Edit: Yuzu
Trương Túc ăn cơm nước xong, dùng khăn lau miệng rồi đi tản bộ xung quanh cho tiêu cơm.
Nàng mới đi một lát, phía sau đã truyền tới tiếng bước chân.
“Chưởng môn.”
Trương Túc: “Là Nhất Niệm à, đi cùng ta một lát đi.”
Nhất Niệm lập tức đáp: “Vâng.”
Trương Túc có chút nghi hoặc, vừa rồi nàng nghe tiếng hai bước chân khác nhau, chẳng lẽ nàng nghe nhầm.
Trịnh Hương Lan ném đứa bé đang ôm xuống đất, sờ sờ đầu nó: “Lần nào ngươi cũng thua Nhất Niệm, sao còn nhiều lần đối nghịch với hắn.”
Nữ oa cắn răng không nói lời nào, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai người đi phía trước.
Trịnh Hương Lan vừa bất lực vừa buồn cười: “Được rồi, đi theo ta nào.”
Nữ oa hất tay nàng ra, thoắt cái đã đi vào bóng đêm. Trịnh Hương Lan phải chăm sóc nhi tử, cũng không dám mặc kệ mọi thứ mà đuổi theo.
Thật ra Trương Túc không biết nói gì với thiếu niên, Nhất Niệm đã chín chắn hơn tuổi, cho nên có đôi khi Trương Túc muốn nói đùa với hắn một chút, lại cảm thấy không ổn.
Hệ thống: “Ký chủ, thời khắc yên bình điềm đạm như vậy, ngươi có thể cần một quyển kinh Phật để gột rửa tâm linh.”
Trương Túc ỷ vào bóng đêm không ai thấy, hướng lên trời liếc mắt một cái: “Lòng ta rất sạch sẽ, không cần gột rửa nữa.”
“Chưởng môn, ta...”
Trương Túc: “Ừ?”
Nhất Niệm cười: “Không có gì, chỉ cảm thấy đi cùng Chưởng môn như vậy rất vui.”
Tim Trương Túc bỗng dưng mềm nhũn: “Đồ ngốc.”
Nếu như có thể mãi đi theo bên cạnh Chưởng môn, vậy Nhất Niệm sẽ làm kẻ ngốc.
Gió đêm thổi tan mây đen, ánh trăng sáng trong rơi xuống, dưng ở đáy mắt thiếu niên, thật như vậy, động lòng người như vậy.
Trương Túc gần như là không dám nhìn thêm: “Ngươi tuổi còn nhỏ thì biết cái gì, mấy lời như vậy không nên nói nhiều.”
Nàng giống như là giấu đầu hở đuôi: “Ây da, ban đêm gió mát, đi đi, về thôi. Nếu không bị cảm cúm sẽ không tốt.”
Nhất Niệm ở chung với nàng một thời gian, biết lâu lâu miệng nàng sẽ thốt ra một số từ kỳ lạ. Giống như cảm cúm có nghĩa như phong hàn.
Hắn đi nhanh theo phía sau: “Chưởng môn, ta thân thể cường tráng, ta chắn gió cho ngươi.”
Trương Túc phụt cười ra tiếng: “Thôi đi, cái thân thể nhỏ này của ngươi, cường tráng đâu ra. Ta chỉ mong ngươi ăn cơm nhiều một chút, lớn lên thật cao thật to, sau này dưới gió to mưa lớn, ngươi có thể giống như một khối cự thạch, không di động mảy may.”
Nhất Niệm nhìn nàng thật sâu, đôi mắt còn sáng hơn so với ánh trăng: “Chỉ cần Chưởng môn mong muốn, Nhất Niệm sẽ làm tất cả.”
Trương Túc: ...
Trương Túc cảm thấy nàng có hơi ăn không tiêu, vội vàng trở về, tấm lưng kia giống như là đang chạy trối chết.
Gian nhà của nàng dựng ở trung tâm, gian nhà lớn nhất, bền chắc nhất.
Trương Túc nằm trên giường, lật qua lật lại, lăn lộn khó ngủ.
Hệ thống: “Túc chủ không ngủ được?”
Trương Túc: “Ừ.”
Hệ thống: “Hay là ký chủ xem thử điểm công đức của ngươi đi.”
“Có cái gì tốt mà xem, chắc chắn là không nhiều lắm.” Trương Túc chu miệng, từ trên giường ngồi dậy. Ánh trăng ngoài cửa sổ rơi trên mặt đất, để lại một lớp sương bạc, trong suốt lành lạnh.
