Vĩnh Nguyên, năm thứ hai mươi ba, mùa hạ.
Ở nơi nào đó của phương Nam có một thôn nhỏ không biết tên, trong thôn trống không, không một hộ gia đình, đồng ruộng xung quanh trơ trụi, cũng không biết đã bao lâu không người trồng trọt.
Nếu là người có chút kinh nghiệm, đứng ở đầu thôn thấy cảnh như thế đều sẽ xoay người rời đi, không phí sức vào thôn tìm kiếm.
Mà lúc này, trong căn nhà đất dột nát ở cuối thôn, một thiếu nữ bẩn thỉu đang cầm một cái cánh gà nướng ăn ngon lành.
“Ôi ôi ôi, ngon quá đi mất, đây mới là đồ cho người ăn chứ.”
Thơm!
Trương Túc cắn một miếng thịt trên cánh gà, nhai hai ba lần rồi nuốt xuống bụng, rất nhanh cánh gà đã không còn.
Sau đó giống như ảo thuật vậy, trong tay nàng lại xuất hiện một cánh gà khác, còn có hai chiếc màn thầu nóng hôi hổi.
Trương Túc ăn như hổ đói, trong chớp mắt hai cái màn thầu cũng không thấy đâu.
“Vẫn còn đói, hệ thống ca ca, thêm một bát cháo thịt trứng muối đi, phải nhiều thịt một chút, bát loại lớn ấy.”
Hệ thống: ...
Trong tay Trương Túc lại xuất hiện một cái bát lớn, trong bát chứa cháo thịt trứng muối thơm ngào ngạt. Nàng cầm đũa lên, bất chấp cháo nóng, lùa vào trong miệng.
Hệ thống: “Túc chủ còn nhớ mình là người hiện đại không vậy?”
Trương Túc: “Nhớ chứ nhớ chứ, nhưng người hiện đại cũng cần phải ăn cơm mà, người là sắt cơm là thép, một lúc không ăn liền đói đến hốt hoảng.”
Trương Túc tùy ý lên tiếng, sau đó cắm đầu ăn cháo, chờ bát cháo lớn vào hết trong bụng, bát đũa cùng cặn thức ăn trong tay nàng đều biến mất. Nếu để cho người khác thấy, tuyệt đối có thể hù chết người.
Nhưng nơi này là một cái thôn trống, không có người khác, chỉ có Trương Túc, và hệ thống của nàng.
Mã số hệ thống 999, biệt danh là hệ thống ca.
Nàng và hệ thống gặp nhau như một vở kịch hài hước, biến thành dáng vẻ hiện tại lại càng hài hước hơn.
Nàng xinh đẹp ra cửa dạo phố, kết quả gặp một người không khác gì kẻ điên tấn công người qua đường, nàng bị chém một dao, nhìn thấy kẻ điên kia định chém một đứa bé, Trương Túc nhận một dao cũng sống lay lắt, nhận hai dao cũng thế, bèn xông lên xô người kia ra, đứa bé được cửu, nàng quang vinh lãnh cơm hộp.
Không ngờ vậy mà gặp phải hệ thống, xuyên vào một cuốn tiểu thuyết dành cho nam đã đọc trước đây, nhưng mà cũng vô dụng.
Phải vài năm nữa mới vào chính văn.
Trương Túc vuốt mặt, cảm thấy bản thân xui xẻo, ngay cả xuyên vào sách, cũng có thể xuyên sớm trước thời gian.
Hệ thống giải thích: “Điểm công đức của túc chủ có hạn, hệ thống chỉ có thể chui vào dòng thời gian trống cho túc chủ sống lại.”
Lúc đầu hệ thống quấn lấy Trương Túc, đúng là vì hành động anh dũng cứu người của Trương Túc. Toàn bộ điểm công đức do nàng cứu người đạt được đều dùng vào chuyện xuyên sách rồi.
Hệ thống: “Túc chủ cố gắng tích lũy điểm công đức, là có thể sớm đoàn tụ với người nhà.”
Hệ thống còn xưng là Hệ thống công đức, chỉ cần Trương Túc làm một chuyện tốt, hệ thống sẽ tự đánh giá điểm công đức, điểm công đức có thể dùng để mua hàng hóa ở cửa hàng của hệ thống.
