Trò chơi 24 điểm truyền thống là thông qua bốn phép tính cộng trừ nhân chia, để bốn con số tạo thành một đẳng thức, kết quả cuối cùng bằng 24, đây là một trò chơi giải đố vô cùng phổ biến trong toán học.
Nhưng Đồ Hóa cũng không thông thạo trò chơi này.
【5,5,5,1 】
Bốn con số nhìn qua thì rất đơn giản, nhưng từ đầu đến cuối, cậu vẫn không có cách nào tổng hợp chúng thành 24 điểm. Hai phút trôi qua rất nhanh, trên trán Đồ Hóa lấm tấm mồ hôi. Nói thật thì lúc thi học kỳ cậu cũng không lo lắng như vậy.
Thầy giáo trẻ tuổi trên bục giảng bắt đầu nhắc nhở: “Còn mười lăm giây nữa…”
Đồ Hóa cắn răng, viết bừa vài phép tính để kết nối 4 con số lại với nhau, nhưng kết quả vẫn không bằng 24. Cậu không quen để trống bài thi, tuy biết rằng đáp án của mình sai nhưng vẫn phải viết câu trả lời lên giấy. Dù sao trước giờ đi thi cũng chỉ có hai kết quả: được điểm hoặc không được điểm. Viết sai không được điểm, không viết gì cũng không được điểm. Nên thà viết gì đó lên bài thi có khi còn có thể lấy được chút cảm tình của người chấm đúng không nào?
Chẳng mấy chốc thời gian đã hết. Bốn người đồng thời đặt bút xuống, Đồ Hóa lén nhìn ba người bên cạnh, người thứ nhất là nam sinh đeo kính cận thì vô cùng tự tin, người thứ hai là nam sinh tóc húi cua nam thì lại mặt mày ủ rũ, có lẽ cũng giống như Đồ Hóa, không tìm được đáp án. Còn Tôn Duy bên cạnh cậu… Ừm, mặt của vị học bá lạnh lùng này vẫn như cũ không hề có chút cảm xúc nào.
*học bá: học siêu giỏi.
“Giờ sẽ kiểm tra đáp án của các em nhé!” Thầy giáo vừa dứt lời, trên tờ giấy trắng bắt đầu xuất hiện lời phê màu đỏ. Bên cạnh bài làm của Đồ Hóa có một dấu gạch chéo màu đỏ, phía dưới còn viết thêm một chữ màu đỏ【 Sai 】.
Ngay sau đó, lời phê và đáp án trong tờ giấy trắng của tất cả mọi người đều bay lên không trung, giống như hình chiếu hiển thị trước mặt mọi người. Tất cả mọi người có thể nhìn thấy đáp án và lời phê của nhau, còn tờ giấy vừa được viết trên bàn thì lại trở thành trắng tinh như trước.
Đồ Hóa nhìn đáp án của Tôn Duy đầu tiên. Không hổ danh là học bá, chữ viết Tôn Duy vô cùng ngay ngắn, hơn nữa không có một chút gạch xóa nào, bên cạnh là một dấu tick màu đỏ, phía dưới viết hai chữ lớn【 chính xác 】.
【5 x ( 5 – 1÷5) 】
Quả nhiên bằng 24! 1÷5 là một phần năm, hầu hết mọi người chơi 24 điểm thì chỉ có thói quen dùng các phép tính nhân chia cộng trừ các số nguyên, có thể vận dụng đến số thập phân đã coi như là cao thủ. Đồ Hóa không khỏi vô cùng khâm phục.
Lại nhìn về phía nam sinh tóc húi cua bên cạnh Tôn Duy, bài thi của cậu ta hoàn toàn trắng tinh, không có đáp án, cũng không có lời phê, vô cùng kì lạ.
Mà đáp án của nam sinh đeo kính thì lại giống như đáp án của Tôn Duy, cũng được đánh dấu tick.
“Rất tiếc cho bạn học Lý Quốc Vĩ,” thầy giáo nhìn về nam sinh tóc húi cua rồi lắc đầu một cái, “Em đã bị loại.”
Nam sinh tóc húi cua nam tên Lý Quốc Vĩ hoảng sợ, trợn to mắt nói: “Không phải nói có thể lựa chọn trừng phạt sao? Em chọn trừng phạt!” Nếu như thông qua trừng phạt, có thể thuận lợi tiến vào vòng kế tiếp.
