Nhà số 221B phố Baker là nơi ở của thám tử lừng danh Sherlock Holmes trong bộ tiểu thuyết kinh điển ‘Những cuộc phiêu lưu của Sherlock Holmes’ của Conan Doyle. Sau khi bước vào cửa ải Sherlock Holmes, bọn họ không nhận được quy tắc nhiệm vụ từ hệ thống. Vì vậy, các nhiệm vụ của ‘Vòng suy luận và chứng minh’ phải được kích hoạt dựa vào kịch bản.
Đồ Hoá quan sát tình hình xung quanh. Khung cảnh rất chân thực: Đường phố khắp nơi là người Anh tóc vàng mắt xanh, hiện tại đang có sương mù. Bọn họ cảm giác như đang ở nước Anh vào cuối thế kỷ 19. Một điểm nổi bật là trò chơi đã Hán hóa bối cảnh này. Các tấm bảng hiệu trên đường phố đều được viết bằng tiếng Trung Quốc.
Dựa theo tình hình hiện tại, hệ thống đưa bọn họ trực tiếp tới cửa nhà Holmes. Nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ trong kịch bản Sherlock Holmes thì trước hết bọn họ phải đi tìm người này.
Cả ba thảo luận rồi bấm chuông cửa nhà số 221B phố Baker.
Một lúc sau, một người phụ nữ trung niên dáng người mập mạp ra mở cửa, lấy làm lạ hỏi: “Mấy đứa tìm ai?”
Thẩm Tư Dịch nói: “Bọn con tìm ngài Holmes.”
Nghe nói bọn họ đang tìm Holmes, người phụ nữ lập tức nở nụ cười: “Mấy đứa có thể gọi tôi là bà Hudson. Tôi là quản gia của ngài Holmes. Gần đây ngài ấy rất bận rộn, lại vướng vào một vụ án nghiêm trọng nên không có ở nhà. Mấy đứa có thể lên đợi ngài ấy trong phòng làm việc.”
Bà vừa nói vừa dẫn bọn họ vào nhà và chỉ vào cầu thang lầu hai: “Phòng làm việc ở tầng hai. Mấy đứa lên ngồi chơi, tôi pha cho ít cà phê.”
Cả ba người cảm ơn bà và tò mò nhìn cách bố trí của căn phòng.
Ban đầu, 221B phố Baker là một ngôi nhà bình thường. Nhờ tiểu thuyết của Doyle mà nó trở nên nổi tiếng và được cải tạo thành một điểm thu hút khách du lịch. Đồ Hoá chỉ xem những thông tin này trên mạng chứ cậu cũng chưa đến đây bao giờ. Trò chơi này giữ nguyên thiết kế trong bộ tiểu thuyết hư cấu khiến người ta có cảm giác thú vị y như thực sự đến thăm nhà 221B phố Baker ở Anh
Bước lên cầu thang gỗ đến tầng hai là phòng làm việc của Holmes. Phòng làm việc của ông thoạt nhìn không lớn lắm, ước chừng ba đến bốn mươi mét vuông. Ngọn lửa trong lò sưởi hình như vừa mới được dập tắt nên than còn đỏ rực. Trước lò sưởi có hai chiếc ghế sofa đơn và một chiếc ghế mây, bên cửa sổ là chiếc bàn làm việc với là đủ loại sách và tài liệu. Trên tủ sách còn có bộ dụng cụ pha trà, cái tẩu thuốc, và một chiếc mũ deerstalker màu đen.
Một lúc sau, bà Hudson mang cà phê lên. Sau khi nói chuyện đôi câu xã giao với bọn họ, bà đi xuống nhà mà không nói khi nào ngài Holmes sẽ trở lại.
Vì phép lịch sự, ba người kìm nén lòng hiếu kỳ và không lật giở đồ của Holmes. Bọn họ ngoan ngoãn ngồi trước lò sưởi chờ vị thám tử đại tài trở về.
Cà phê cũng chẳng có tác dụng gì ngoài nâng cao tinh thần. Đồ Hoá đợi một lúc thì cảm thấy hơi buồn ngủ nhưng cậu phải chờ Holmes quay lại. Tôn Duy đứng dậy và nói: “Để tôi hỏi bà Hudson thử xem.”
Tôn Duy đi xuống chưa được bao lâu thì gọi với lên: “Bà Hudson… đã biến mất!”
“Cái gì?” Đồ Hoá trả lời: “Chẳng lẽ là có chuyện gì cần ra ngoài?”
Tôn Duy nhướng mày: “Không phải đâu. Tôi vào bếp thấy trong nồi còn đang nấu thứ gì đó, nhưng người thì biến mất rồi. Nồi bị nấu tới cạn luôn đấy. Giống như kiểu… Biến mất vào thinh không.”
Ngoài cửa sổ, bầu trời đã tối đen. Ba người canh giữ căn nhà trống cũng không biết phải làm sao. Thẩm Tư Dịch bật ngọn đèn bên cạnh lò sưởi, hỏi: “Làm sao đây? Có nên tiếp tục đợi không?”
