Không biết qua bao lâu Hứa Giai Ninh nghe thấy tiếng động phát ra từ bên cạnh, cô thu lại tinh thần lực, chậm chãi mở mắt.
Hứa Giai Ninh quay đầu sang liền đối diện với một đôi mắt đen bóng, sâu thẳm. Giờ phút này đôi mắt lạnh băng ấy đang nhìn chằm chằm cô.
Hứa Giai Ninh hơi ngẩn ra một chút, rồi thử lên tiếng hỏi:
“Anh thấy thế nào rồi?”
Cố Tiêu vẫn nhìn cô không chớp mắt, nghe câu hỏi của cô, hắn hơi cụp mắt, nghiêng đầu nhìn xuống cổ chân đã lành lặn không còn vết thương. Lập tức đôi mắt lạnh lẽo, u ám mở to kinh ngạc.
Dường như không thể tin nổi Cố Tiêu khẽ nhúc nhích cổ chân, muốn ngồi dậy.
Hứa Giai Ninh còn nhớ ra mấy cái xương sườn bị gãy của hắn, không kịp suy nghĩ vội vàng lao lại đỡ lấy hắn.
“Anh còn đang gãy mấy cái xương sườn đấy, đừng có lộn xộn.”
Cố Tiêu kinh ngạc nhìn cô gái xa lạ đang đỡ lấy cơ thể mình, quên cả phản ứng đẩy cô ra.
Hắn cau chặt mày, cắn răng ra lệnh, giọng nói khản đặc như nuốt phải một nắm cát trong cổ họng.
“Đỡ tôi ngồi lên.”
Hứa Giai Ninh cũng không để ý lời nói mang ý tứ mệnh lệnh của hắn, cô ngoan ngoãn đỡ người dậy, để hắn dựa vào tường rồi buông ra.
Cố Tiêu ngẩng đầu nhìn Hứa Giai Ninh. Đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp, khoảng chừng hai mươi tuổi, mái tóc dài, xoăn nhẹ, màu nâu đậm được buộc kiểu đuôi ngựa gọn gàng, nước da trắng nõn, sạch sẽ, cô ấy sở hữu một đôi mắt màu nâu nhạt to tròn, cái mũi cao khéo léo và đôi môi đỏ mọng.
Cô mặc một bộ trang phục thể thao màu đen bó sát người, đi giày thể thao đế mềm. Cả người toát ra vẻ hoạt bát, nhanh nhẹn…nhưng quá mức sạch sẽ, bình thản. Thật sự không hề giống những người vừa trải qua khủng hoảng do mạt thế vừa bùng nổ.
Cô gái này rất kỳ lạ.
“Chân của tôi…là do cô chữa trị sao?” Cố Tiêu thử nhúc nhích chân, không hề cảm giác được đau đớn như lúc trước nữa. Điều này quả thực quá mức kì lạ.
“Đúng vậy, là do tôi chữa trị.” Hứa Giai Ninh ngồi khoanh chân trên nệm thản nhiên thừa nhận.
“Vết thương của tôi rất nặng, cô làm thế nào…” Đây là điều khiến Cố Tiêu vô cùng tò mò muốn được lý giải. Miệng vết thương trên chân hắn nặng như thế nào bản thân hắn vô cùng hiểu rõ, cô ấy làm cách nào có thể khiến nó giống như chưa từng bị thương như vậy được.
“Tôi sử dụng dị năng.” Hứa Giai Ninh vô cùng hào phóng trả lời, không hề có ý định giấu diếm.
“Dị năng?”
Cố Tiêu kinh ngạc lẩm bẩm danh từ xa lạ lần đầu nghe thấy này.
Thấy vẻ mờ mịt trong mắt hắn, Hứa Giai Ninh mới nhớ ra lúc này mạt thế mới bùng nổ được một tuần, theo tuyến thời gian trong tiểu thuyết khoảng hai, ba hôm nữa mới có một trận mưa thiên thạch sẽ rơi xuống trái đất, khiến cho khí hậu bắt đầu biến đổi.
Hàng loạt những người sống sót bắt đầu ngã xuống, họ đều bị sốt cao, sau đó nếu may mắn khỏi bệnh sẽ kích phát dị năng, còn xui xẻo ra thì sẽ biến thành tang thi, tất nhiên cũng có rất nhiều người không lên cơn sốt, họ sẽ không kích phát dị năng cũng chẳng biến thành tang thi.
