Sáng sớm hôm sau tuyết đã tan dần đi, nhưng cái lạnh lẽo, giá buốt trong không khí thì không hề giảm bớt.
Hôm nay Vu Lâm đảm nhiệm việc lái xe, y dậy sớm châm thêm xăng rồi kiểm tra lại thân xe và lốp thật cẩn thận.
An Phong Vũ đúng lúc ra ngoài nhìn thấy Vu Lâm đang vặn chặt nắp thùng xăng tiến lại gần chào hỏi: “Sớm.”
Vu Lâm quay lại cũng lịch sự cười với hắn: “Sớm.”
“Hôm nay các anh định lên đường sao?” An Phong Vũ thấy Vu Lâm mở cốp cất xăng lên, đồ đạc chất chồng bên trong. Hắn sửng sốt hỏi.
“Đúng vậy. Giờ sẽ đi luôn.” Vu Lâm gật đầu cười.
An Phong Vũ ngẩn người, quay lại chăm chú nhìn cánh cửa phòng họ, giống như tìm kiếm ai đó, sau đó lại nhìn Vu Lâm vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Các anh gấp lắm sao? Nếu không hay là chờ đến sáng ngày mai, chúng ta cùng khởi hành? Dọc đường đi còn có thể chiếu khán lẫn nhau.” An Phong Vũ do dự một lát rồi thử đề nghị.
Vu Lâm nhướn mày, ý vị thâm tường nhìn hắn. Túy ông chi ý bất tại tửu, đừng tưởng tôi không nhìn ra ông anh có dụng ý khác.
Mà đúng lúc này, Hứa Giai Ninh cầm một giỏ bánh đi ra. Cô gật đầu cười với An Phong Vũ rồi đi tới bên cạnh Vu Lâm, đưa cho y hai chiếc bánh bao nóng hổi. Sau đó quay sang An Phong Vũ khách sáo hỏi: “Anh có muốn ăn thử không?”
An Phong Vũ sửng sốt, không ngờ cô lại nói chuyện với mình, hắn gãi đầu, tai hơi đỏ lên lúng túng không biết nên trả lời lại thế nào.
Hứa Giai Ninh thấy hắn có vẻ ngại ngùng thì mỉm cười lấy ra hai chiếc bánh bao đưa cho An Phong Vũ: “Vẫn còn nóng, anh mau ăn đi.”
Nói xong, cô quay sang hỏi Vu Lâm xem đã chuẩn bị tốt mọi thứ chưa, có còn vấn đề gì không.
An Phong Vũ đứng ngẩn người nhìn cô gái xinh đẹp, hoạt bát đứng trước mặt hắn tự nhiên nói cười tán gẫu với Vu Lâm, đến mức quên mất cả nói lời cảm ơn.
Dường như nhận ra tầm mắt hắn vẫn luôn dừng lại trên mặt mình, Hứa Giai Ninh hơi khó hiểu quay sang nhìn An Phong Vũ nghi vấn: “Sao vậy? Trên mặt tôi có gì à?”
“Không…không có…Thực xin lỗi…a không phải… là cảm ơn…Cảm ơn bánh của cô.” A Phong Vũ bị bắt quả tang thất thần ngắm nhìn người ta, ngượng chín cả người, vội vàng lắp bắp giải thích.
Vu Lâm đứng một bên nhướn mày nhìn vẻ mặt luống cuống của hắn, trong lòng nín cười đến mức nội thương, ngoài mặt vẫn cố gắng nhịn xuống.
Chậc chậc… thiếu nam ngây thơ nha…Thế này làm sao làm đấu được với con sói xám đuôi to trong kia.
Y lấy tay ấn ấn khóe môi, cố gắng đè nén độ cong nơi khóe miệng, nghiêm trang nói: “An Đội. Cảm ơn lời mời của anh, nhưng quả thật chúng tôi có việc gấp, không tiện ở lại lâu. Đi trước một bước vậy.”
