Tạ Tâm Tâm nghĩ rằng cô ta sẽ thoải mái rời khỏi nơi này, Lương Dật Phàm sẽ giúp cô ta xử lý tốt mọi chuyện, dù sao Lương Dật Phàm cũng thích cô.
Nhưng mà tại vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?
Nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Lương Dật Phàm, rồi nhìn đến thái độ những người khác giống như đang xem kịch vui, Tạ Tâm Tâm hoảng hốt, cô đang rất sợ hãi. Thật không dễ dàng gì quen được một công tử giàu có như vậy, vốn tưởng rằng không lâu nữa sẽ có thể được làm Lương thiếu phu nhân, nhưng lúc này cô lại bị chính người đàn ông mình thích đưa vào sở cảnh sát, cô không thể chấp nhận được chuyện này.
Tạ Tâm Tâm không kịp suy nghĩ gì nữa, vội chạy tới ôm lấy chân Lương Dật Phàm, quỳ trên nền nhà khóc to: “Dật Phàm, anh đừng đối xử với em như vậy, là do em bị lời nói của Tiết Lạc dụ dỗ nên mới đồng ý, em sợ cô ấy sẽ cướp mất anh. Lúc đó em bị điên nên mới nói như vậy, em đối với anh là thật lòng, anh cũng biết mà, đừng đưa em đến sở cảnh sát được không?”
“Buông tay ra!” Lương Dật Phàm gầm nhẹ, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Tạ Tâm Tâm biết tính khí hắn không tốt, thấy Lương Dật Phàm la mình như vậy, cô ngoan ngoãn buông tay ra lùi sang một bên. Nhưng cô còn chưa được tha thứ, cô cũng không muốn bị bắt đi nên chỉ có thể tiếp tục cầu xin hắn. Cô có dáng vẻ rất hiền lành lại đang tỏ ra đáng thương, nước mắt chảy dài, yếu đuối nhìn Lương Dật Phàm.
Cô biết, Lương Dật Phàm sẽ không chịu nổi khi nhìn thấy cô như vậy.
Quả nhiên, hắn thấy cô khóc như vậy cũng trầm mặc. Tuy rằng tức giận việc Tạ Tâm Tâm mộng tưởng muốn kiểm soát hắn, nhưng hiện giờ hắn đang thích cô, hắn không muốn nhìn thấy người mình thích khóc, đây là sự thật.
Đáng tiếc, Lương Dật Phàm vẫn chưa lên tiếng, nhưng bộ dạng khóc lóc thảm thương của Tạ Tâm Tâm lại làm những người ở đây không chịu nổi nữa. Lương Sâm rất chán ghét Tạ Tâm Tâm, hai đứa con của ông, một đứa bị cô ta mê hoặc, một đứa bị cô ta làm liên lụy, ông thật hận chết cái nhà họ Tạ này.
Lương Sâm đứng lên, thong thả bước tới nắm lấy Tạ Tâm Tâm đang quỳ trên sàn nhà, định lôi thẳng cô ta ra cổng.
“Dật Phàm” Tạ Tâm Tâm bị dọa sợ chết khiếp, cô ta khóc như vậy còn chưa dụ dỗ được Lương Dật Phàm, ông già chết tiệt này kéo cô ta làm gì. Cô ta vội hét to, sợ hãi nhìn Lương Dật Phàm.
Chỉ tiếc rằng, thứ Lương Dật Phàm coi trọng nhất là thể diện, hắn im lặng nãy giờ, suy nghĩ mãi vẫn cảm thấy giữ lại Tạ Tâm Tâm thật không tốt tính, hắn nên để cô ta đi nếm chút gian khổ, cho cô ghi nhớ, để lần sau cô ta không dám nghĩ đến hành động to gan như vậy nữa. Vì thế, thấy ba mình kéo Tạ Tâm Tâm ra ngoài hắn ta cũng không nói tiếng nào, Lương Dật Phàm cũng giống như những người đang ở đây, hoàn toàn không có phản ứng gì, làm như không thấy Tạ Tâm Tâm đang cầu cứu.
