Nơi mà cô gái kia chết không có camera quay lại, cũng không ai biết rõ cái chết của cô gái kia là do bị giết, hay do không cẩn thận rơi xuống biển, hoặc là tự sát.
Nhưng hiện tại, người nhà của cô gái kia nhất quyết cho rằng Gia Vỹ là kẻ giết người, những người được Gia Vỹ dẫn đi cùng hôm đó, giống như đã bị người nhà của nạn nhân mua chuộc, tất cả đều một mực chắc chắn Gia Vỹ là nghi phạm lớn nhất.
Ngoại trừ việc nhờ ba dùng địa vị giúp em trai tại ngoại, bây giờ Lương Dật Phàm không thể tìm được giải pháp nào khác.
Lương Gia Vỹ bị anh trai mắng, nhất thời không nói được gì.
Lâm Bích Nguyệt thấy bầu không khí nghiêm trọng, cũng không dám tùy tiện mở miệng.
Nghe thấy lời nói chuyện của hai con trai, Lương Sâm dịu đi rất nhiều. Nói thế nào con cũng là do ông sinh ra, sao có thể bỏ mặc để nó phải ngồi tù. Chẳng qua vì thái độ vừa rồi của Gia Vỹ làm ông rất tức giận nên mới nói như vậy, giờ thấy Dật Phàm quỳ xuống cầu xin cho Gia Vỹ, ông đành phất tay, nói: “Thôi con đứng lên đi, chúng ta bàn bạc kỹ xem phải giúp Gia Vỹ như thế nào.”
“Ba, con đã thu xếp mọi chuyện rồi, chỉ cần chiều nay ba đến nhà thị trưởng một chuyến để giải thích rõ chuyện này, con nghĩ, chắc sẽ được thôi. Dù sao ba và thị trưởng cũng là bạn học đại học của nhau, quan hệ rất tốt. Hơn nữa Gia Vỹ của chúng ta thật sự không giết người, nó bị người ta vu oan, nếu thị trưởng cho người đi điều tra, Gia Vỹ sẽ được an toàn.” Lương Dật Phàm đứng lên, nói ra phương án hắn đã chuẩn bị từ trước.
“Dật Phàm, con thật sự đã trưởng thành, Gia Vỹ vừa xảy ra chuyện, con đã lập tức nghĩ cách giải quyết, sau này ba không thể xem con như là một đứa nhỏ được nữa rồi.”
Lương Sâm ngạc nhiên trước sự thông minh khôn khéo của con trai lớn, sau khi hết ngỡ ngàng, ông hài lòng thả lỏng tâm tình nở nụ cười, vỗ nhẹ vai con trai, nói: “Gia Vỹ có được người anh như con giúp là may mắn của nó. Chiều nay ba sẽ đến nhà thị trưởng, tuy con đã sắp xếp giúp ba, nhưng vẫn nên chuẩn bị vài chai rượu, lão bạn học này của ba thích nhất uống rượu, ba phải cùng ông ấy uống vài ly mới được.”
“Vâng, ba cứ yên tâm, con lập tức đi chuẩn bị ngay.”
“Bích Nguyệt, em cũng lên lầu thay quần áo đi, hôm nay em sẽ cùng đi với anh, lần trước thị trưởng phu nhân có nói với anh là muốn trò chuyện tâm sự với em đấy.” Cuối cùng Lương Sâm cũng nguôi giận, kéo tay Lâm Bích Nguyệt đi lên lầu.
Lương Gia Vỹ khinh thường nhìn thái độ của ba mình đối xử với mẹ kế.
Lương Dật Phàm cố tình đẩy tay anh ta, nhỏ giọng nhắc nhở: “Còn không mau cảm ơn ba?”
“Ba, cảm ơn ba.” Rơi vào đường cùng, Lương Gia Vỹ đành không cam lòng nói câu cảm ơn. Tuy rằng anh ta rất không thích ba mình như bây giờ, nhưng dù sao anh trai cũng vừa quỳ xuống giúp anh ta cầu xin ba, anh ta không thể phụ ý tốt của anh trai.
Chờ sau khi Lương Sâm lên lầu, Lương Gia Vỹ mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức ngã ngồi trên sàn nhà.
“Anh, không được để Tiết Lạc biết chuyện này, nếu cô ta biết được, nhất định sẽ cười nhạo em cho xem.” Nhớ tới đứa con gái đáng ghét kia, Lương Gia Vỹ cảm thấy sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh.
“Yên tâm đi, tối hôm qua cô ta đã chuyển ra ngoài ở rồi, sẽ không biết em đã trở về và chuyện vừa xảy ra đâu.”
“Chuyển ra ngoài?” Tin tức này làm người ta không thể tin được, Lương Gia Vỹ từ dưới sàn nhà đứng phắt dậy, chụp lấy cánh tay anh trai: “Anh không gạt em chứ? Chẳng phải cô ta vẫn bám theo anh, còn cho rằng việc sống chung dưới một mái nhà với anh là rất vinh dự và hạnh phúc đấy sao? Làm thế nào cô ta lại bằng lòng chuyển ra ngoài ở chứ?”