Hứa Giai Ninh không hiểu đầu đuôi câu chuyện, nghiêng đầu hỏi Vu Lâm, y cười cười thuật lại lời mời ban nãy của An Phong Vũ cho cô.
An Phong Vũ cũng đứng một bên nghe, bỗng cảm thấy nên thử thêm một lần nữa, biết đâu lại có cơ hội đi chung với cô ấy.
Nhìn nụ cười xinh đẹp động lòng người của cô gái trước mắt, dường như được tiếp thêm lòng dũng cảm, hắn cố gắng giữ cho biểu cảm trên mặt thật tự nhiên rồi nói với cô: “Cô Hứa, Tôi rất hi vọng có thể kết bạn đồng hành cùng nhóm các bạn, dù sao trên đường có rất nhiều nguy hiểm rình rập, chúng ta đi chung cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Hứa Giai Ninh chớp chớp mắt nhìn hắn, Cô hé miệng toan nói gì đó thì thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền tới.
Vu Lâm liếc lại, ánh mắt sáng lên, mím môi cười. Có kịch vui để xem rồi đây.
An Phong Vũ và Hứa Giai Ninh đồng thời quay đầu thấy Cố Tiêu và Vu Hiểu Lam đang bước tới cười chào bọn họ.
Cố Tiêu cũng gật đầu chào hắn rồi rất tự nhiên đi thẳng tới bên cạnh Hứa Giai Ninh thò tay nhấc cao cổ áo cô lên chỉnh lại gọn gàng. “Lạnh lắm, em kéo cao cổ áo lên.”
Hứa Giai Ninh theo thói quen đứng yên để mặc hắn giúp cô cài lại cổ áo, cô híp mắt cười đưa bánh bao cho hắn. “Ăn sáng.”
Cố Tiêu buông tay xuống nhưng không nhận bánh bao mà nắm lấy cổ tay của Hứa Giai Ninh, trực tiếp cúi đầu cắn một miếng, thong thả nhai nuốt rồi nói: “Cảm ơn em.”
Sau đó hắn rất tự nhiên quay sang nhìn hai chiếc bánh bao trên tay An Phong Vũ mỉm cười. “An đội cũng ăn đi. Bánh bao này ngon lắm đấy.”
An Phong Vũ hơi tái mặt, vẫn còn chưa hoàn hồn lại khi thấy hành động thân mật, mờ ám giữa hai người này, nghe thấy lời Cố Tiêu nói, hắn chợt tỉnh táo lại gật đầu cười gượng máy móc đưa bánh bao lên miệng cắn một miếng, đột nhiên cảm thấy đắng chát tràn ngập trong khoang miệng.
Bên này Hứa Giai Ninh không hề nhận ra điều gì khác lạ, còn đang càu nhàu: “Lười biếng. Sao anh khồn tự cầm ăn đi, còn trực tiếp cắn bánh trên tay tôi?”
Cố Tiêu híp mắt cười với cô. “Bình thường em vẫn đút đồ ăn cho anh còn gì.”
“Đấy là do anh bận lái xe. Bây giờ tay anh có làm gì đâu.” Hứa Giai Ninh trợn mắt lườm hắn.
Cố Tiêu ghé sát vào tai cô thì thầm: “Nhưng bánh do bạn gái anh đút, anh sẽ cảm thấy ngon miệng hơn.”
“Ai là bạn…” Hứa Giai Ninh xấu hổ đỏ bừng mặt, không kịp suy nghĩ bật thốt lên, lại chợt nhớ ra xung quanh có nhiều người vội vàng dừng lại, lúng túng nhìn xung quanh rồi trừng mắt hạ thấp giọng ghét bỏ hắn. “Ai là bạn gái của anh chứ. Không cho nói lung tung.”