Tạ Tâm Tâm rất nhanh bị kéo đến cạnh cửa, cô không muốn đi nên nắm chặt cửa, sống chết không chịu buông tay. Lương Sâm hùng hùng hổ hổ gọi bảo vệ tới, thẳng thừng kéo cô ta ra ngoài, còn bảo lái xe mang cô đến sở cảnh sát, xong xuôi mọi chuyện mới xoay người trở về phòng khách.
Trong phòng khách.
Lương Gia Vỹ vỗ tay, cười to: “Đúng là một vở kịch hay, lúc Tạ Tâm Tâm hợp tác với tôi, chính miệng cô ta đồng ý nếu xảy ra chuyện gì sẽ tự mình chịu trách nhiệm. Vừa rồi cô ta lại còn nói dối, tôi cảm thấy đưa cô ta vào sở cảnh sát rất tốt, loại phụ nữ ham hư vinh không chịu trách nhiệm như vậy nên bị giam lại, ông đây cũng thấy chán ghét từ lâu rồi.”
Lương Dật Phàm lạnh lùng đưa mắt liếc Lương Gia Vỹ, Lương Gia Vỹ đành ỉu xìu ngậm miệng lại, nhưng vẫn giữ bộ dáng bỡn cợt, sau đó nhếch mày cười cười nhìn Tiết Lạc.
Lương Dật Phàm thấy em trai mình yên lặng rồi mới quay sang nhìn Tiết Lạc, ánh mắt hắn ta lạnh lẽo đến mức có thể đông chết người: “Tiết Lạc, hiện tại Tạ Tâm Tâm đã bị ba tôi đưa đến sở cảnh sát, cô ta nhất định sẽ được giáo huấn trong đó một thời gian. Như vậy cô đã hả giận chưa? Chuyện em trai tôi, cô cũng nên quên đi phải không?”
Cô đã thành công xử lý xong một vai nữ phụ xấu tính, xem ra sau này mọi chuyện sẽ được suông sẻ hơn. Thực ra cô cũng không muốn bóp chết hết những vai diễn xấu trong tiểu thuyết ngay lập tức, giống như hai anh em Lương gia cặn bã trước mặt đây, sau này cô còn phải ngược đãi bọn họ nữa chứ. Sau khi đánh bại Tạ Tâm Tâm, cô muốn nghỉ ngơi dưỡng sức nên không muốn tiếp tục chơi đùa với những người này.
Cô lạnh nhạt nhìn Lương Dật Phàm, khẽ nói: “Được, tôi đồng ý hóa giải với em trai anh, cũng sẽ quên đi chuyện này.”
Nói xong cô định kéo dì Nguyệt rời đi, nhưng nhìn thấy Lương Sâm đang từ cửa đi vào, cô nghĩ dì đã có dượng Lương bảo vệ, không cần mình lo lắng nữa, vì thế cô để dì đứng lại đó, còn mình đi nhanh lên lầu, trở về phòng.
Lương Sâm sau khi trở lại liền mắng cho hai đứa con một trận, sau đó mới ôm Lâm Bích Nguyệt rời đi.
Lương Gia Vỹ vốn muốn nổi điên lên, định cãi lại ba mình cho ra lẽ, nhưng nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của anh trai, anh ta đành phải im miệng, không còn cách nào khác đứng yên chịu trận nghe mắng, đợi sau khi ba đi rồi, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, uể oải ngã xuống sô pha.
“Anh, anh có thấy Tiết Lạc hơi quái lạ không? Thái độ của cô ta đối với em và anh hoàn toàn khác trước đây!” Lương Gia Vỹ thấy xung quanh không có ai, trong phòng khách chỉ còn lại anh ta và Lương Dật Phàm mới dám hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình.