Sắc mặt Lương Dật Phàm lập tức sầm xuống, hắn kéo tay em trai ra, cười lạnh. “Cô ta muốn chuyển ra ngoài thì chuyển, liên quan gì đến anh, chẳng phải cô ta đã nói là không thích anh hay sao?”
“Em không tin chuyện cô ta nói không thích anh là thật đâu.”
“Em trai tốt của anh, anh biết từ trước đến nay em đều không tin tưởng cô ta. Nhưng anh biết, lần này cô ta nói thật.” Lương Gia Vỹ vỗ vai em trai, thở dài rồi xoay người lên lầu.
Lương Gia Vỹ đứng ngây ngốc tại chỗ, anh ta vẫn không thể tin chuyện Tiết Lạc không thích anh trai mình nữa. Vì vậy mới nói, anh ta cảm thấy cô chuyển ra ngoài lần này, chắc chắn là có âm mưu, anh ta nhất định phải điều tra rõ chuyện này.
...--------------------...
Thành phố về đêm mờ ảo, lấp lánh ánh đèn sáng rực.
Vui chơi ở công viên cả ngày, cô mệt lử, đến bữa tối, cô bị Tưởng Nguyệt và Chu Hạo Nhiên kéo vào một gian phòng trong một quán ăn, chuẩn bị ăn cơm.
Cô ngồi dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, mặc cho hai anh em nhà kia gọi món. Hai người thấy cô quá mệt mỏi, nên không tiếp tục trêu đùa nữa, để cho cô nghỉ ngơi, sau khi đồ ăn được đưa lên, họ mới đánh thức cô dậy.
Ba người yên lặng ăn cơm, kết thúc Chu Hạo Nhiên lái xe đưa hai cô quay về nghỉ ngơi.
Cô và Tưởng Nguyệt đứng trước cửa quán chờ Chu Hạo Nhiên đi lấy xe.
Tuy trước đó cô có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng sau khi ăn tối xong cô đã hồi được sức, cũng bớt mệt đi nhiều. Cô cười nói cùng Tưởng Nguyệt, cả hai bàn về những trò chơi cảm giác mạnh hôm nay đã tham gia ở công viên giải trí, tiếng cười của hai cô gái vang lên lanh lảnh.
“Tiết Lạc, là cô sao?” Một giọng nữ ngạc nhiên vang lên phía sau.
Cô và Tưởng Nguyệt quay đầu lại, phát hiện người vừa nói chính là Điềm Điềm, vừa khéo cả ba người đều biết nhau. Nhưng Tưởng Nguyệt không thích Điềm Điềm, nhìn thấy cô ta, sắc mặt cô lập tức trầm xuống, không có ý định chào hỏi cô ta.
Cô không thể làm lơ Điềm Điềm, dù sao cô ta cũng vừa kêu tên cô. Cô đành cười nói: “Là cô à, cô cũng đến đây ăn cơm sao?”
“Đúng vậy, bạn trai đưa tôi đến đây, hai người đang định về sao? Nơi này rất khó bắt xe đấy, không thì để tôi nói bạn trai đưa hai người về cùng nhé?” Điềm Điềm mỉm cười thong thả đi tới, nắm lấy tay Tiết Lạc, giống như hai người là chị em tốt của nhau vậy.
Cô cười khó xử, rút tay mình ra: “Không cần phiền đến bạn trai cô đâu, anh họ của Tiểu Nguyệt sẽ đưa chúng tôi về, anh ấy đang đi lấy xe.”
“À, vậy sao.” Lúc này Điềm Điềm mới đưa mắt nhìn đến Tưởng Nguyệt đang đứng bên cạnh. Vừa rồi cô ta đã nhìn thấy Tưởng Nguyệt, nhưng nghe nói miệng lưỡi của Tưởng Nguyệt này rất cay độc, cô nàng ấy cũng chẳng giúp đỡ được gì cho cô ta nên không cần để ý đến.
Giờ nghe cô nói anh họ của Tưởng Nguyệt sẽ đón họ, Điềm Điềm kinh ngạc, Tưởng Nguyệt có anh họ sao? Không biết anh ta trông như thế nào?
Thắc mắc của Điềm Điềm rất nhanh đã được giải đáp, vừa đúng lúc Chu Hạo Nhiên đánh xe đến dừng ở trước mặt Tiết Lạc và Tưởng Nguyệt.
Anh kéo kính xe xuống, mỉm cười nhìn hai người: “Lên xe đi, anh không xuống mở cửa cho hai đứa đâu.”
Tiết Lạc chào Điềm Điềm, rồi kéo Tưởng Nguyệt đang khó chịu lên xe.
Hồn phách Điềm Điềm đã sớm bay đi nơi nào, cô ta không nghe thấy Tiết Lạc nói gì, chỉ biết không ngờ Tiết Lạc lại thật sự quen được một anh chàng đẹp trai giàu có, hơn nữa người này còn là anh họ của Tưởng Nguyệt, thật quá sốc!
