Ca, thực xin lỗi, đều là lỗi của ta.”
“Ngươi thật sự có sai, sai ở chỗ không đủ cẩn thận.” Thôi Phất yếu ớt nói: “Lữ Quý Phi an bài Triệu Chu làm chủ soái, chính là muốn bào mòn chúng ta tới chết.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Triệu Chu là chủ soái, bọn họ không có biện pháp nào hết.
Hắn rũ mắt xuống, mất mát nói: “Nếu Cửu điện hạ còn sống thì tốt rồi.”
Thôi Phất thở dài: “Tiệp nhi, chừng nào đệ mới sửa được tật xấu nói không lựa lời này chứ.”
Vì sao Lữ Quý Phi nhằm vào bọn họ chứ, còn không phải vì lúc trước bọn họ đi lại gần với Cửu điện hạ sao.
Cửu điện hạ…
Người thông minh như thế lại rơi vào kết cục như vậy, thật làm cho người tiếc hận mà.
Nhưng nghĩ lại tình cảnh của bản thân mình, Thôi Phất cười khổ: Đến bản thân bọn họ cũng khó bảo toàn, còn đi lo lắng cho người khác gì chứ.
…
“Hắt xì…”
Nhất Niệm xoa xoa cái mũi, cảm nhận được chút lạnh lẽo, lập tức vận chuyển nội lực chạy một vòng quanh thân, tức khắc ấm áp hơn nhiều.
Chu Đại Hà quan tâm nói: “Nhất Niệm đại nhân, ngươi không sao chứ?”
Nhất Niệm: “Không có việc gì, tiếp tục tuần tra.”
Thần sắc Chu Đại Hà nghiêm trang: “Vâng.”
Mỗi ngày, đội hộ vệ đều phải thay phiên tuần tra xung quanh để đảm bảo sự an toàn cho lãnh địa.
Bọn họ đi xuống một lúc cũng không phát hiện được gì cả.
Chu Đại Hà: “Nhất Niệm đại nhân, hôm nay chúng ta có thể về không?”
Nhất Niệm ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Quay về đi.”
Hắn định mang theo người quay về, đột nhiên lỗ tai vừa động hắn lập tức dừng chân lại.
“Chu Đại Hà, đi sang bên trái nhìn xem.”
Tuy Chu Đại Hà không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn mang theo người đi qua.
Sau đó lập tức nhìn thấy trên mặt đất có hai người trẻ tuổi đang nằm bò. Không giống với dân chạy nạn bị đói đến hôn mê mà trên người bọn họ còn có thương tích.
Chu Đại Hà cho người đem hai người này về: “Nhất Niệm đại nhân, ngươi xem này.”
Hắn cho Nhất Niệm xem vết thương do đao ở sau lưng người trẻ tuổi, Nhất Niệm rùng mình: “Lập tức quay về lãnh địa.”
Qua thời gian mấy tháng, xung quanh lãnh địa đều đã tạo phòng ngự đơn giản, ở trung tâm lãnh địa chỗ sau núi, đang tu sửa Ổ Bảo[1], hiện giờ đã có thể nhìn thấy được hình dáng ban đầu.
[1] Ổ Bảo: Là một công trình phòng thủ dân sự, có thể được coi là một dạng pháo đài tự vệ của địa phương.
Mà nhà cho người thường ở cũng đều có bàn hỏa kháng[2], chuyên để đối phó với trời đông giá rét.
[2] Bàn hỏa kháng: Một loại bàn giường đất, ở dưới cho củi vào để sưởi ấm.
Trương Túc đang ở trong phòng xem thư tịch về quản lý, đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Chưởng môn, ta là Nhất Niệm.”
Trong lòng Trương Túc khẽ cười: Đương nhiên ta biết ngươi là Nhất Niệm rồi, nghe giọng nói đã biết rồi đó.
Trương Túc: “Cửa không khóa, ngươi vào đi.”
Trương Túc cho rằng đi vào sẽ là một tiểu thiếu niên rực rỡ, không nghĩ tới gọi một mà được ba.
Đầu mũi Trương Túc ngửi được mùi máu tươi, nhìn qua mới phát hiện có hai dân chạy nạn xa lạ.
Người của lãnh địa bọn họ hiện tại đã thu thập tương đối sạch sẽ.
Chu Đại Hà đỡ bả vai dân chạy nạn, để lộ ra vết thương do đao chém ở sau lưng hắn.
Nhất Niệm nói: “Xin Chưởng môn cứu một cứu bọn họ.”
Trương Túc nghe vậy chút nữa thì bật cười, nhưng nhìn đến Chu Đại Hà còn đứng đó, nàng cố kiềm lại, nói với Chu Đại Hà: “Ngươi ra ngoài trước đi.”
Chu Đại Hà cung kính đáp: “Vâng, Chưởng môn.”
Cửa gỗ mở ra rồi lại đóng lại, phát ra một loạt tiếng kẽo kẹt.
Trương Túc: “Hệ thống ca, ta mua bình thuốc chữa ngoại thương.”
Hệ thống: “5 điểm công đức.”
Trương Túc: “Mua.”