Cái gì cũng mua được, chỉ cần đủ điểm công đức, cho dù muốn hồi sinh người chết từ bạch cốt cũng không phải không thể.
Trương Túc xem xét giá cả một chút, rất nhiều số 0 liên tiếp làm nàng choáng váng cả đầu.
Nàng nghĩ đời này nàng cũng đừng mong về nhà nữa.
Dường như hệ thống có thể cảm nhận được suy nghĩ của nàng, chân thành khuyên nhủ: “Vẫn nên có ước mơ, lỡ như thực hiện được thì sao.”
Trương Túc: “An ủi thế này còn không bằng đừng an ủi.”
Vẫn may nàng còn có anh trai, cha mẹ cũng có người an ủi.
Trương Túc nén đau thương, xoa xoa bụng, đứng dậy hoạt động gân cốt.
Vì tay chân quá gầy gò, sau khi nàng ăn no, cái bụng nhỏ phồng lên nhô ra, Trương Túc nhìn mà chua xót, vô đùng đau lòng cho bản thân.
Nàng sống yên ổn mười sáu năm, không ngờ có một ngày, thế mà lại màn trời chiếu đất, ăn bữa trước lo bữa sau.
Ngẫm lại thân thể của nguyên chủ này rõ ràng là bị chết đói, Trương Túc lập tức rùng mình một cái.
Nàng xuyên qua một năm rồi, cộng thêm đời trước sống mười sáu năm, hai đời cộng lại cũng đã mười bảy tuổi.
Trương Túc suy nghĩ liên miên, có lẽ do ăn no, tư duy đặc biệt sinh động, nàng cũng hỏi ra nghi vấn tích trong lòng lâu nay.
“Hệ thống ca à, nguyên chủ không phải nữ phụ sao?” Sao nàng lại chết đói chứ. Nữ phụ nửa đường chết đói, sao có thể triển khai nội dung tiểu thuyết.
Hệ thống: “Quan trọng không phải là nguyên chủ, quan trọng là nữ phụ.”
Trương Túc sững sờ: “Nguyên chủ không phải là nữ phụ à.”
Hệ thống: “Quan trọng không phải là nguyên chủ, quan trọng là nữ phụ.”
Trương Túc: ...
Ngươi chơi ta à, gì mà quan trọng là nữ phụ, nữ phụ...
Trương Túc bỗng chốc đã hiểu ra, chợt thấy rợn cả tóc gáy.
Chung quan an tĩnh đến đáng sợ, một cơn gió lạnh thổi qua, đang ở giữa mùa hạ mà Trương Túc rùng mình một cái.
Trương Túc: “Ta cho là ta cầm phải kịch bản sinh tồn nơi hoang dã, trăm triệu lần không ngờ, các người lại còn thêm thắt yếu tố huyền ảo hồi hộp nữa.”
Nàng không dám nghĩ nữa, xoa cái bụng bắt đầu đi lại xung quanh.
Năm mười hai tuổi nguyên chủ thất lạc người nhà, lúc ấy vì gặp phải cướp núi, nguyên chủ bị tách ra, lo lắng sợ hãi chạy trốn, trốn vào một sơn động, giữ được mạng, nhưng vì không ăn không uống nên chết đói.
Vào lúc nguyên chủ tắt thở Trương Túc xuyên đến, nàng nợ hệ thống một ít đồ ăn, lại vứt quần áo trang sức dễ gây chú ý vào không gian hệ thống, không được phung phí, phải tích công đức.
Trương Túc cõng nợ, dần bắt đầu con đường sinh tồn.
Nàng cũng không lớn hơn nguyên chủ bao nhiêu, tuy rằng không phải thiên kim đại tiểu thư gì, nhưng cha mẹ và anh trai đều rất tốt với nàng, đột nhiên chạy nạn, mấy ngày đầu nàng khóc không ngừng.
Đi mệt, chân đau, khóc một hồi.
Ngã sấp xuống, đau khắp người, khóc một trận.
Có nạn dân giành ăn với nàng, không giữ được thức ăn, tức quá khóc.