Ngay lúc đèn được bật lên, xung quanh đột nhiên lóe lên một luồng sáng chói lóa khiến người ta không mở nổi mắt. Sau khi ánh sáng tan đi, bọn họ nhận ra rằng khung cảnh xung quanh đã thay đổi.
Hình như bọn họ đã ấn nút ‘chuyển cảnh’. Bọn họ được dịch chuyển từ phòng làm việc của Sherlock Holmes sang một nơi u ám và tối tăm, xung quanh đây đều là bia mộ. Không khí lạnh vô cùng, cuối đêm đen hình như có một đốm sáng.
“Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?” Tôn Duy nghi ngờ nhìn xung quanh.
Đồ Hoá nhìn đốm sáng trước mặt, cau mày: “Tôi nghĩ hệ thống nên yêu cầu bọn mình phải kích hoạt một phần mới trong kịch bản trong khi chờ đợi ngài Holmes. Phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể gặp ngài ấy. ”
“Còn về việc tại sao bọn mình đợi lâu như vậy…” Đồ Hoá nhìn Thẩm Tư Dịch rồi nói: “Có lẽ do bọn mình nghe lời quá không đụng chạm vào bất cứ thứ gì trong phòng làm việc của Sherlock Holmes. Tới khi Thẩm Tư Dịch bật đèn thì mới chuyển cảnh được.”
Thẩm Tư Dịch gật đầu đồng ý rồi chỉ vào điểm sáng cực kỳ chói mắt trước mặt: “Giờ phải chủ động thôi. Đi kiểm tra cái đốm sáng đó trước.”
Điểm sáng dường cách bọn họ rất xa, nhưng chỉ cần đi bộ khoảng ba phút là đến. Thì ra cái nơi phát sáng này là một lối đi, đứng ở đây có thể nhìn thấy bên kia là phòng làm việc của Holmes. Giữa phòng làm việc và nghĩa trang tối tăm đáng sợ này là một cây cầu thuỷ tinh trong suốt. Chỉ cần bọn họ bước qua nó là có thể quay trở lại nơi ban đầu.
Đồ Hoá đang muốn đi thì Thẩm Tư Di bỗng kéo cậu lại: “Đừng gấp.”
Thẩm Tư Dịch nhướng mày chỉ vào giữa cầu. Bọn họ thấy một người đàn ông khí phách hiên ngang đứng đó. Ông ta cầm trường thương, dựa vào cây cột ở giữa cầu và nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Cây cầu này có lẽ không dễ đi qua đâu.” Thẩm Tư Dịch vừa nói xong, hệ thống đã lâu không thấy chợt vang lên tiếng ‘bíp’.
[Ding~]
[Nhiệm vụ phụ: Trò chơi mười phút vàng]
[Quy tắc: Cầu thuỷ tinh là cầu nối giữa địa ngục và nhân gian. Để đi qua cầu thuỷ tinh thì cần 10 phút. Cứ mỗi 06 phút, người gác cầu sẽ đi tuần tra. Ai trốn khỏi địa ngục để về nhân gian mà bị phát hiện thì sẽ bị người gác cầu bắt giữ. Ai lỡ bước ra khỏi nhân gian thì sẽ được người gác cầu thả về.]
Vậy… Trò chơi này yêu cầu bọn họ đi qua cầu trong 10 phút và không bị phát hiện? Cây cầu trông cũng không dài lắm. Đồ Hoá nhìn và nghĩ nếu như chạy thì tối đa hai, ba phút là có thể qua cầu. Tuy nhiên, hệ thống quy định thời gian 10 phút nhất định phải có nguyên nhân. Đồ Hoa thử bước lên để kiểm tra thì phát hiện cầu thuỷ tinh hình như có một loại trọng lực nào đó khiến cậu không có cách nào làm chủ tốc độ di chuyển trên cầu.
Hai chân cậu cảm giác như bị kéo lê nên chỉ có thể chậm rãi đi về phía trước với tốc độ không đổi. Có lẽ tốc độ này là do hệ thống đặc biệt thiết lập cho trò chơi. Nó yêu cầu người chơi không qua cầu bằng sức lực và tốc độ của bản thân, mà là phải qua cầu trong vòng 10 phút.
Giữa đường lại có một người gác cầu. Theo quy tắc, cứ mỗi 6 phút là người gác cầu sẽ tuần tra. Một khi ông ta phát hiện có người trên cầu thì sẽ lập tức xử lí. Con người vô tình bước ra khỏi nhân gian sẽ được thả về, những người cố gắng thoát khỏi địa ngục thì bị bắt.
Phòng làm việc của Sherlock Holmes trước mặt chính là ‘nhân gian’ theo quy tắc của hệ thống, sau lưng bọn họ… Hẳn là địa ngục. Như vậy, hệ thống đã thiết lập bọn họ là những người cố gắng trốn thoát khỏi địa ngục sao?