Thầy giáo đưa quy tắc hệ thống ra một lần nữa rồi giải thích: “Quy tắc nói là 【Người khiêu chiến trả lời sai có thể lựa chọn bị trừng phạt 】, em không phải trả lời sai, mà là không hề trả lời. Điều này tương đương với bỏ quyền thi đấu.”
Lý Quốc Vĩ còn muốn giải thích gì đó, nhưng trong nháy mắt, cơ thể cậu ta trở nên mờ dần như những hạt pixel, cuối cùng biến mất hẳn,.
*hạt pixel: Trong kĩ thuật ảnh kỹ thuật số, một pixel hay điểm ảnh (Tiếng Anh: pixel hay pel, viết tắt picture element) là một điểm vật lý trong một hình ảnh raster, hoặc một khối màu rất nhỏ và là đơn vị cơ bản nhất để tạo nên một bức ảnh kĩ thuật số.
Đồ Hóa thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bản thân thật may mắn vì đã viết bừa một đáp án.
“Tiếp theo tới em, bạn học Đồ Hóa,” thầy giáo cười híp mắt nhìn cậu, nhưng Đồ Hóa luôn cảm thấy nụ cười của người này cũng không có chút ý tốt nào cả, “Em muốn lựa chọn gì đây? Trừng phạt hay là bị loại?”
Đồ Hóa hít sâu một hơi, cẩn thận nhớ kĩ lại quy tắc mà hệ thống đưa ra. Dựa vào cách mà nó đối xứ với Lý Quốc Vĩ, có thể nhìn ra hệ thống của trò chơi này vô cùng nghiêm ngặt, nhưng nếu càng nghiêm ngặt trong từng chữ một, thì lại càng dễ xuất hiện các khe hở trong quy tắc, đây chính là lỗ hổng của hệ thống.
【 Người khiêu chiến lựa chọn trừng phạt, sau khi vượt qua trừng phạt sẽ có thể tiến vào vòng chơi tiếp theo;】
【 Sau khi trả lời qua ba vòng chơi thì sẽ qua màn.】
Hai quy tắc này nhìn qua thì không có gì đặc biệt, nhưng lại cho Đồ Hóa những thông tin khác nhau. Đầu tiên, nếu như cậu muốn qua màn thì chỉ có một con đường có thể lựa chọn, đó chính là trả lời vòng thứ ba. Vòng thứ ba không có lựa chọn trừng phạt, nói cách khác, trả lời đúng thì qua cửa, trả lời sai hoặc không trả lời thì sẽ bị loại trực tiếp.
Thứ hai chính là quy tắc【sau khi vượt qua trừng phạt sẽ có thể tiến vào vòng chơi tiếp theo】Cậu không biết đây là loại trừng phạt gì, nhưng có một điều chắc chắn có thể bảo đảm, người khiêu chiến có thể hoàn thành loại trừng phạt này. Dựa theo quy tắc của những trò chơi khác, cho dù bị trừ điểm hay bị trừng phạt bởi một số đạo cụ đặc biệt, thì đều có lợi hơn so với bị loại bỏ.
Vì vậy, Đồ Hóa dứt khoát nói: “Em chọn trừng phạt.”
Thầy giáo nhíu mày nhìn về phía cậu: “Được, em sẽ tiếp nhận trừng phạt trong 10 phút. Nếu trong quá trình trừng phạt cảm thấy không chịu được nữa thì em có thể nói dừng lại bất cứ lúc nào. Sau đó, em có thể giống có thể như Lý Quốc Vĩ an toàn trở về nhà.”
Đồ Hóa: “Em sẽ không nói dừng lại.”
Trong khoảnh khắc tiếp theo, phòng học vốn yên tĩnh đột nhiên biến thành rừng rậm nguyên thủy tối tăm ẩm ướt, rộng lớn mênh mông không thấy điểm cuối. Hai người khiêu chiến và thầy giáo NPC trong phòng học cũng đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một mình Đồ Hóa.
Không khí ẩm ướt mùi bùn, trên mặt đất là cỏ dại cao tới bắp chân, có mấy cây cỏ tương đối thấp bé thì chui vào ống quần Đồ Hóa, quét qua mắt cá chân cậu. Cây cối vô cùng rậm rạp, như thể đã che kín cả bầu trời, Đồ Hóa vươn tay chạm vào thân cây bên cạnh, cả lòng bàn tay lập tức ướt đẫm những giọt sương.
