“Tại sao không thể chấp nhận? Anh thích em, bất kể em có như thế nào, cho dù trước đây em sống ở đâu, hiện tại anh cũng thích em, muốn ở bên cạnh em, như vậy là đủ rồi.” Anh ôm cô thật chặt, nghiêm túc thổ lộ.
Anh không sợ, cũng không nghi ngờ câu chuyện của cô, anh yêu một người sẽ rất kiên trì, mặc kệ những chuyện khác, chỉ cần có thể ở cùng nhau là tốt rồi. Điều này làm cho trái tim cô thấy thật ấm áp, nhẹ nhõm.
Cô nghĩ mình thật sáng suốt khi nói cho anh biết chuyện này. Anh có thể chấp nhận, cô cũng không phải vất vả giấu diếm nữa.
“Vậy em đã đọc xong tiểu thuyết này rồi sao? Sau này chúng ta sẽ có kết quả như thế nào? Có phải em thấy chúng ta sẽ ở bên nhau không, vậy nên mới đồng ý sống cùng anh?” Anh yên lặng một lúc, đột nhiên hỏi cô.
Cô không ngờ anh còn có thể quan tâm đến nội dung của tiểu thuyết, khả năng tiếp nhận của anh thật quá mạnh mẽ.
Cô suy nghĩ một hồi lâu, không dám nói với anh kết cục thật sự, chỉ đành cười nói: “Em vẫn chưa xem xong tiểu thuyết thì đã bị xuyên vào đây rồi, em thấy Tiết Lạc lúc đó còn chưa thích anh, nên em không phải vì biết hết nội dung mới sống cùng anh đâu. Em cũng vậy, vì thích anh mới muốn được ở bên cạnh anh.”
“Em thích anh là tốt rồi.” Anh cười lớn, tâm trạng vô cùng tốt. Đây xem như là thông báo của cô, anh hiểu rồi.
“Em nói xong rồi, anh đi ra ngoài đi, em phải nghỉ ngơi.” Cô cố tình đẩy anh ra.
“Đừng nghĩ nhiều, mặc kệ em như thế nào anh đều thích em, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, biết không.” Anh gật đầu để cô đi nghỉ.
Sau đó anh đi ra ngoài, cô nằm trên giường vuốt ngực thở phào. Thực ra khi nãy nói với anh những chuyện đó, cô đã thật sự sợ rằng anh sẽ không thể nào tiếp nhận được, hoặc có thể nghĩ cô bị bệnh thần kinh không biết chừng.
May là anh không rơi vào hai tình huống đó.
Nhưng nghĩ đến kết cục sau này trong tiểu thuyết cô phải ở cùng với Lương Dật Phàm lại khiến cô hết sức lo lắng. Xem ra cô phải tìm một cơ hội nào đó bàn bạc với anh thử xem, họ có nên kết hôn hay không.
Một tuần sau, những vết xước nhỏ trên da cô lành rất nhanh, chỉ còn vết thương khá lớn trên trán vẫn còn phải băng lại. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới những việc cô làm. Hai ngày nay cô chạy đến từng bệnh viện kiểm tra, vì bận rộn công việc nên anh không thể đi cùng cô, vì thế Tưởng Nguyệt đi với cô.
Hôm nay, cô và Tưởng Nguyệt vừa mới vào một bệnh viện, hỏi xem ở đó có người bệnh nào tên là Lương Sâm hay không, cô thấy thái độ bác sĩ hơi sửng sốt, sau đó ra sức lắc đầu nói không có.
Khi cô và Tưởng Nguyệt định rời khỏi bệnh viện, đột nhiên cô muốn đi vệ sinh nên kéo Tưởng Nguyệt đi cùng.
Không ngờ hai cô gái lại nghe được một tin tức trong nhà vệ sinh từ hai cô y tá đang nói chuyện với nhau.
Một người nói: “Tiểu Vy, người con kia của Lương tiên sinh thật đẹp trai, mỗi lần tôi nhìn thấy anh ấy đều cảm thấy không thở nổi.”
Giọng nói của người được gọi là Tiểu Vy hơi chua xót: “Đẹp trai thì có đẹp trai, nhưng không có khả năng người ta sẽ thích những người bình thường như chúng ta đâu.”
“Không thử một lần làm sao cô biết anh ấy sẽ không thích người như chúng ta chứ?”
“Cô không tin sao? Những người giàu có chỉ thích kết giao với những người cùng tầng lớp như họ, cho dù có cô bé lọ lem đi chăng nữa cũng chỉ là thử đùa giỡn mà thôi, kết quả cuối cùng bọn họ vẫn kết hôn với người giàu có.”