Nguồn gốc của điểm công đức là cứu người, gϊếŧ kẻ ác, lúc gϊếŧ kẻ ác gϊếŧ rất sảng khoái, điểm công đức dùng ào ào, nhưng mấy ngày nay việc ăn uống của dân chạy nạn, mua các loại nông cụ, thu chi không cân bằng nghiêm trọng.
Điểm công đức vốn để dành được chắc đã dùng hơn phân nửa, số điểm công đức còn lại không biết có thể duy trì được bao lâu.
Hơn nữa nếu bây giờ nàng muốn mua hạt giống để gieo, nhưng vậy sang năm, bốn, năm tháng tiếp theo, thức ăn của dân chạy nạn đều phải dựa vào việc mua sắm tại cửa hàng hệ thống.
Hơn nửa năm sắp tới, khẩu phần lương thực của hai ngàn người dù tiết kiệm thế nào đi nữa cũng là một con số dọa người.
Trương Túc: Sao nàng lại khổ như vậy chứ.
Hệ thống khuyên nhủ: “Ký chủ xem thử đi.”
Trương Túc nghĩ thầm, hay cho ngươi cái hệ thống như chó, tối nay là cố ý không muốn để cho nàng ngủ ngon giấc rồi.
Nàng nhắm mắt lại, nhanh chóng tìm được điểm công đức mình hiện có.
Trương Túc: !!!
Nàng nghi ngờ bản thân nhìn sai rồi, lại nhìn thêm lần nữa.
Một, mười, trăm, ngàn, vạn... Vạn?!!
Nàng run rẩy nói: “Hệ, hệ thống ca, ngươi bị bug à, giao diện cá nhân của ta có quá nhiều điểm công đức, phía sau rất nhiều số không, hù chết bảo bảo.”
Hệ thống: ...
Hệ thống: “Ký chủ không nhìn lầm đâu, hệ thống cũng không xuất hiện bug.”
Điểm công đức này đều là do ngươi kiếm được, hoặc là nói, đây là ngươi và những người khác cùng nhau kiếm được.
Trương Túc sững sờ.
Hệ thống giải thích: “Đào giếng nước, dựng nhà, dàn xếp dân chạy nạn, không để bọn họ trôi dạt khắp nơi. Do đó cũng giảm đi rất nhiều chuyện bọn họ bị bức ép khi sống trong hoàn cảnh tồi tệ, đi làm chuyện ác. Nước trong giếng, cũng có thể nuôi sống những động vật khác trong núi. Đủ loại sự tình, đều là đại công đức. Cho nên ký chủ được rất nhiều điểm công đức vào sổ.”
Trương Túc: !!!
Điểm công đức còn có thể kiếm như vậy!
“Hệ thống ca, sao trước đây ngươi không nói sớm chứ.” Sớm biết có thể dễ kiếm điểm công đức như vậy, nàng cần gì phải chịu khổ nhiều như vậy.
Hệ thống chần chừ hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: “Ký chủ nhặt được người giúp đỡ tốt, quý trọng đi.”
Nó không nói chính là, nếu như lúc ký chủ vừa mới xuyên qua, biết được cách kiếm điểm công đức này, sợ rằng hiện giờ cỏ trên mộ đã cao hai trượng rồi.
Vốn chính là người tới từ thời đại hòa bình, còn là tiểu cô nương nhiệt huyết bốc đồng, lòng mang chính nghĩa, thẳng thắn chính trực, không biết lòng người hiểm ác.
Luận đầu óc, mười Trương Túc cũng không thắng nổi một dân chạy nạn.
Trương Túc cũng không ngốc, chỉ có điều đôi khi bị tư duy trước đây vây khốn, được hệ thống nhắc nhở một chút thì nàng đã hiểu.
Nếu như không có một năm lăn lê bò lết trong toán dân chạy nạn, kéo dài hơi tàn, sao nàng biết được lòng người có thể xấu xa đến mức nào.
Đổi con mà ăn, trước kia đối với nàng mà nói, bất quá chỉ là bốn chữ nhẹ bỗng trên sách giáo khoa.
Nhưng hiện tại đối với nàng mà nói, đó là luyện ngục nhân gian sờ sờ trước mắt, là hình ảnh kinh khủng không dám nhớ lại.
Trương Túc nằm lại trên giường, tâm tình kích động bình phục lại nhiều.
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất, Trương Túc cảm nhận được ấm áp trên người, nghĩ hôm nay là một ngày tốt, vì vậy câu đầu tiên khi rời giường là: “Hệ thống ca, ta muốn mua hạt giống lúa mì. Hạt giống các loại rau dưa, khoai tây, ngô, khoai lang gì đó, mỗi thứ một phần.”