Cảnh tượng này thật sự giống y như thật. Đồ Hóa chưa bao giờ trải qua trò chơi 3D nào chân thật như vậy. Thời kỳ đầu, khi chơi game online 3D thì người chơi còn phải đeo thiết bị hỗ trợ cảm giác*, sau đó dần dần xuất hiện thiết bị chip quang não tương đối nhanh và tiện. Nhưng « Vượt ải toán đại học » thì sao? Nó rốt cuộc thông qua phương thức gì lại có thể khiến cho người khiêu chiến tiến vào thế giới ảo? Chẳng lẽ là khi cậu viết tên mình xuống cuốn sách, ánh sáng màu lam kia đã thông qua thần kinh thị giác truyền tới thông tin não bộ sao?
*Nguyên gốc của cụm này là “thiết bị somatosensory”. Đây là một hệ thống phức tạp thuộc thùy đỉnh của vỏ não, ở đây có các tế bào thần kinh cảm giác và các con đường thần kinh phản ứng với những thay đổi ở bề mặt hoặc bên trong cơ thể.
Cậu không thể không cảm thán về năng lực của Tô Cách Trì, không cần tới thiết bị, chỉ dựa vào một cuốn sách đã có thể đem đến cho người chơi trải nghiệm chân thật và chấn động như vậy, người này hoàn toàn xứng đáng là người dẫn đầu của thế giới trò chơi.
Rất nhanh sau đó, một âm thanh lớn truyền ra từ sâu trong khu rừng đã kéo tâm tư của Đồ Hóa trở về. Tới khi cậu nhìn rõ nguồn gốc của tiếng ồn kia thì đã hiểu được câu “An toàn trở về nhà” của NPC kia là có ý gì.
Đó là một con hổ.
Toàn thân nó là những đường vằn vàng đen, những sợi lông trắng kéo dài từ quai hàm tới bụng, nó hơi cúi đầu, bước nhẹ từng bước về phía Đồ Hóa.
Đồ Hóa lùi về phía sau một bước.
Con hổ thấy cậu sợ hãi, thì càng tăng nhanh tốc độ, càng ngày càng gần, chỉ còn cách một khoảng hơn mười mét, thân thể nó mạnh mẽ và to lớn, hoàn toàn khác biệt so với mấy con hổ được thuần hóa trong vườn thú, ánh mắt tham lam tràn ngập dã tính, Đồ Hóa thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh trên người nó.
Khi con người càng căng thẳng thì càng phải cố gắng giữ tỉnh táo. Đồ Hóa nhìn chằm chằm vào con hổ, đại não chuyển động không ngừng. Lúc đầu cậu còn tưởng đây chỉ là một trò chơi thông thường, trừng phạt dù có lớn đến đâu thì cũng không thể gây nên bất kỳ tổn thương nào trên cơ thể người khiêu chiến.
Nhưng bây giờ thì cậu không dám chắc về điều đó nữa. Cảm xúc quá chân thực, cậu có thể chạm được sương trên thân cây, điều đó chứng minh nếu như con hổ kia nhào tới cắn cậu một phát, cho dù không chết thì cũng sẽ khiến cậu cảm thấy vô cùng đau đớn.
Cậu không dám mạo hiểm như vậy, thậm chí suy nghĩ kia cũng bị cậu dập tắt ngay lập tức.
Chẳng mấy chốc, con hổ đã nhào tới trước mặt cậu, Đồ Hóa dựa lưng vào thân cây, thầm nghĩ nếu như con hổ này làm ra bất cứ hành động quá khích nào thì cậu sẽ kêu dừng lại ngay lập tức.
Nhưng con hổ này cũng không nhe răng trợn mắt, mà chỉ hơi rung rung mũi tò mò ngửi một chút, thỉnh thoảng giương mắt lên quan sát cậu.
Dáng vẻ này cực kỳ giống Mập Quất của Đồ Hóa.