Hai người mắt qua mày lại thì thầm với nhau, trừ Vu Lâm có tinh thần lực tương đối cao thì chẳng ai nghe rõ họ đang nói gì, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt chứa đầy ý cười dịu dàng, cưng chiều của Cố Tiêu và dáng vẻ đỏ mặt ngượng ngùng của Hứa Giai Ninh.
Vu Lâm quay đầu lại bắt gặp vẻ mặt thất lạc của An Phong Vũ, khẽ thở dài lắc đầu.
Con sói sám nham hiểm này. Thật biết cách đả kích tình địch.
“An Đội. Cảm ơn hảo ý của anh. Nhưng chúng tôi thực sự không thể nán lại thêm nữa. Chúng tôi đi trước. Chúc các anh lên đường may mắn, thuận lợi.” Vu Lâm giơ tay ra trước mặt hắn mỉm cười.
An Phong Vũ cũng hồi thần lại, cười gượng bắt tay y thấp giọng nói: “Vậy…Tôi cũng chúc các vị thuận buồm xuôi gió.” Nói xong hắn quay sang khẽ liếc nhìn Hứa Giai Ninh một lần cuối rồi xoay người rời đi, bóng lưng thấp thoáng lộ ra vẻ cô đơn.
Cố Tiêu hơi nhếch khóe miệng, khuôn mặt không rõ biểu tình nhìn An Phong Vũ đi khuất tầm mắt rồi thản nhiên quay đầu nắm tay Hứa Giai Ninh kéo người lên ghế sau.
Chiếc xe nổ máy, tiếp tục lên đường.
*******
Một tháng sau.
Bốn người đứng trước tấm biển chỉ đường. Bên trái là F thị, bên phải là hướng đi tới A thị.
Vu Lâm không chần chừ trực tiếp xoay vô lăng rẽ vào đường bên trái.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong một tháng qua, bọn họ cũng rất vất vả mới đi được đến đây, dọc đường đã gặp người sống, tang thi thậm chí còn gặp cả tang thi biến dị.
Một đường chém giết chật vật nhưng dị năng và thân thủ đều tăng lên đáng kể. Đặc biệt là Vu Lâm đã tấn giai lên dị năng hệ kim cấp 3 và mộc hệ của Vu Hiểu Lam lên cấp 2.
So với hai người bọn họ, Cố Tiêu cũng chậm chãi đề cao dị năng, nhưng hắn bị kẹt ở bình cảnh cấp 3. Chưa để đột phá để đánh vào cấp 4. Hứa Giai Ninh cũng bắt đầu có nhiều cơ hội trị thương, do bốn người từng phải trải qua chiến với tang thi biến dị, về cơ bản quang hệ dị năng của cô đã sắp lên cấp 3.
Hơn nữa Hứa Giai Ninh còn phát hiện ra chỗ tốt của Quang hệ, đó là khả năng thanh lọc. Việc này sảy ra rất trùng hợp, do một lần bọn họ hạ được con tang thi hệ kim cấp 2, Hứa Giai Ninh ngại bẩn liền thử giơ tay thanh lọc viên tinh hạch dưới đất. Chẳng ngờ viên tinh hạch không những sạch sẽ mà dị năng lưu động còn tinh thuần hơn trước.
Vu Lâm sau khi hấp thụ nó còn nói rằng cảm giác rất thoải mái, năng lượng của nó rất thuần khiết, hơn nữa đi vào cơ thể liền triệt để dung hòa với năng lượng vốn có trong cơ thể y.
Từ đó, trước khi để mọi người hấp thu tinh hạch, Hứa Giai Ninh đều sẽ thanh lọc trước một lần.
Còn một chuyện nữa, Hứa Giai Ninh từng đọc một cuốn tiểu thuyết, trong đó có một con tang thi vương mang dị năng quang hệ giống như cô. Nhưng nó có thể chiến đấu, hơn nữa còn rất mạnh.