Tay Trương Túc vuốt một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái bình nhỏ, nàng cũng không có động tác nào tiếp nữa, Nhất Niệm lập tức nhận lấy cái bình, bôi thuốc cho hai người bị thương.
Nhất Niệm nghiêng tai, sau đó giơ tay sờ sờ vào trán hai người: “Chưởng môn, bọn họ đang phát sốt.”
Trương Túc cảm thấy những lời này có thể phiên dịch thành: Chưởng môn, có thể lại cho bọn họ thuốc nữa không.
Trương Túc mím môi: “Hệ thống ca, hai viên thuốc hạ sốt bao nhiêu điểm công đức?”
Hệ thống: “Hai mươi điểm công đức.”
Trương Túc: …
Trương Túc: “Ta mua một viên.”
Từ trước đến giờ người cổ đại chưa bao giờ được uống thuốc hạ sốt, lần đầu tiên uống vào, chắc chắn hiệu quả rất tốt.
Trong tay Trương Túc lại xuất hiện một viên thuốc hình tròn. Trong chớp mắt Nhất Niệm đã hiểu, sau khi qua lấy, hắn bẻ làm hai phần, vốn muốn trực tiếp cho nuốt xuống, nhưng lại nghĩ đến hai người này đang hôn mê, vì thế hắn đi đến bên cạnh bàn gỗ mà Trương Túc đang tựa lưng vào, ngón tay nhẹ nhàng vân vê, viên thuốc lập tức hóa thành bột phấn tẩm vào trong nước, hắn bưng về cho hai người kia uống vào.
Nhất Niệm một lần nữa nâng hai người kia lên: “Chưởng môn nhân ái hiền lành, đợi hai người này tỉnh lại, ta nhất định sẽ nói cho bọn họ biết ân đức của Chưởng môn với bọn họ.”
Trương Túc có hơi ngượng ngùng, thật ra nàng cũng không làm cái gì mà.
Được rồi, thật muốn nói, nàng bị thiệt 5 điểm công đức đó.
Nhưng mà cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, thiệt thì thiệt đi.
Trương Túc nhìn Nhất Niệm mang người rời đi, trong lòng vô cùng cảm khái: “Nhất Niệm thật là một hài tử tốt tâm địa thiện lương mà.”
Đến tối, hai người hôn mê cũng dần dần tỉnh lại, Nhất Niệm để người nấu nước cơm cho bọn họ, may mà mùa đông nhiệt độ không khí thấp nên nước cơm lạnh nhanh, nếu không bằng tốc độ ăn của hai người này thì thể nào cũng bị bỏng mồm mà.
Hai người một hơi uống hết ba chén nước cơm, mới hơi tìm về được chút lý trí.
Nhất Niệm để những người khác đi ra ngoài, hắn tự bê ghế đến ngồi cạnh giường: “Tại sao các ngươi lại bị thương?”
Hai người liếc nhau, ấp úng không nói.
Nhất Niệm: “Các ngươi bị thương, là ta nhặt được các ngươi mang về, Chưởng môn cho các ngươi thuốc trị thương và hạ sốt.”
Hai người lập tức nói: “Đa tạ tiểu công tử cứu mạng, ân cứu mạng này không gì có thể báo đáp hết được.”
Nhất Niệm giơ tay ngăn lời bọn họ: “Bây giờ các ngươi có thể báo ân luôn, chỉ cần nói cho ta biết các ngươi là người nơi nào, đã xảy ra chuyện gì, làm sao bị thương mà chạy tới đây?”
Nếu là dân chạy nạn đánh lộn với nhau thì sẽ không có miệng vết thương như vậy. Cái này chỉ có thể thuyết minh ở không xa Xích Hạ có một cỗ thế lực, đối phương còn có vũ khí.
Có lẽ là quan binh, hoặc là quân khởi nghĩa, hoặc là sơn phỉ.
Mặc kệ là loại tình huống nào, đối với Xích Hạ hiện tại cũng rất bất lợi.
Trong đó có một người lớn tuổi hơn nói: “Chúng ta đến từ Hội huyện. Có nạn dân quần công vào huyện thành, ban đầu huyện nha ở đó chủ trương trấn an khuyên bảo, kết quả đám dân chạy nạn kia căn bản không nghe, đập phá khắp nơi trong huyện thành, quan phủ chỉ có thể xuất binh trấn áp, lúc thật vất vả mới sắp thành công, thì sau đó lại có một đám thanh niên trai tráng ùa vào, đối phương gần như đều có vũ khí, không câu nệ là đao, cuốc, hay đại côn.”
Thanh niên tuổi nhỏ hơn một chút nói: “Huyện nha trải qua ứng chiến lúc trước, vốn chính là nỏ mạnh hết đà, sao có thể qua được đợt tấn công mạnh mẽ này, huyện thành bị phá, sau khi những người đó vọt vào, càng thêm điên cuồng, nơi nơi cướp đoạt đồ, cuối cùng còn đốt luôn cả huyện thành.”
Nhất Niệm vuốt ve ngón tay hỏi: “Hội huyện cách nơi này có xa lắm không?”