Tôn Duy tựa vào cầu và nhìn về phía trước: “Trong 6 phút, cùng lắm là bước tới giữa cầu thôi. Kiểu gì cũng bị người gác cầu phát hiện.”
Đồ Hoá cũng gật đầu: “Ừ. Tôi mới đi thử rồi. Bọn mình không thể kiểm soát tốc độ đi trên cầu. Nói cách khác, trong vòng 6 phút thì không đi hết cây cầu này được đâu.”
Cậu đứng ở rìa và bám vào lan can của cây cầu thuỷ tinh để nhìn xuống. Phía dưới là vực sâu vô tận. Ban đầu, cậu còn nghĩ đến việc bò qua mép cầu hoặc chui xuống gầm cầu hoặc cố gắng tìm một điểm mù mà người gác cầu không thấy. Thế nhưng cảnh tượng bên dưới cầu khiến cậu thôi ý tưởng viển vông này.
Thẩm Tư Dịch xoa cằm và cau mày, “Không có cách nào để đi qua sao?”
Ba người đang suy nghĩ phương pháp thì thấy người gác cầu vốn nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt ra. Cầm trường thương, ông ta nhìn quanh trên cầu để kiểm tra xem có người nào bước ra hay không.
Đồ Hoá vội vàng rời khỏi cây cầu và nhảy vào khu vực địa ngục. May mắn thay, cậu đang đứng ở rìa cây cầu nên người gác cầu không để ý. Sau khi tuần tra qua lại một lúc, ông ta quay trở lại vị trí cũ và nhắm mắt lại.
Người gác cầu mặc áo giáp, trang phục của ông ta trông rất lạ. Thẩm Tư Dịch nhìn ông ta một lúc, sau đó tự hỏi: “Trông chúng ta có khác gì những người ở nhân gian không?”
Đồ Hoá nhìn xuống quần áo của mình. Đây vẫn là bộ đồng phục học sinh mà cậu mặc từ khi mới bước vào ‘Bứt phá toán học’. Thẩm Tư Dịch và Tôn Duy cũng mặc bộ đồng phục này. Bất kể là quần áo hay vẻ ngoài thì bọn họ đều giống người bình thường.
Đánh giá từ tình hình hiện tại, bọn họ thực sự thuộc về khu vực địa ngục. Đồ Hoá không thể nghĩ ra bất kì sự khác biệt nào giữa bọn họ và những người bước ra từ nhân gian.
“Nếu bọn mình trông không khác gì người bình thường thì làm sao ông ta phân biệt được?” Thẩm Tư Dịch khoanh tay và khó hiểu nhìn người gác cầu: “Sao ông ta biết bọn mình đi từ địa ngục ra? ”
Đồ Hoá nhíu mày: “Chẳng lẽ người gác cầu được hệ thống ban cho năng lực đặc biệt nên ông ấy nhìn ra được hả?”
Thẩm Tư Dịch lắc đầu và nói: “Tôi không nghĩ vậy.”
“Thật ra bọn mình không thuộc về địa ngục đâu.” Thẩm Tư Dịch quay đầu nhìn về nghĩa trang phía sau: “Địa ngục chướng khí mịt mù, ngoại trừ bọn mình thì cũng không có người nào khác. Hơn nữa, bọn mình kích hoạt kịch bản nên mới đi tới đây nên cũng là ngoài ý muốn thôi. Nói từ phương diện logic thì trong địa ngục phải có ma quỷ linh hồn gì đó chứ không phải con người.”
“Nhưng trò chơi này luôn nhấn mạnh rằng nếu người gác cầu phát hiện ai chạy ra khỏi địa ngục thì sẽ bắt lại. Trừ khi NPC người gác cầu cố tình nhắm vào người chơi, không thì ông ta không biết bọn mình đi từ địa ngục hay nhân gian đâu.”
Đồ Hoá nhíu mày: “Nhưng quy tắc nói ông ta sẽ bắt với thả người, vậy thì ông ta cũng phải có lí lẽ của bản thân. Ông ta có thể phát hiện chúng ta lẻn ra từ địa ngục…”
“Phương hướng!” Tôn Duy đột nhiên nhìn về phía lối nhân gian và chợt hiểu ra: “Giữa nhân gian với địa ngục cũng chỉ có 1 cây cầu. Nếu đi từ địa ngục về nhân gian thì phải quay mặt về phía nhân gian. Ngược lại, từ nhân gian lỡ bước vào đây thì phải quay mặt về phía địa ngục.”
“Căn cứ để người gác cầu phân biệt hẳn là phương hướng. Nếu bọn mình quay mặt về phía nhân gian thì chắc chắn ông ta sẽ nghĩ bọn mình trốn ra từ địa ngục, sau đó bắt giữ.”
Đồ Hoá cũng bừng tỉnh: “Như vậy… Chỉ cần đưa lưng về phía nhân gian thì ông ta sẽ nghĩ bọn mình là con người trượt chân vào đây sao?!”