Khoảng ba giờ sáng Cố Tiêu mở choàng mắt, thoát ra khỏi trạng thái tu luyện.
Hắn cầm thanh kiếm, mở khóa cửa vội vàng đi ra phía cửa phân xưởng xem xét.
Bên ngoài vang lên từng cơn chấn động, rung chuyển cả trời đất, tiếng vật nặng liên tiếp rơi xuống kèm theo tiếng mưa to, gió lốc, bụi quăng mịt trời.
Cố Tiêu mở cửa phân xưởng, mấy gã đàn ông nghe tiếng động cũng chạy ra theo.
Đập vào mắt họ là cảnh tượng từng tảng đá lớn nhỏ không đồng nhất đồng loạt rơi xuống từ trên tầng khí quyển u ám.
Cố Tiêu lạnh mắt nhìn một màn hết sức khủng bố này, không nói một lời quay đầu vội vã trở về phòng, cũng không quan tâm tới đám người đằng sau đang hoảng loạn, lo sợ.
Vừa vào trong phòng Cố Tiêu trước tiên đánh mắt nhìn về phía chiếc giường của Hứa Giai Ninh thì thấy cô đã tỉnh dậy, đang hoang mang, sợ hãi đứng đó, nét mặt tái nhợt, mái tóc còn chưa được buộc lại, tán loạn rơi trên vai.
Cố Tiêu nhanh chóng bước lại gần, khẽ lay người Hứa Giai Ninh, trấn an cô rồi nhanh chóng kể lại những gì hắn vừa thấy, cuối cùng đưa ra kết luận: “Có lẽ đây là trận mưa thiên thạch mà cô từng kể.”
Hứa Giai Ninh đã bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu nhìn mái tôn mỏng manh trên trần nhà hơi lo lắng về độ chắc chắn của nó. Cô có thể trốn trong không gian nhưng không biết có thể mang theo Cố Tiêu vào hay không, hơn nữa đây là con bài tẩy của cô. Hứa Giai Ninh không muốn để lộ nếu không phải vạn bất đắc dĩ.
Cuối cùng Hứa Giai Ninh quyết định án binh bất động quan sát, nếu tình thế không ổn, sẽ thử đưa Cố Tiêu vào trong không gian, còn nếu như không vào được, đành phó mặc cho trời đất.
Trận mưa thiên thạch kéo dài hơn ba giờ đồng hồ mới chấm dứt, trời cũng bắt đầu hửng sáng, hôm nay không có ánh mặt trời. Tiết trời âm u, ảm đạm hòa lẫn mùi khí lưu huỳnh khó ngửi.
Hứa Giai Ninh và Cố Tiêu không ra khỏi phòng, bọn họ khóa trái cửa, ngồi yên lặng trên ghế.
Rất may mắn căn phòng này coi như phong thủy không tồi, không hề bị tảng thiên thạch nào nện trúng. Sau khi những âm thanh rung chuyển biến mất, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, căng thẳng suốt mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng có thể buông xuống.
Thế nhưng không đợi Hứa Giai Ninh thả lỏng, cô quay sang nhìn bắt gặp khuôn mặt đỏ ửng của Cố Tiêu.
Hứa Giai Ninh sửng sốt, cô chạy lại gần vươn tay đặt lên trán hắn, cảm giác nóng bỏng làm Hứa Giai Ninh giật mình rụt tay lại. Cô nhăn mặt nhìn hắn lo lắng: “Anh phát sốt rồi.”
Cố Tiêu cũng cảm nhận được cơ thể mình đang bắt đầu nóng lên, hơi thở cũng trở nên nặng nề, cả người mất dần sức lực, vô cùng yếu ớt, tất cả triệu chứng chỉ diễn ra trong vòng mấy phút, hắn trầm mặc không lên tiếng giống như đang suy nghĩ phương án đối phó.
Hứa Giai Ninh đỡ hắn nằm lên giường, trong đầu loạn thành một đoàn. Sao lại thế này? Là sai sót ở đâu? Rõ ràng trong tiểu thuyết có viết trận mưa thiên thạch này Cố Tiêu không hề bị sốt.
Hứa Giai Ninh luống cuống quan sát hắn, Cố Tiêu lúc này đã bắt đầu mơ màng, hơi thở dồn dập. Cô hoảng loạn thử nâng tay chạm lên trán hắn, tia bạch quang từ ngón tay tỏa ra thâm nhập vào, đi một vòng trong cơ thể của Cố Tiêu bắt đầu thử chữa trị.
Một lúc sau Cố Tiêu hơi mở đôi mắt mờ mịt, miễn cưỡng lấy lại sự tỉnh táo, hắn giơ tay bắt lấy bàn tay nhỏ trên trán mình kéo xuống, cổ họng của Cố Tiêu đã sưng tấy, giọng nói trở nên khàn đặc. “Không có tác dụng đâu. Đừng lãng phí dị năng.”