Nhưng sau khi nàng phát hiện, nàng khóc cũng vô dụng, không ai đau lòng, hơn nữa nước mắt sẽ làm tiêu hao thể lực của nàng.
Trương Túc ngay cả khóc cũng không dám khóc, trong lòng bị nghẹn đến hỏng, gặp lại nạn dân đã giật đồ ăn của mình, nàng cầm hòn đá kêu gào đập tới. Nàng đập người ta đến đầu rơi máu chảy, người ta đánh nàng mặt mũi bầm dập, xương chân nứt ra.
Tuy rằng đả thương kẻ địch tám trăm, tự thương một ngàn, nhưng sau khi trải qua chuyện này, Trương Túc như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc.
Gặp chuyện chớ sợ, phải đốp chát.
Tốt xấu gì nàng cũng là nữ nhân có bàn tay vàng, hèn nhát cái gì chứ.
Nàng lại nợ hệ thống một lọ thuốc, trị vết thương trên người, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất hiểu được quy tắc của hệ thống.
Mức nợ cao nhất của hệ thống là 200 điểm công đức, nếu như trong vòng ba năm không trả sẽ bị gạt bỏ. Giống như Phật gia thường nói: Thế gian trăm vẻ, có nhân có quả, vật cực tất phản, nhân quả tuần hoàn.
Trong lòng Trương Túc hơi sợ, sau đó lại nợ một quyển nhu đạo thuật, 50 điểm công đức.
Sau đó nàng vừa học nhu đạo, vừa nghiên cứu làm sao để kiếm điểm công đức.
Đầu tiên, làm việc tốt chắc chắn có thể đạt được điểm công đức, chỉ là nhiều ít khác nhau.
Hơn nữa, điểm công đức cho nhiều hay ít, phải do hệ thống quyết định.
Trương Túc đã đỡ người già hai lần.
Người trước là đang yên lành trên đường, xung quanh đều là dân chạy nạn, giữa mọi người đều có khoảng khách, hơn nữa là ban ngày, khi đó có một lão phu nhân ngã xuống, Trương Túc đỡ người dậy, chỉ nhận được 1 điểm công đức.
Người sau, đêm hôm nàng theo toán dân chạy nạn tránh né quan binh, mọi người đều khủng hoảng, liều mạng chạy trốn, nàng cũng chạy theo, đột nhiên thấy lão phu nhân bên cạnh ngã xuống đất, nàng nhất thời mềm lòng, lại nghĩ gần như vậy, chỉ cách khoảng hai, ba bước chân, bèn chạy tới đỡ người dậy, hệ thống lại cho nàng 5 điểm công đức.
Lý do là, nếu như nàng không ra tay, vị lão phu nhân kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Trương Túc nghĩ rất hay, nàng dùng điểm công đức mua thức ăn ở cửa hàng hệ thống, sau đó chia thức ăn cho dân chạy nạn, chẳng những người ta sống, nàng còn có điểm công đức, sau đó lại mua thức ăn ở cửa hàng hệ thống, một vòng tuần hoàn tốt đẹp.
Nhưng nàng sống trong thời bình, chung quy vẫn đánh giá thấp tính độc ác của con người.
Sau khi nàng chia thức ăn cho dân chạy nạn, chờ đợi nàng không phải là cảm kích, mà là đá nhọn giơ lên.
Những người đó muốn gϊếŧ nàng, đoạt thức ăn.
Nếu không có hệ thống nhắc nhở, có khả năng nàng đã đến thẳng điện Diêm La báo cáo rồi.
Tuy rằng mỗi lần hệ thống nhắc nhở sẽ bị trừ năm mươi điểm công đức, nhưng Trương Túc cảm thấy cái giá này vô cùng đáng giá.
Sau này nàng thông minh hơn, trên người lúc nào cũng giấu một cái màn thầu, cố ý để hai ba ngày, lại chà bùn lên, cái bánh xám xịt.
Đây là dùng để giúp đỡ khẩn cấp.
Không phải tất cả mọi người đều là người tốt, cũng không phải tất cả đều xấu, Trương Túc cũng không muốn khảo nghiệm tính người, chỉ là nhìn thấy, có thể giúp thì giúp một tay, cho cái màn thầu thối miễn cưỡng giữ mạng.