Từ lần trước đụng phải Tiết Lạc ở cửa hàng bán quần áo, Lương Gia Vỹ đã sớm phát hiện ra Tiết Lạc có chút kỳ lạ. Trước kia ngoài ba anh ta và Lâm Bích Nguyệt, Tiết Lạc chỉ cư xử dịu dàng với anh ta và anh trai, còn những người khác không cần quan tâm tới.
Có điều, hiện giờ cô ta đối với người khác điêu ngoa đanh đá thì cũng mặc kệ, nhưng cô ta lại tỏ ra thản nhiên, không nịnh bợ, còn cãi nhau với Lương Gia Vỹ anh. Hẳn trong lòng cô ta phải hiểu rất rõ quan hệ giữa anh và anh trai rất tốt, mặc dù Tiết Lạc không để ý tới Lương Gia Vỹ, nhưng cũng sẽ không cãi nhau với anh. Vì thế Lương Gia Vỹ thường xuyên ức hiếp Tiết Lạc, cô ta cũng không nói gì.
Đột nhiên một ngày, Tiết Lạc tự nhiên phản kháng lại. Hơn nữa buổi tối cách đây hai ngày Tiết Lạc bị bắt đi, cô ta còn ở trước mặt mọi người nói rằng cô ta không hề thích anh Lương Dật Phàm. Thật sự như vậy sao? Không phải cô ta lại đang bày ra âm mưu quỷ kế gì đó chứ? Trước kia cô ta theo đuổi Lương Dật Phàm khủng bố như vậy, vì sao bây giờ lại vô duyên vô cớ từ bỏ?
“Cô ta nói không thích anh, thái độ thay đổi, em đã cảm thấy kỳ quái?” Lương Dật Phàm nghe câu hỏi của em trai cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn đã phản ứng lại, thuận miệng cười nói: “Anh mong cô ta không thích anh nữa còn chẳng kịp, anh cảm thấy cô ta như bây giờ rất tốt.”
“Nhưng mà cô ta thay đổi nhanh như vậy cũng rất kỳ lạ, trong một thời gian ngắn đột nhiên trở nên như thế làm cho người ta không kịp phản ứng, với lại vì lý do gì cô ta lại thay đổi, chẳng lẽ... cô ta có mục tiêu mới ư?” Nói đến đây, Lương Gia Vỹ bỗng tỏ ra hưng phấn, anh ta nhảy cẫng lên, cười ha hả: “Anh, nếu cô ta thật sự thích người khác, anh nói thử chúng ta có nên điều tra xem hiện tại người đó là ai hay không?”
“Cô ta có mục tiêu mới?” Trong đầu Lương Dật Phàm bỗng nhớ lại buổi tối hôm đó có một người đàn ông chạy còn nhanh hơn hắn, hình như người đàn ông đó có quen biết với cô, hơn nữa khi đó anh ta chạy rất nhanh để đi cứu cô. Nếu lúc đó không có anh ta, có lẽ cô sẽ bị... cởi hết quần áo như lời cô nói.
Một cô gái như cô bị bắt đi, nếu người đàn ông kia không xuất hiện, không may cô sẽ thật sự...
Lương Dật Phàm lắc đầu, hắn không nên cảm thấy tội nghiệp Tiết Lạc, quần áo của cô lúc đó cũng không bị cởi, hắn không cần phải suy nghĩ đến chuyện đó nữa làm gì, càng nghĩ càng thấy Gia Vỹ làm như vậy thật quá đáng, nhưng hắn không thể để lộ tâm tư này ra cho Tiết Lạc biết, nếu không cô ta lại lấy cớ đó tiếp tục dây dưa với hắn.
Lương Gia Vỹ yên lặng suy nghĩ, cuối cùng hắn cảm thấy em trai mình nói rất đúng, có lẽ Tiết Lạc từ điên cuồng thích hắn rồi đột nhiên thay đổi sinh ra thờ ơ, còn thừa nhận rằng không hề thích hắn, thái độ cũng rất lạnh lùng. Hắn nghĩ rằng, Cô ta nhất định đã chạy theo người đàn ông đã cứu cô ta.
