Hà Vĩnh đã mơ một giấc mơ.
Anh mơ về cuộc sống của anh và Vivian.
Trong mơ, anh và Vivian đã về chung một nhà.
Buổi sáng, mỗi khi mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên anh thấy là Vivian đang nằm bên cạnh anh, anh vén tóc cho cô, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng.
Vivian vẫn không chịu thức dậy, Hà Vĩnh quyết định quấy rối cô một chút bằng cách đè cô xuống hôn cô với một nụ hôn say đắm.
Vivian bị gọi dậy tức giận đánh anh.
- Đừng phá người ta mà.
- Dậy thôi heo lười.
- Không muốn dậy.
- Vậy có muốn cùng anh vận động một chút không?
- Ai da anh hư quá đi, hôm qua không phải...rất nhiều sao?
- Em có hiểu vận động cái gì không?
- Cái gì?
Hà Vĩnh đè cô lại, sau đó chọt lét cô, Vivian bị nhột, cười liên hồi sau đó xin tha.
- Thôi mà...em dậy rồi, dậy rồi, tha cho em đi.
Anh hôn chụt cô một cái rồi đi vào nhà tắm.
Vivian thay đồ rồi chuẩn bị bữa sáng. Vivian nấu, Hà Vĩnh vừa đọc báo vừa nhìn cô, vừa mỉm cười hạnh phúc.
Trong lúc cô nấu anh cũng có thể tranh thủ ôm cô từ phía sau, hôn lén cô một cái.
Vi nấu xong, Hà Vĩnh giúp cô dọn bàn.
Ăn xong anh giúp cô rửa bát.
Sau đó anh đưa Vivian đi làm rồi bản thân cũng đi làm.
Ngày nghỉ, họ thường nằm nhà ngắm biển, Hà Vĩnh đã dựng một cái lều lớn trên bãi biển của họ ở núi đông thành, anh và Vivian thường xuyên ở lại đó vào những lúc cả hai có thời gian.
Hà Vĩnh cũng đưa cô về Mỹ một năm ít nhất hai lần, những lúc như vậy, gia đình họ quây quần bên nhau rất vui vẻ. Cố cha và dì Lan, Sophia và Gia Hưng, anh và Vivian, sáu người cùng đón Giáng sinh bên nhau, bữa cơm sum họp có bao nhiêu vui vẻ đầm ấm.
Cố cha nói với Hà Vĩnh từ nay về sau cứ coi ông như cha đẻ, ông sẽ nghiêm khắc mắng anh nếu anh lỡ làm con gái ông buồn, ông sẽ đánh cờ với anh, rồi anh sẽ giả vờ thua để ông vui.
Cố cha cũng sẽ kể lại cho anh nghe về kinh nghiệm cuộc đời ông, về những khó khăn khi ông khởi nghiệp, rồi đôi khi lại lắc đầu:" tuổi trẻ như mấy đứa, không biết cha mẹ ngày xưa khó khăn như thế nào". Anh cũng sẽ giả vờ đồng ý với ông "chúng con sống dễ dàng như ngày nay là nhờ cha mẹ đã cực khổ".
Hạnh phúc của Hà Vĩnh chính là sau khi anh đi làm về có thể nhìn thấy Vivian đang đeo tạp dề nấu ăn, mùi thơm thức ăn tỏa ra trong căn bếp, hương thơm của hạnh phúc, Vivian thấy anh về liền cười nói với anh.
- Anh đi tắm đi rồi ra ăn cơm.
Hạnh phúc của Hà Vĩnh chính là cùng Vivian đi siêu thị mua đồ, cô sẽ nói với anh cô vừa học được một món rất ngon, rất muốn nấu cho anh ăn.
Hạnh phúc của Hà Vĩnh chính là được ôm Vivian trong vòng tay, cùng ngủ với nhau mỗi đêm.
Hạnh phúc của Hà Vĩnh, chính là đôi mắt khiến anh không nỡ từ chối bất kì yêu cầu nào mà cô đưa ra.
Hạnh phúc của Hà Vĩnh là đưa Vivian đến những quán ăn ngon của những sư phụ nổi tiếng, cô sẽ vừa ăn vừa mỉm cười mãn nguyện, sẽ hỏi người sư phụ kia bí quyết nấu ngon như vậy.