Lùi vạn bước mà nói, nàng cũng muốn tích cóp công đức, nàng đang vác một món nợ rất lớn đây.
Trương Túc cứ như vậy một mình chịu đựng một năm, có nhiều lần nàng sắp không kiên trì nổi nữa, cũng may còn có hệ thống.
Thức ăn ở cửa hàng hệ thống làm nàng sống sót, trong lúc trao đổi với hệ thống có thể giúp nàng duy trì đầu óc thanh tỉnh.
Nàng cũng có nghĩ tới chuyện có nên đi tìm người nhà của nguyên chủ sớm hơn không, nhưng biển người mênh mông, lại gặp ngay chiến loạn, nàng sống đã khó rồi, tìm người thế nào đây.
Cứ như vậy đi, kiên trì ba năm nữa, dưới tác động của cốt truyện, sẽ trở lại Quốc Công phủ. Nghĩ như vậy, thật ra có chút hy vọng... mới là lạ.
Nàng kéo quần áo bẩn thỉu trên người, mùi thối kia, làm cho nàng cảm thấy cả người khó chịu.
Trước đây đói quá, không cảm thấy gì. Lúc này Trương Túc chán ghét vô cùng, nhưng nàng vẫn không thể thay, không thì rất dễ gây chú ý.
Trương Túc cũng nghĩ tới chuyện có nên yên ổn một chỗ hay không, nhưng thế đạo quá loạn, một tiểu cô nương như nàng ngoài làm nô tỳ cho người ta, không còn đường nào khác.
Trên đường chạy nạn, nàng từng thấy một đám quan binh vênh váo tự đắc cướp lương thực của nông dân, sau đó, người trong thôn kia cũng giống nàng, trở thành dân chạy nạn.
Nàng bỗng nhiên nhớ lại một câu nói, cướp đi qua như lược thưa, lính đi qua như lược rậm, quan đi qua như cạo.
Những quan binh kia không hề có căn cứ gì, hoàn toàn là làm theo ý mình, bịa chuyện cướp bóc.
Bọn họ càn rỡ, vô pháp vô thiên như vậy, còn có chuyện độc ác thối nát nào mà không làm.
Trương Túc lập tức gác lại suy nghĩ tìm một nơi để yên ổn, nàng đi theo toán dân chạy nạn, thỉnh thoảng sẽ chọn một nơi không có ai nghỉ lại mấy ngày, chờ toán dân chạy nạn tiếp theo đi ngang qua, nàng lại lẫn vào trong đó.
Một năm này, nàng xen lẫn trong toán dân chạy nạn, dựa vào lâu lâu làm việc tốt, chẳng những trả hết nợ trên người, còn dư được 10 điểm công đức.
Mà trước đó không lâu, nàng dùng hết 5 điểm công đức.
Một cặp cánh gà nướng, 2 điểm công đức. Một bát cháo thịt trứng muối, 2 điểm công đức. Hai cái màn thầu, 1 điểm công đức.
“Điểm công đức, thật sự là không nên dùng.”
Trương Túc làm bộ làm tịch cảm khái một hồi, cảm thấy đã tiêu hóa gần xong, lại bắt đầu luyện tập nhu thuật.
Nàng ở trong thôn đợi mấy ngày, chờ toán dân chạy nạn tiếp theo đi ngang qua, nàng lẫn vào trong đó.
Nơi có người, mới có điểm công đức. Có điểm công đức, mới có thể mua đồ tại cửa hàng hệ thống.
Trương Túc vò đầu tóc rối tung, đi bên cạnh toán dân chạy nạn.
Mặt trời trên đầu chiếu xuống làm người ta hoa cả mắt, đất đai nứt nẻ, không tìm được nguồn nước.
Đột nhiên phịch một tiếng, phía trước có một thiếu niên gầy trơ xương ngã trên đất, những người dân chạy nạn chung quan lập tức nhao nhao thèm khát.
Lúc này Trương Túc không ngây thơ cho rằng những người đó muốn cứu thiếu niên nọ.
Nàng móc một hòn đá nhọn từ trong ngực ra, mở miệng, nước mắt tuôn rơi: “Đệ đệ đừng sợ, tỷ tỷ đỡ đệ lên.”