Đồ Hóa từng nuôi một con nuôi mèo lông màu cam năm năm, nó có tình cảm rất tốt với cậu, cả ngày lúc nào cũng quấn quít bên Đồ Hóa. Mỗi lần Đồ Hóa tới công viên cho mèo hoang ăn, khi trở về, Mập Quất đều ngửi trái ngửi phải ngửi một lúc y như vậy, giống như đang nói “Cậu bỏ tôi ở nhà rồi đi chơi với con mèo khác à”. Gặp phải tình huống như thế, Đồ Hóa đều đưa tay ra gãi gãi cằm Mập Quất, con mèo ngốc ấy sẽ lập tức trở nên ngoan ngoãn, vặn vẹo thân thể mập mạp của mình rồi chui vào trong lòng cậu.
Mèo và hổ… Đều là họ nhà mèo, chắc cũng không khác nhau gì đâu nhỉ? Vì vậy, Đồ Hóa đã đưa ra một quyết định mạo hiểm, chậm rãi vươn tay ra, đặt ở trên cằm con thú dữ.
Động tác của con hổ cũng dừng lại, nó nhìn chằm chằm vào Đồ Hóa.
Tim Đồ Hóa đập loạn, chỉ lo con hổ sẽ cắn đứt luôn tay mình. Nhưng sau đó, Đồ Hóa thấy con hổ cũng không có phản ứng gì kích động, cậu lại thử dùng ngón tay vuốt v e lông trên cằm nó.
Con hổ uy phong hùng dũng ban nãy trong nháy mắt đã trở nên thả lỏng cơ thể, đôi mắt híp lại, bên trong cuống họng phát ra âm thanh vô cùng thoải mái.
Đồ Hóa sợ ngây người. Cậu! Vậy mà! Đang vuốt v e! Một con hổ?!
Trong lòng mặc dù đang có một vạn con ngựa cỏ bùn* lao nhanh qua, nhưng động tác trên tay cậu cũng không dám dừng lại. Con hổ được vuốt v e thì cảm thấy rất thoải mái, thậm chí còn lại gần Đồ Hóa một chút, dùng đỉnh đầu cọ cọ lên cánh tay cậu.
*ngựa cỏ bùn là tên gọi khác của Lạc đà Alpaca Bolivia. Trong tiếng Trung, đây là câu chửi “thảo nê mã” quen thuộc của giới trẻ = “F*ck Your Mother”. Cái này chắc bạn nào cũng biết rồi nên thôi mình không phân tích cụ thể ra nữa nhé, ai chưa biết thì lên google tìm hiểu.
Lúc đầu, Đồ Hóa còn nghĩ mình sẽ chôn thây trong miệng hổ. Vậy mà giờ khắc này, cậu lại dùng cả hai tay vuốt v e nó.
Cậu không thể không suy nghĩ về mục đích của trừng phạt này. Hổ vốn không phải là một loài động vật ngoan ngoãn. Nếu như trong hiện thực, Đồ Hóa tình cờ gặp một con hổ như vậy, dù thế nào cũng không dám làm ra động tác vuốt v e, mãnh thú không phải thú cưng, tập tính của chúng vốn hoàn toàn khác nhau.
Chuyện này chỉ có thể chứng minh rằng thiết lập đặt ra trong trừng phạt này, vuốt v e hổ là một đáp án an toàn.
Đồ Hóa dường như hiểu ra dụng ý trong thiết lập trừng phạt của Tô Cách Trì. Đối với một con hổ dữ, mọi người đều có nhận thức là sợ hãi, gặp phải thú dữ thì phải chạy ngay lập tức, nhưng có mấy người thật sự có thể chạy trốn khỏi miệng hổ chứ? Đối mặt với những khó khăn và nỗi sợ chưa biết, đưa ra một hướng đi khác mới thực sự là giải phải cho vấn đề.
Anh ta muốn so sánh toán học với hổ dữ, mạo hiểm vuốt v e nó mới là phương pháp đúng đắn để giải quyết vấn đề này.
Đồ Hóa khẽ nhếch môi, có lẽ trò chơi « Vượt ải toán đại học » này rất thích hợp với cậu.
Mười phút rất nhanh đã kết thúc, khi Đồ Hóa trở lại phòng học, Tôn Duy và nam sinh đeo kính đều một mặt khiếp sợ nhìn cậu.
Đồ Hóa không hiểu sao: “Làm sao thế?”
“Nhìn dáng vẻ của bạn học Đồ Hóa, xem ra em rất hưởng thụ trừng phạt này nhỉ.” Thầy giáo ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn cậu, sau đó nói tiếp, “Bây giờ chúng ta cùng bắt đầu vòng kiểm tra thứ hai!”