Hệ thống: “Hào phóng ^_^”
Sau đó trong đầu Trương Túc xuất hiện một bảng giá.
Một cân hạt giống lúa mì = 3 điểm công đức.
Một cân hạt giống cao lương = 2 điểm công đức.
Một cân hạt giống cây kê = 2 điểm công đức.
Một cân hạt giống ngô = 3500 điểm công đức.
Một cân hạt giống khoai lang = 4000 điểm công đức.
Một cân hạt giống khoai tây = 3500 điểm công đức.
Trương Túc: ???
“Hệ thống ca, ngươi lại có vấn đề à?”
“Giá này có phải quá không hợp lẽ thường không.”
Hệ thống: “Túc chủ, đây là bình thường. Bởi vì nơi ngươi đang sống còn chưa có sự xuất hiện của ngô, khoai lang, khoai tây.”
Trương Túc không phục: “Nhưng lúc ta mua sản phẩm từ nó, mới có 15 điểm công đức.”
Hệ thống: “Ký chủ là thật sự không hiểu, hay là đang giả ngu.”
Trương Túc: “À hiểu, tính toán đã bị nhìn ra.”
Trương Túc chưa từ bỏ ý định: “Thì, không thể rẻ hơn chút sao.”
Hệ thống: “Thì, không thể mua hạt giống rẻ trước sao.”
Trương Túc: ...
Trương Túc cho người đi tìm mấy người có kinh nghiệm trồng trọt hoa màu, hỏi bọn hắn: “Một mẫu đất cần bao nhiêu cân hạt giống lúa mì.”
Mấy người già liếc nhìn nhay, trong mắt đều có kích động, đồng thời quỳ xuống trước mặt Trương Túc: “Thưa Chưởng môn, một mẫu đất chỉ cần 20 cân hạt giống lúa mì. Không thể báo nhiều, tránh làm cho Chưởng môn sợ.”
Trương Túc: “Sản lượng là bao nhiêu?”
Lão nhân cung kính nói: “350 cân. Đây là năm được mua, là số thu hoạch cao nhất.”
Trương Túc lại kinh ngạc, cái này cũng quá ít đi, rắc rối đây.
Trương Túc chưa từ bỏ ý định, lại tìm những người khác hỏi.
“Thưa Chưởng môn, mấy năm nay thu hoạch không tốt, một mẫu đất trồng sống trồng chết cũng chưa đến 200 cân”
“... Một mẫu đất 160 cân...”
Nếu là mấy chục năm trước, mưa thuận gió hòa, nghe nói có người một mẫu lúa mì có thể được 375 cân đó.
Trương Túc cảm giác có gì đó vỡ răng rắc, nàng run run rẩy rẩy hỏi hệ thống: “Hệ thống ca, ngươi nói cho ta một con số, hạt giống lúa mì mà cửa hàng hệ thống bán cho ta có sản lượng bao nhiêu?”
Hệ thống: “Thấp nhất 600 cân.”
Trương Túc: “Cao nhất thì sao?”
Hệ thống: “1200 cân. Cái này ký chủ phải đầu tư phân hóa học.”
Trương Túc chỉ cảm thấy trồng một mảnh đất, thật là khó khăn làm sao. Hơn nữa sự cố gắng và thu hoạch hoàn toàn kém xa nhau, nàng xem như biết tại sao có nhiều dân chạy nạn như vậy rồi.
Nàng trầm mặc: “Hạt kê thì sao, một mẫu được bao nhiêu?”
“... Thưa Chưởng môn, hạt kê thu hoạch cao hơn một chút, một mẫu sinh 500 cân.” Người trả lời cúi đầu thật sâu, sợ bị Chưởng môn nhìn thấy vẻ hoảng loạn trên mặt.
“Mấy năm nay kê thu hoạch cũng không tốt, hạn hán như thế, một mẫu ngô hết sức cũng chỉ có 300 cân.”
Nhưng nghe lời hiểu ý, Chưởng môn sẽ không tự dưng hỏi chuyện này, nhất định là muốn cho bọn họ gieo giống trồng trọt.
Bọn họ vốn còn lo lắng có một ngày Chưởng môn chán ghét bọn họ, bọn họ chỉ có thể chờ chết, ngưng nếu có thể trồng trọt thì khác.
Chưởng môn tài giỏi như vậy, hạt giống đưa ra chắc chắn là giống tiên, một mẫu chắc chắn sẽ nhiều hơn so với loại trần gian.