Sau khi suy nghĩ như vậy, Lương Dật Phàm càng cảm thấy ý nghĩ này vô cùng hoang tưởng, vả lại còn làm cho hắn cảm thấy bực tức và khó chịu.
“Anh, anh suy nghĩ gì vậy?”
Lương Dật Phàm tỉnh táo lại: “Sao vậy?”
“Anh biết người mà Tiết Lạc thích là ai đúng không?”
“Không phải đã rõ như thế rồi sao, nếu em muốn biết thì tự đi mà tìm hiểu.”
Lương Gia Vỹ nóng nảy, mặt mày nhăn nhó: “Anh, nhìn thái độ anh như vậy thì đúng là anh biết rồi, anh nói cho em nghe đi.”
“Anh nói cho em biết làm gì, chẳng lẽ để em lại đi gây họa lần nữa hay sao?” Lương Gia Vỹ đưa một chiếc chìa khóa cho em trai, nghiêm túc dạy dỗ: “Lần này em gây ra chuyện như vậy khiến ba rất tức giận, bên phía cảnh sát cũng chưa xử lý xong đâu, trước tiên em hãy đi tránh mặt một thời gian, anh vừa mua một căn biệt thự trên đảo, đây là chìa khóa. Chờ mọi chuyện lắng xuống, ba bớt giận rồi em hãy trở về.”
“Em không nhốt mình ở một chỗ đâu, tại sao lại muốn đuổi em đi, sau này em không đến đây nữa, tuyệt đối sẽ không làm cho ba nhìn thấy em mà tức giận!”
“Nghe lời anh, bằng không sau này em có gây ra chuyện gì, anh sẽ không can thiệp vào nữa. Chìa khóa này cho em, có nghe lời anh nói hay không thì tùy.” Lương Dật Phàm nghĩ đến người yêu bé nhỏ của mình còn đang trong sở cảnh sát, nhất định cô đang rất sợ hãi, hắn chưa được nhìn xem cô thế nào, nóng lòng nên hắn chỉ dặn dò em trai một hai câu rồi quay người rời khỏi Lương gia.
Lương Gia Vỹ thấy anh trai đi rồi, nghĩ lại những lời anh vừa nói, thấy cũng rất có lý. Vả lại anh trai vừa mới mua căn biệt thự kia, nhà mới chưa có ai ở, có thể dẫn vài anh em và phụ nữ tới đó, nhất định chơi rất vui vẻ. Nghĩ như vậy, anh ta cực kỳ cao hứng cầm lấy chìa khóa cũng đi khỏi Lương gia.
Sau khi trở về phòng, Tiết Lạc ngồi trên giường nghỉ ngơi một lát, cuối cùng cô vỗ nhẹ đầu mình, hạ quyết tâm.
Cô cảm thấy mình rất đáng trách, mấy hôm nay do quá mệt mỏi, hơn nữa lại đặc biệt cảm thấy khó chịu, lo lắng và sợ hãi.
Sau khi biết mình đã xuyên vào trong tiểu thuyết, cô vốn muốn nhốt mình không ra khỏi phòng, sau đó sẽ sống một cuộc sống thầm lặng không để ý tới những nhân vật khác trong tiểu thuyết. Nhưng nào ngờ cô vẫn bị cuốn theo diễn biến trong đó, quen biết được vài nhân vật, còn khiến bản thân mình rơi vào hoàn cảnh khó khăn, thanh danh thiếu chút nữa đã bị hủy hoại như trong tiểu thuyết.
Lần này cô rút ra kinh nghiệm xương máu, quyết định sau này không bao giờ ra khỏi nhà, cũng sẽ không đi gặp bất kỳ ai nữa.
Dù sao nam chính không thích cô, em trai anh ta cũng chán ghét cô, bọn họ chẳng ai muốn nhìn thấy cô. Nữ phụ cũng đã vào sở cảnh sát, cô không đi ra ngoài, sẽ không có ai gây sự với cô nữa.
Sau khi hạ quyết tâm, cô ngã người xuống giường, chìm vào giấc ngủ.