Tờ giấy trắng trên mặt bàn lập tức liền hiện ra bốn con số, thời gian giới hạn vẫn là hai phút. Lần này, đề bài tương đối đơn giản, Đồ Hóa liếc mắt một cái đã nhìn ra đáp án, hai người khác cũng giống vậy, nam sinh đeo kính còn bĩu môi, dường như khá xem thường độ khó của đề bài này.
Sau khi vượt qua vòng thứ hai, mọi người nhanh chóng tiến vào vào vòng thứ ba.
Đồ Hóa không lạc quan như nam sinh đeo kính, nếu chỉ là độ khó như vậy, vòng này căn bản không cần phải tồn tại, những học sinh đã tham gia trò chơi, đối với đề bài này nhất định có tới trên 90% vượt qua.
Quả nhiên, con số ở vòng ba không hề tầm thường.
【0,0,0,0 】
Bốn số 0, dựa theo thuật toán của 24 điểm, dù thế nào cũng không thể thành lập một đẳng thức phù hợp. Không chỉ có Đồ Hóa ngạc nhiên, ngay cả Tôn Duy cũng nhíu mày lại.
Nam sinh đeo kính không kiềm chế nổi, giơ tay lên rồi lớn tiếng nói với thầy giáo NPC: “Đề sai rồi! Chắc chắn sai rồi! Bốn số 0 sao có thể tạo thành 24 điểm?”
Thầy giáo chỉ mỉm cười đầy ý tứ: “Em cảm thấy đề sai chỉ vì em không biết làm mà thôi.”
Nam sinh đeo kính nhất thời đỏ mặt tới mang tai, nằm nhoài trên bàn không nói gì nữa.
Đề bài không sai, chỉ là cách giải khác đi mà thôi. Đồ Hóa cho quy tắc hiện ra một lần nữa, nghiêm túc nghiền ngẫm đọc lại: 【Trò chơi 24 điểm có tất cả ba vòng, theo cơ chế loại bỏ trực tiếp…】
Quy tắc chỉ nói cơ chế tiến hành trò chơi 24 điểm, cũng không giải thích về phương pháp để đưa ra đáp án. Rốt cuộc là 24 điểm gì? Tất cả mọi người đều cho rằng 24 điểm chính là đơn thuần dùng các phép toán kết nối bốn con số thành 24, nhắc tới 24 điểm, tất cả mọi người đều cho rằng sẽ dùng phương pháp như vậy để giải quyết vấn đề.
Thế nhưng, trò chơi này cũng không hề đưa ra phương pháp để giải 24 điểm. 99% người sẽ cho rằng là dùng bốn phép tính cộng trừ nhân chia, nhưng Đồ Hóa lại thuộc 1% còn lại.
Đồ Hóa khẽ nở nụ cười, nhanh chóng viết đáp án lên mặt giấy trắng. Quy tắc cũng không nói thế nào là cách giải đúng, cho nên có vô số cách giải một đề toán.
Hai phút rất nhanh đã kết thúc.
Đáp án của ba người một lần nữa được đưa lên không trung, lần này cũng không giống như hai vòng trước trực tiếp xuất hiện lời phê, mà là lời nhận xét của thầy giáo NPC.
Nam sinh đeo kính là giấy trắng, cậu ta lúc này vẫn đang vô cùng tức giận và cảm thấy bất công.
Thầy giáo trực tiếp lướt qua cậu ta, nhìn tới đáp án của Tôn Duy.
Đồ Hóa cũng bị sốc khi ngìn thấy đáp án của Tôn Duy, học bá quả nhiên là học bá, thật sự là thiên phú dị bẩm! Tôn Duy vậy mà dùng đến giai thừa!
Giai thừa được biểu thị bằng một dấu chấm than, 1 giai thừa là 【1!】, phương pháp giải chính là 1×1; 3 giai thừa chính là 【3!】, phương pháp giải là 3×2×1. Nói cách khác, giai thừa của bất kỳ số nguyên dương nào là tích của tất cả các số nhỏ hơn hoặc bằng số này. Mà giai thừa của 0, thì lại được định nghĩa là 1.