“Dù đùa giỡn thôi cũng được.”
“Cô muốn theo đuổi anh ta sao?”
“Sao lại không thể?”
“Chúc may mắn, đừng để đến lúc đó lại khóc lóc như một chú cún con.”
“...”
Cô và Tưởng Nguyệt đang đứng rửa tay liếc nhìn nhau, khẽ cười. Có lẽ người mà cả hai muốn tìm đang ở trong bệnh viện này.
Vừa rồi cô còn thấy khó hiểu vì sao vị bác sĩ kia lại kích động như vậy, cứ lắc đầu nói trong bệnh viện không có bệnh nhân này. Qua câu chuyện của hai cô y tá kia, cô có thể khẳng định, người đẹp trai mà hai cô ấy nói đến chính là Lương Dật Phàm.
Nếu Lương Dật Phàm ở chỗ này, vậy ba anh ta và dì của cô chắc chắn đang ở đây.
Hai người ra khỏi bệnh viện, đi đến một cửa hàng thay quần áo mới và tóc giả, chuẩn bị xong xuôi mới quay trở lại bệnh viện.
Vị bác sĩ kia không nói cho hai cô biết Lương Sâm đang ở đây, nhất định là vì được Lương Dật Phàm căn dặn. Nếu vậy, chắc chắn việc hai cô đến đây đã được báo lại với hắn. Nếu Lương Dật Phàm xem lại camera, sẽ phát hiện ra cô.
Cô và Tưởng Nguyệt cố tình thay đổi quần áo và kiểu tóc để không bị camera phát hiện ra.
Tầng ba bệnh viện là khu điều trị, hai người ôm hoa tươi và trái cây đi thẳng lên tầng ba, tìm từng phòng.
Đẩy cửa vào phòng đầu tiên, thấy có vài giường bệnh bên trong, không có dượng Lương, Lương gia nhiều tiền như thế, Lương Dật Phàm tuyệt đối sẽ không để dượng Lương nằm ở phòng thường, chắc chắn là dượng đang ở phòng Vip. Vì thế, hai người lại bắt đầu đi tìm những phòng Vip.
Rất nhanh, họ chỉ kiểm tra hai ba phòng đã tìm thấy.
Dượng Lương đang ngủ say, hai người nhìn qua cửa kính thấy một mình dì Nguyệt trầm lặng ngồi trên sô pha. Cô mừng rỡ đẩy cửa bước vào.
Nhưng sau khi bước vào, cô bị dọa sợ ngây người.
Trong góc sofa, Lương Dật Phàm đang ngồi đó cười hết sức tà ác nhìn chằm chằm vào cô. Vị trí hắn ta ngồi khá khuất, hắn cố ý ngồi ở chỗ đó chờ cô tới sao?
Cô nắm chặt tay Tưởng Nguyệt, cố tình không nhìn Lương Dật Phàm mà lo lắng nhìn về phía dì Nguyệt: “Dì, dì à, con đến đón dì, dì đi cùng con đi...”
“Tiết Lạc, dì không sao, con đừng lo cho dì, đi nhanh đi, Lương Dật Phàm không phải người tốt, nó sẽ làm hại con, con mau đi đi.” Bà lo lắng hét to, vẻ mặt đau khổ.
Cô lắc đầu, lần này cô đến đây là để đưa dì đi. Hơn nữa nơi này là bệnh viện, Lương Dật Phàm không thể làm gì cô, cô không thể đi về tay không được.
Cô buông tay Tưởng Nguyệt đi tới bên dì, nắm lấy tay bà: “Dì, dượng Lương đã có Lương Dật Phàm chăm sóc, dì nên đi theo con, dì ở đây, con rất lo lắng, Lương Dật Phàm đối xử tàn nhẫn với em trai anh ta như vậy, nhất định anh ta sẽ đối xử không tốt với dì.”
“Tôi đang ngồi ở đây mà cô đã bắt đầu nói xấu tôi rồi sao?” Lương Dật Phàm đứng lên đi về phía Tiết Lạc. Tưởng Nguyệt muốn bước lên ngăn hắn, nhưng lại bị vệ sĩ của hắn lôi ra khỏi phòng bệnh.
Thấy Lương Dật Phàm đi tới, bà vội vàng đẩy cô ra phía sau bà: “Lương Dật Phàm, trước kia Tiết Lạc không hiểu chuyện nên chọc giận cậu, nhưng bây giờ con bé sẽ không dám làm thế nữa, cậu đừng làm tổn thương con bé.”