Hạnh phúc của Hà Vĩnh, chính là nụ hôn nồng cháy của Vivian trao cho anh.
Nụ hôn của cô có biết bao ngọt ngào, nụ hôn khiến trái tim anh tan chảy, bao nhiêu giá băng trong quá khứ đã tan hết, chỉ còn lại một trái tim ấm áp đầy tình thương yêu.
Rồi họ sẽ có những đứa con, đứa con trai sẽ lầm lì giống hắn, nhưng sẽ bảo vệ mẹ hết mình, con gái sẽ xinh đẹp như cô, sẽ mặc một chiếc đầm hồng như búp bê chạy nhảy vui vẻ trong vườn hoa hồng mà cô yêu thích.
Anh sẽ nắm tay đứa con trai, đặt con gái lên vai, tay kia nắm tay người con gái mà anh yêu, cùng đi dạo trên bãi biển xanh ngát.
Họ sẽ hôn nhau khi đang ngồi nghỉ ngơi trong lều nhìn hai đứa nhỏ nô đùa.
Hà Vĩnh cười, cuộc đời anh, cảm giác đầy đủ hạnh phúc chỉ có như vậy thôi.
=======©©©========
Hà Vĩnh tỉnh lại, đã là câu chuyện của hai ngày sau.
Căn phòng chỉ còn lại mình anh, mùi hương trầm còn thoang thoảng trong không khí, chiếc đèn tinh dầu đã cạn nước, nến cũng hết, chỉ để lại chút dư hương.
Hà Vĩnh khá đau đầu, anh nhìn quanh tìm bóng hình của Vivian, nhưng không gian lạnh lẽo nói cho anh biết, cô đã không còn ở.
Hà Vĩnh lạnh lùng nhìn điện thoại. Hai ngày, vậy là cô đã rời đi rồi.
Vivian đột nhiên thay đổi thái độ, đột nhiên nhiệt tình, còn câu dẫn anh khắp nơi, Hà Vĩnh không phải không nghi ngờ, nhưng anh không muốn kháng cự cô chủ động.
Ai có thể kháng cự khi người con gái mình yêu chủ động câu dẫn chứ.
Anh đã yên tâm với một căn phòng khóa kín, với một căn nhà công nghệ cao không cho cô quyền mở khóa từ bên trong thì sẽ giữ ở cô lại bên mình mà quên rằng cô có một tên Robert Nguyễn có thể mở ra mọi cánh cửa.
Hà Vĩnh cười, cười như điên, cười xong, anh ngồi trở lại giường.
" Lam, để thoát khỏi anh, em có thể làm đến mức như vậy sao?"
Hôm trước cô cho anh ngọt ngào bao nhiêu, thì hôm nay, anh nhận được sự cay đắng bấy nhiêu.
" Em coi chuyện của chúng ta lúc đó là cái gì, bữa cơm cuối cùng cho tù nhân sao?"
Cho hắn biết bao ngọt ngào rồi xuống đao lấy mạng hắn.
Cô cho hắn bao hy vọng, bao ước mơ về hạnh phúc.
Lần đầu tiên trong đời, hạnh phúc của Hà Vĩnh rõ ràng đến như vậy, và cũng gần gũi đến như vậy, hắn tưởng, chỉ cần đưa tay ra là đã có thể nắm bắt được hạnh phúc của mình.
Lần đầu tiên trong đời, Hà Vĩnh biết được cái gì gọi là hy vọng.
Rồi cái hy vọng đó, vỡ vụng cũng quá nhanh đi, giống như quả cầu thủy tinh, khoảnh khắc trước còn long lanh đẹp đẽ, khoảnh khắc sau đã vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ li ti.
Trái tim Hà Vĩnh cũng đã triệt để vỡ nát.
" Lam, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho em dễ dàng như vậy đâu, nếu em đã muốn đẩy anh vào địa ngục, thì hãy chuẩn bị tinh thần ở đó cùng anh, dù là ở đâu, thiên đường hay địa ngục, anh cũng quyết kéo em theo cho bằng được."
Hà Vĩnh lạnh lùng bước vào phòng tắm, sau đó mặc bộ đồ vest quen thuộc, nhìn chính mình trong gương và chỉnh lại chiếc cà vạt.
Sau đó rời đi đến Hà thị tổng bộ.
Anh có nhiều việc phải làm.