Hứa Giai Ninh mím chặt môi, lau mồ hôi nhỏ giọt trên trán và chóp mũi, luống cuống nhìn hắn, vành mắt cũng đỏ lên.
Cố Tiêu gắng gượng chống đỡ cơn buồn ngủ đánh úp xuống, hắn thở hổn hển nhìn cô nghiêm túc dặn dò: “Tiểu Ninh. Lấy dây trói tôi lại.”
Hứa Giai Ninh ngơ ngác nhìn hắn như không hiểu hắn đang nói gì.
“Mau…Trói tôi lại. Nếu tôi không chống đỡ nổi mà biến thành tang thi, một kiếm giải thoát cho tôi.”
Hứa Giai Ninh đỏ mắt nhìn hắn, mấp máy môi, không nói nên lời.
“Tiểu Ninh. Làm đi.”
Hứa Giai Ninh nhìn bộ dáng kiên quyết của hắn không nhịn được rơi nước mắt, tuy mới tiếp xúc không lâu, nhưng Cố Tiêu là người duy nhất thân thuộc với cô ở thế giới này, Hứa Giai Ninh nhận ra mình vô cùng không muốn hắn sảy ra chuyện gì, hơn nữa nếu hắn sảy ra chuyện, cô cũng đừng mong sống nổi.
Cô lắc đầu nhìn hắn: “Không đâu. Anh sẽ không biến thành tang thi đâu, anh không thể bỏ lại tôi một mình. Tôi…Tôi…Tôi sẽ tìm cách, nhất định..”
Hứa Giai Ninh nấc lên, nói không thành câu, cô run rẩy nâng tay lên lần nữa cố gắng thử dùng dị năng lên người hắn.
Cố Tiêu thở dài, mí mắt bắt đầu sụp xuống, hơi thở càng lúc càng nóng bỏng, hắn mỉm cười kéo tay cô xuống: “Tôi không bỏ cô lại đâu, Tiểu Ninh. Đừng sợ. Trói tôi lại đi. Tôi sẽ cố gắng chống đỡ. Tôi hứa. Được không?”
Hứa Giai Ninh im lặng nhìn hắn rơi nước mắt, không hiểu sao lúc này cô cảm thấy Cố Tiêu rất dịu dàng. Cô hít hít chiếc mũi ửng đỏ, trở tay nắm chặt tay hắn, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào mắt hắn: “Anh hứa rồi đấy. Cố Tiêu không được phép nuốt lời. Tôi sẽ chờ anh tỉnh dậy.”
Cố Tiêu mỉm cười nhìn cô rồi khép đôi mắt lại mê man bất tỉnh.
Hứa Giai Ninh nghe lời hắn, lấy một sợi dây thừng trong không gian ra trói cổ tay Cố Tiêu rồi cột đầu còn lại vào chân giường. Xong xuôi cô kéo ghế ngồi xuống nhìn chằm chằm từng biểu cảm trên giương mặt hắn.
Dường như trong cơn mê man, Cố Tiêu cũng vô cùng khó chịu, hắn đổ rất nhiều mồ hôi, mày kiếm nhăn lại, cắn chặt khớp hàm, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, thái dương nổi đầy gân xanh.
Hứa Giai Ninh không thể giúp gì được cho hắn, chỉ biết im lặng ngồi bên cạnh trông chừng, thỉnh thoảng lấy khăn ướt lau mặt cho hắn, sau đó lại lấy tăm bông thấm nước linh thủy chấm lên đôi môi bắt đầu khô nứt của hắn.
Thời gian trôi qua quá lâu, thế nhưng dường như Hứa Giai Ninh không hề nhận thức được, cô chỉ ngồi bó gối nhìn chằm chằm gương mặt của Cố Tiêu, thỉnh thoảng sờ lên trán hắn xem đã đỡ nóng chưa, nhưng lần nào sờ cũng bị dọa vì nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể hắn.
Lại thêm một ngày trôi qua, nhiệt độ trên cơ thể Cố Tiêu đã giảm bớt, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại, Hứa Giai Ninh vẫn túc trực bên cạnh, thỉnh thoảng chấm nước linh thủy lên môi hắn, thấy độ nhăn trên đôi lông mày của hắn giãn bớt dần, cơ thể cũng bắt đầu thả lỏng, Hứa Giai Ninh âm thầm thở ra một hơi.
Hứa Giai Ninh đang định cầm khăn thấm bớt mồ hôi trên gương mặt Cố Tiêu thì nghe thấy tiếng la hét chói tai phát ra từ phòng bên cạnh, bàn tay cầm khăn đang giơ lên bất chợt khựng lại.