“Lâm phu nhân, bà đừng sợ hãi như vậy. Sao tôi có thể cam lòng tổn thương Tiết Lạc đây, tôi thích cô ấy còn không hết nữa mà. Lần trước nếu không phải cô ấy bị thương tôi cũng sẽ không để cô ấy đi. Lần này vì muốn bắt được cô ấy, tôi cũng đâu ngu ngốc ở bệnh viện cùng các người một tuần nay rồi.” Hắn ta duỗi bàn tay to lớn đẩy bà ra, còn sai hai vệ sĩ khống chế bà.
“Dì, Lương Dật Phàm, anh...” Cô muốn chạy đến cứu dì, nhưng cô còn chưa nói xong đã bị Lương Dật Phàm ôm gọn trong lòng, cô sợ đến mức người cứng đờ tại chỗ.
Hắn ôm siết cô vào trong ngực.
Cô sợ ngây người vài giây, hắn cắn nhẹ vào cổ cô, cười lớn: “Tiết Lạc, em thật là một người kỳ lạ, lúc anh không thích em thì em lại thích anh đến không tiếc cả sinh mạng. Hiện giờ em ghét anh như vậy, anh lại thích em giống như sinh mạng của mình. Em biết không, trong thời gian này, mỗi ngày anh đều nghĩ về em.”
Mỗi ngày đều nghĩ về cô? Hắn ta nói cái quái gì vậy?
Cô giãy dụa, cô biết, hắn đột nhiên thích cô là bởi vì theo diễn biến trong tiểu thuyết, đến đoạn này hắn ta nên thích cô rồi.
Cô không biết làm thế nào mới có thể thay đổi được hoàn toàn nội dung tiểu thuyết, bởi vì, cô thật sự thật sự không thể chấp nhận được hắn ta.
“Anh mau thả tôi ra, tôi không thích anh, anh ở đây quấy rầy tôi làm gì, bên ngoài nhiều phụ nữ thích anh như thế, không phải anh rất thích đùa giỡn với những người đẹp đó sao, anh hãy đi tìm những người đó đi.” Cô giãy dụa, vừa đẩy vừa đánh, dùng chân đá hắn ta.
Hắn ấn cô vào vách tường, lạnh lùng nhìn cô cười tà mị: “Em ghen sao? Ghen là chứng tỏ em vẫn còn thích anh, nếu như vậy em còn quen với cái tên ngu ngốc họ Chu kia làm gì?”
“Có quỷ mới thích anh, nhìn bộ dạng này của anh, tôi không thể thích nổi!” Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn ta, hận không thể dùng một đấm đánh chết hắn luôn cho rồi. Đáng tiếc, sức lực của cô thua kém quá nhiều, đánh không lại.
“Miệng độc ác như vậy làm anh muốn hôn một cái.” Hắn cúi đầu, định hôn lên môi cô.
“Cút ngay!” Cô ngọ nguậy, trực tiếp dùng đầu mình đập vào cằm hắn.
“Aaa!” Lương Dật Phàm bị đập phát đau, theo bản năng kêu lên. Nhưng hắn vẫn nắm chặt tay cô không buông.
Sắc mặt hắn trầm xuống, kéo cô đi ra ngoài, vừa đi vừa tức giận uy hiếp: “Dám đập vào cằm anh, em thật không biết nghe lời, xem ra em cho rằng ở bệnh viện anh sẽ không dám làm gì em đúng không. Được lắm, bây giờ anh sẽ mang em về nhà ngay lập tức, thời hạn giao ước của chúng ta đã được một tuần, lúc này em nên thực hiện cam kết của mình.”
“Anh nói thế là có ý gì?” Cô muốn làm rõ chuyện đó.
“Có ý gì sao? Lần trước em nói trong vòng một tuần sẽ tìm ra bằng chứng, em đã tìm được chưa? Không tìm được, hôm nay anh sẽ chiếm đoạt em!”
“Tôi té xuống lầu phải ở trong bệnh viện điều dưỡng nên không có thời gian đi tìm, bây giờ anh không thể bắt tôi thực hiện cam kết đó được. Hơn nữa tôi cũng không đồng ý loại giao ước đó của anh, là do anh cứ khăng khăng làm theo ý mình.” Nghe hắn ta nhắc lại thứ cam kết kinh khủng đó, cô sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Nếu hắn thật sự chiếm đoạt thân thể cô thì xong đời. Cô không thích thân thể của mình bị người mà mình không yêu vấy bẩn, nếu hắn thật sự làm như vậy, cô sẽ không thể đến với anh được nữa.