Người như Tiết Lạc mà lại tốt số hơn cô ta à, trong lòng cô ta không chịu nổi sắp chảy máu đến nơi rồi. Lúc trước nghe anh nói mình là bạn trai của Tiết Lạc, sau khi về nhà suy nghĩ lại, cô ta nghĩ chắc anh chỉ nói đùa thôi, nhưng xem ra bọn họ thật sự đang quen nhau.
Điềm Điềm nhìn chăm chú người tự xưng là bạn trai Tiết Lạc, anh lái chiếc Bentley, so ra còn đắt tiền hơn chiếc Audi của bạn trai cô ta, hơn nữa, anh còn rất đẹp trai, khi cười lên rất giống mẫu người đàn ông cô ta thích thời còn đi học.
Điềm Điềm nhất thời không chịu đựng được, ma xui quỷ khiến thế nào mà vội vàng lấy di động ra chụp lại người đàn ông đẹp trai ngồi trong xe. Đợi sau khi cô ta chụp xong, thì chiếc xe đã chạy đi mất.
Điềm Điềm xoay người đi vào trong quán, vừa đi vừa gửi bức ảnh mới chụp được cho bạn bè. Đồng thời còn viết thêm một câu: Tiết Lạc vứt bỏ Lương Dật Phàm lại lần nữa vướng vào người đẹp trai giàu có, cuộc sống cá nhân của cô gái mưu mô này thật phong phú đa dạng.
Cô ta dám chắc rằng, sau khi cô ta phát tán tin tức này ra ngoài, những người trong lớp trước kia có quen biết Tiết Lạc sẽ ngay lập tức mắng chửi Tiết Lạc thành một người phụ nữ đê tiện dơ bẩn!
Trước kia, ở trước mặt mọi người trong lớp học, Tiết Lạc đã thề rằng cả đời này chỉ yêu Lương Dật Phàm, nhưng giờ Tiết Lạc đột nhiên đổi ý, nhanh chóng quyến rũ một thiếu gia giàu có khác, chắc chắn có rất nhiều cô nàng từ lâu đã cảm thấy khó chịu với Tiết Lạc sẽ nhân cơ hội này mắng cho thỏa nỗi hận của họ.
Nghĩ như vậy, gương mặt Điềm Điềm từ từ giãn ra, cười tươi rói, một lúc sau, người bạn trai mập mạp của cô ta từ trong quán đi ra, cô ta vội vàng vui vẻ chạy lại gần, ôm lấy thắt lưng đầy mỡ của anh ta, mềm mại nói: “Chồng à, chúng ta về đi.”
“Xuỵt, nói nhỏ thôi, không phải anh đã nói ở bên ngoài không được gọi anh là chồng sao.” Người đàn ông mập mạp nhanh chóng lấy tay che miệng Điềm Điềm lại, lạnh giọng cảnh cáo cô.
“Được rồi, được rồi, sau này em sẽ không gọi vậy nữa.” Điềm Điềm cười e thẹn đáp ứng, nhưng trong lòng cô ta đầy lạnh lẽo.
Người đàn ông này vốn không xem cô ta là bạn gái chân chính của mình, cô ta đã âm thầm quan sát và biết được, người bạn trai béo mập này của cô ta thực ra đã kết hôn, nhưng Điềm Điềm cũng không quan tâm nhiều như vậy, cô ta chỉ cần tiền, quan tâm những chuyện khác làm gì!
Cùng lúc đó, trong một gian phòng của một hộp đêm, Lương Gia Vỹ cùng mấy anh em tốt của mình ngồi uống rượu vui chơi, mỗi người ôm mấy cô gái.
Buổi chiều hôm nay ba anh ta đến nhà thị trưởng bàn bạc về chuyện của anh ta, ông nói khả năng anh ta bị bắt không cao, nên lúc này Lương Gia Vỹ mới yên tâm ra ngoài chơi. Nhưng anh ta không dám nói cho anh trai biết chuyện này, Lương Gia Vỹ rất sợ anh trai la mình không được việc gì, chỉ biết ăn chơi.
Lương Gia Vỹ ôm một cô gái đẹp mắt to ăn mặc hở hang, trong lúc đang say sưa đùa giỡn, anh ta định cởi phăng áo của người đẹp thì phát hiện cô ta đang cầm di động đọc tin nhắn bạn gửi đến.
Đọc tin nhắn cũng không có gì kỳ lạ, mà kỳ lạ là ở chỗ Lương Gia Vỹ liếc qua di động của cô gái này lại phát hiện được ảnh chụp có vẻ như của Tiết Lạc.
Lương Gia Vỹ hiên ngang đoạt lấy di động của người đẹp, phóng to bức ảnh ra, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng cô đang cúi lưng ngồi vào xe. Hơn nữa, trên xe, còn có một người đàn ông đẹp trai xa lạ.
Cô chuyển ra ngoài, chẳng lẽ là vì có quan hệ cùng người đàn ông này?