Hứa Giai Ninh bắt đầu ảo não.
Thôi chết rồi, bây giờ biết giải thích thế nào đây.
Cô nhức đầu suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn cắn răng nói:
“Sau khi mạt thế sảy ra, không khí bị nhiễm năng lượng từ trường của trận mưa thiên thạch không rõ nguồn gốc, con người hít phải nguồn không khí này sẽ bị biến đổi, họ sẽ bị sốt cao, may mắn khỏi sẽ kích phát dị năng.”
Dừng lại một chút, Hứa Giai Ninh nói tiếp “Dị năng chính là một khối năng lượng trong cơ thể, có rất nhiều loại dị năng, chia ra làm năm loại nguyên tố tự nhiên đó là: Kim – Mộc – Thủy – Hỏa - Thổ. Dị năng nào thì điều khiển nguyên tố ấy. Ví dụ nếu anh kích phát ra dị năng hệ thủy, anh có thể điều khiển được nước. Ngoài ra từ nhóm nguyên tố tự nhiên này sẽ có những dị năng thuộc nhóm nguyên tố tự nhiên biến dị như: Phong – Lôi – Băng - Ám - Quang….”
Cố Tiêu nghe Hứa Giai Ninh giải thích âm thầm kinh ngạc, những kiến thức này quá xa lạ với hắn, thật sự rất khó tin, giống như trong truyện huyền huyễn vậy. Hắn cố gắng tiêu hóa những thuật ngữ mới rồi gật đầu:
“Tôi hiểu rồi, vậy ngoài nhóm nguyên tố tự nhiên này ra còn nhóm dị năng nào?”
“Ngoài nhóm nguyên tố tự nhiên còn có nhóm dị năng thể chất như: Cường hóa các bộ phận trên cơ thể, biến dị tốc độ, hóa hình, không gian giả...”
“Không gian giả?” Cố Tiêu nhíu mày khó hiểu nhìn cô.
“Chính là những người sở hữu dị năng mở ra không gian hình thể. Thể tích không gian bao nhiêu lớn thì tùy thuộc vào cấp bậc của mỗi dị năng giả. Không gian có tác dụng trữ vật, anh có thể sử dụng nó như một cái nhà kho.”
Cố Tiêu âm thầm kinh ngạc. “Nếu vậy Dị năng giả hệ không gian hẳn rất quý hiếm trong mạt thế đúng không?”
Hứa Giai Ninh dùng ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy nhìn hắn gật đầu. “Đúng vậy, có không gian chứa vật tư, quả thực là rất hiếm có.”
Đã lâu không được ăn uống, lại nói chuyện trong thời gian dài cổ họng Cố Tiêu bắt đầu khô khốc phát đau, hắn day day lên cổ họng ho mấy tiếng.
Hứa Giai Ninh lúc này mới phát hiện ra tình trạng của hắn, không khỏi xấu hổ, cô lật tay một cái một chai nước lập tức xuất hiện trên tay. Hứa Giai Ninh tốt tính vặn nắp sẵn rồi mới đưa tới trước mặt Cố Tiêu.
Cố Tiêu dùng ánh mắt như thấy quỷ nhìn cô. “Đây…là dị năng không gian sao?”
“À…” Hứa Giai Ninh gãi đầu, Không gian của cô không thuộc về dị năng nhưng nó buộc chặt với cơ thể cô. Hứa Giai Ninh không biết phải giải thích thế nào với hắn liền ậm ờ đáp: “Cũng gần như vậy. Nhưng không gian của tôi vẫn có chút không giống.”
Cố Tiêu cảm giác được Hứa Giai Ninh muốn lảng tránh đề tài này, hắn thuận theo, gật đầu không hỏi thêm, nhận lấy chai nước cô đưa, cảm ơn một tiếng rồi ngửa đầu uống. Cổ họng khô khốc, đau rát đã lâu lập tức giống như được xoa dịu, cả cơ thể mệt mỏi, đau đớn khắp nơi cũng được giảm bớt.
Cố Tiêu âm thầm nhíu mày, nước này… không bình thường, nó có có vị ngọt thanh, tươi mát uống vào lại ngay lập tức có thể giảm bớt đau đớn trên người hắn
Xem ra cô gái này có rất nhiều bí mật.