Cho nên đáp án của Tôn Duy là 【(0! +0! +0! +0!)!】
Tổng bốn giai thừa của 0, tức là tổng của bốn số 1 bằng 4, giai thừa của 4, có nghĩa là 4×3×2×1=24.
Giai thừa cũng không thuộc về phạm vi của toán học cấp ba, Đồ Hóa cũng chỉ từng nhìn thấy nó trong một quyển sách về khoa học máy tính từ rất lâu về trước. Không nghĩ tới Tôn Duy vậy mà trong một thời gian ngắn như vậy lại nghĩ ra phương pháp giải cao siêu như vậy, đúng là khiến người ta khâm phục.
Trong mắt của thầy giáo NPC cũng lộ ra ánh mắt tán dương: “Đáp án của bạn học Tôn Duy, chính xác.”
Một dấu tick đỏ chậm rãi xuất hiện, hai chữ【chính xác】vô cùng chói mắt. Nhưng Tôn Duy vẫn vô cùng lạnh lùng, trên mặt cô cũng không hề có cảm xúc gì.
Tiếp theo là đến đáp án của Đồ Hóa.
Nam sinh đeo kính nhìn thấy đáp án của Đồ Hóa thì lớn tiếng cười nhạo: “Cái quái gì vậy, đáp án như này mà cũng dám viết à? Đây chính là kiểm tra toán đấy!”
Đồ Hóa cũng không trả lời cậu ta, nhưng Tôn Duy lại liếc mắt nhìn cậu ta một cái, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như dao của cô lập tức khiến cho nam sinh đeo kính ngậm miệng lại.
Thầy giáo NPC vẫn luôn im lặng từ đầu đến cuối, chỉ nhìn chằm chằm đáp của cậu.
Đồ Hóa có hơi lo lắng, luôn cảm thấy NPC này có chút kỳ lạ, giống như đang xuyên thấu qua một lớp màn chắn vô hình mà nhìn chằm chằm cậu. Ai biết NPC bỗng dưng lại mỉm cười, nhếch miệng thành một đường cong đẹp đẽ: “Bạn học Đồ Hóa, em cảm thấy đáp án của mình có đúng không?”
Đồ Hóa mặt không biến sắc: “Đương nhiên là đúng. Đây chính là 24 điểm.”
Vẻ mặt của Đồ Hóa cũng giống như đáp án của cậu, đều vô cùng nghiêm túc: 【00:00 】
12 giờ đêm, không phải là 24 giờ ngày hôm trước sao? Quy tắc chỉ nói là tiến hành trò chơi 24 điểm, cũng không hề nói 24 điểm này rốt cuộc là con số 24 hay là thời gian 24 giờ. Đồ Hóa cảm thấy đáp án của mình tuyệt đối không có vấn đề, tự tin 100%.
*Trong tiếng Trung, “点” vừa có nghĩa là điểm, vừa có nghĩa là giờ.
Cuối cùng, thầy giáo NPC gật đầu: “Đáp án của bạn học Đồ Hóa, chính xác.”
“Sao lại thế! Cái quỷ gì vậy…” Nam sinh đeo kính nhảy dựng lên kêu gào, mặt đỏ bừng vì tức giận, nhưng mà cậu ta cũng không nhảy nhót được lâu, thì đã biến thành những hạt pixel rồi dần biến mất.
NPC đứng trên bục giảng, mỉm cười dịu dàng nhìn về phía Tôn Duy và Đồ Hóa: “Bạn học Tôn Duy và bạn học Đồ Hóa, chúc mừng hai em đã vượt qua trò chơi 24 điểm.”
“Đây là phần thưởng của các em,” Đồ Hóa không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cậu luôn cảm thấy ánh mắt của NPC này có gì đó sai sai. NPC vung tay xuống, hình bóng cũng càng ngày nhạt, từ từ biến mất, chỉ nghe câu nói trước khi anh ta biến mất, “Thầy giáo thích em rồi.”
“Đinh ——”
Tiếng chuông vang lên, giao diện hệ thống xuất hiện:
【 Chúc mừng bạn đã vượt qua trò chơi 24 điểm, nhận được phần thưởng: Thiện cảm của X tiên sinh +5 】
Đồ Hóa một mặt mơ màng: Thiện cảm của tiên sinh X, đây là cái quỷ gì vậy?
Tác giả có lời muốn nói: Sự ưu ái của lão công, cậu không muốn sao?