Hứa Giai Ninh đã từng thử nghiệm, nhưng dị năng cô phát ra lại mang tính chất ôn hòa không hề có tính công kích. Cũng có thể do cô đang ở cấp thấp cho nên còn nhiều hạn chế. Vì vậy Hứa Giai Ninh rất mong chờ có thể tiến giai vào cấp 3 để thử lại lần nữa.
“Phía trước đang có người đánh nhau.” Vu Lâm nhíu mày, cắt đứt dòng suy nghĩ trong đầu Hứa Giai Ninh.
Bọn họ lái xe tới gần, quả nhiên phía trước đang có người sử dụng dị năng, mà đối tượng bọn họ công kích chính là đám tang thi, cụ thể là một con tang thi hệ biến dị lực lượng.
“Tang thi biến dị cấp 3?” Cố Tiêu ngưng mắt nhìn, phiền toái rồi đây, bọn họ cũng chưa từng trực tiếp đối địch với tang thi cấp 3 lần nào.
“Xuống không?” Vu Lâm hỏi.
“Đi.” Cố Tiêu nhíu mày trầm trọng đáp lời. Nếu không đánh cũng không thể vòng qua chúng mà tiếp tục lên đường được.
Bốn người xuống xe chạy tới nhìn tình huống trước mặt.
Nhóm người phía trước gồm 15 người, trong đó có hai người đã ngã xuống vì có thương tích, mấy người còn lại đều bị thương, hoặc đang tiếp tục chiến đấu.
Thấy bốn người chạy lại, biết bọn họ là người sống, những người này không khỏi thầm thở phào sau đó một người lập tức nói: “Các vị. Con tang thi phía trước rất nguy hiểm, mọi người nên quay lại chọn con đường khác thì hơn.”
Bốn người gật đầu cảm ơn anh ta nhưng không hề rời đi, mà lúc này ở phía trước, con tang thi cũng bắt đầu lao tới.
Quả nhiên không hổ là Tang thi cấp ba, sức mạnh của nó thật sự rất đáng sợ, hơn nữa con tang thi này còn thuộc loại biến dị lực lượng, cả người cứng rắn như sắt, súng nổ không chết, đao kiếm không cắt được, rất khó để gây ra sát thương vật lý lên người nó, khiến mọi người khi chiến đấu với nó có chút bó chân bó tay.
Bởi vậy, đến khi bốn người xuất hiện, nhóm quân đoàn này đã bắt đầu luống cuống, tiêu hao gần hết sức mạnh, thậm chí còn có người bị thương nhưng vẫn không thể làm gì được nó.
Khuôn mặt xám nghoét, nhăn nheo của con tang thi cấp ba trợn lên, nó dữ tợn nhe răng, móng tay dài ra, bắt đầu tung chảo muốn cào lên người đứng bên phải, người nọ phản ứng nhanh lập một bức tường đất chắn trước mặt, con tang thi cười gằn một tiếng, đấm xuyên qua tường đất, nhanh như chớp vươn móng vuốt muốn cào lên cánh tay anh ta.
Người đội trưởng đứng phía sau vội vàng lao tới kéo đồng đội của mình về sau, bản thân thế chỗ anh ta rồi tung ra một tia lôi điện màu tím giật trúng con tang thi khiến nó lập tức bị tê dại vội vàng lùi về.
Người đội trưởng thừa thắng xông lên, tia lôi điện màu tím lại xuất hiện trên tay anh ta, hắn giơ tay lên toan ném vào con tang thi cấp ba thì đúng lúc này, tia sét trong tay người đội trưởng lập tức tan rã.
Hắn ôm đầu nét mặt tái nhợt, đau đớn.
Con tang thi cấp 3 lập tức chớp thời cơ lao tới vung lên móng vuốt sắc nhọn.
“Trình Tranh, cẩn thận.”
“Lão đại.”
“Trình Ca!!!”
*
*
Tiêu ca: Hừ. Nam nhân ở đâu cũng dám cướp lão bà của ta. ?