Cố Tiêu rất hiếm khi mơ.
Nhưng hôm nay hắn lại mơ thấy một giấc mộng rất dài.
Hắn mơ về khi còn nhỏ, lần đầu tiên cha hắn dẫn đứa con riêng đó đến trước mặt hắn giới thiệu, nói với hắn phải chung sống hòa thuận với em trai.
Sau đó, Cố Tiêu lại mơ thấy những cảnh vụn vặt khi còn nhỏ, thi thoảng đi học về hắn sẽ nhìn thấy một đứa bé lén lút quan sát mình, hoặc thấy cha mình vỗ vỗ đầu em trai mỉm cười từ ái. Còn hắn thì mặt không biểu tình đứng từ xa nhìn chằm chằm.
Tiếp đến là cảnh tượng trong đám tang cha mẹ, gã thanh niên ngồi vật vã khóc tức tưởi dưới đất giống như chim con lạc mẹ, còn hắn chỉ lạnh lùng, lặng im đứng bên cạnh linh cữu, làm hết bổn phận chào hỏi từng người tới viếng thăm.
Cho tới cảnh tượng hắn liều mình che chắn cho Cố Thành và Tô Niệm khiến tấm kính rơi xuống đập mạnh vào lưng, còn suýt nữa làm hắn phế đi chân phải mình.
Đoạn phim giống như tua nhanh trôi tới phân cảnh Cố Thành cười nhạo ném điện thoại lên kệ hàng bỏ đi, cảnh hắn bất lực như phế nhân nằm dưới đất chờ chết, tới cảnh Cố Thành giơ súng nhắm vào đầu người phụ nữ hắn yêu, cảnh gã bóp cò nổ súng bắn hắn… Từng cảnh tượng chồng chéo lên nhau, xuất hiện trong giấc mộng mơ hồ khiến Cố Tiêu vô cùng ngột ngạt nhưng lại không thể thoát ra được. Cho tới khi cảnh tượng cuối cùng xuất hiện…
Cố Thành bị vùi trong đám tang thi, điên cuồng la hét trong tuyệt vọng, trong phẫn hận, Cố Tiêu mới ngừng thở dốc.
Mộng cảnh dần dần biến mất, chỉ còn lại một mình Cố Tiêu đứng trong bóng đêm vô tận không có điểm sáng, giống như hoàn toàn đánh mất phương hướng. Hắn không biết đây là đâu, giờ là ngày tháng năm nào. Cho tới khi một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai hắn.
Cố Tiêu ngẩng đầu lên, Bắt gặp một đôi mắt to tròn nâu sẫm cong cong cười với mình. Cô gái nhỏ có mái tóc dài, nước da trắng nõn, khuôn mặt rạng rỡ ý cười vô cùng xinh đẹp.
Cô ấy nói: “Cố Tiêu. Em sẽ mãi mãi ở bên anh. Em sẽ không rời xa anh. Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.”
Cố Tiêu nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại đó, vội vàng kéo người ôm chặt vào lòng giống như vật quý giá nhất đánh mất rồi lại tìm về được.
Rốt cuộc thù hận xâm chiếm trong lòng hắn, cơn ác mộng vẫn luôn truy đuổi hắn, quấy nhiễu hắn cuối cùng cũng có thể hoàn toàn buông xuống.
Trong cơn mộng mị, Cố Tiêu dần thả lỏng cơ thể căng cứng, đôi mày cau chặt giãn ra. Trên khuôn mặt vẫn luôn căng thẳng xuất hiện nụ cười an tường.1
Cố Tiêu ngủ không lâu, khi hắn mở choàng mắt tỉnh dậy thì trời mới vừa sáng, không thể không nói sự tự chủ và khả năng kiểm soát tinh thần cùng thể lực của Cố Thủ lĩnh thực sự quá mức biến thái.
Cho dù có ngất đi hắn cũng không cho phép mình được mất đi tri giác trong thời gian quá dài. Có lẽ vì sâu trong tâm tưởng hắn vẫn luôn thôi thúc mình phải tỉnh táo lại, phải nhanh chóng vực dậy cho nên mới có thể nhanh chóng tỉnh lại như thế.
Cố Tiêu mở choàng mắt nhìn xung quanh, đây là căn phòng bên trong căn biệt thự rất quen thuộc, nghe thấy tiếng động, hắn nghiêng đầu nhìn sang, đối mặt với ánh mắt mệt mỏi của Vu Lâm.
Cả đêm không ngủ, hơn nữa gần đây y đều mê mải với thí nghiệm, lại thêm căng thẳng suốt ngày hôm qua khiến Vu Lâm cơ hồ kiệt sức. Thấy Cố Tiêu tỉnh, y muốn đứng dậy tới xem lại có chút choáng váng lảo đảo ngồi xuống.
Không đợi y định thần lại, Cố Tiêu đã nhanh chóng ngồi dậy. Hắn chăm chú nhìn sang Hứa Giai Ninh vẫn ngủ say bên cạnh và Tiểu Hắc đang vùi đầu bên cạnh cô. Cố Tiêu nâng tay khẽ vuốt ve khuôn mặt cô gái nhỏ, lại vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Hắc rồi đi xuống, ra hiệu cho Vu Lâm ra ngoài.
Cố Tiêu vào nhà vệ sinh rửa mặt, quần áo trên người hắn hẳn đã được thay đổi từ tối qua trông có vẻ khô ráo, sạch sẽ. Hắn khẽ khàng khép cửa rồi đi tới thư phòng gặp Vu Lâm đang chờ bên trong.
Nhìn nét mặt tràn đầy mệt mỏi của y, Cố Tiêu bật cười hỏi: “Sao mà dằn vặt mình thành thế kia? Nhìn anh, em còn tưởng tụi này thiếu mất chân tay hay bộ phận nào rồi.”
Vu Lâm hiếm khi không đáp trả lời cười nhạo bông đùa của hắn, Y trầm mặc cúi đầu một lúc rồi khàn giọng lên tiếng: “Thực xin lỗi.”
Cố Tiêu hơi ngạc nhiên nhìn y, nhưng ngẫm nghĩ một lúc liền hiểu lý do của lời xin lỗi này. Hắn lắc đầu, thản nhiên nói: “Đừng vơ hết trách nhiệm về mình. Anh có nhiệm vụ của anh hơn nữa còn là nhiệm vụ rất quan trọng. Chỉ trách em quá chủ quan, coi thường Cố Thành. Đánh giá thấp năng lực của gã.”
“Cũng không thể trách cậu được. Ai mà ngờ được gã thế mà có thể tìm được một dị năng giả bách diện hiếm thấy như vậy chứ?”
Cố Tiêu từ lúc trở về vẫn luôn ngủ say nên chuyện trong căn cứ hoàn toàn chưa nắm được. Nghe Vu Lâm nói, hắn ngạc nhiên hỏi lại: “Dị năng bách diện?”
Vu Lâm gật đầu, kể lại chuyện Tạ Tinh Lan đã điều tra được và cả về lời khai của hai anh em cậu bé có dị năng đặc biệt nọ.
Cố Tiêu nghe xong cũng không khỏi giật mình, nhưng nếu là vậy thì rõ ràng đã có thể giải thích được việc vì sao lại có hai Tô Thế Dự xuất hiện trong sự việc lần này.
“Chuyện hôm qua có Trương Liên Y giúp đỡ, những cảnh vệ tham gia vào việc bắt cóc Tiểu Ninh đều là người của cô ta. Hẳn là Cố Thành đã lợi dụng cô ả.” Vu Lâm nhíu mày suy đoán. “Nghe Tạ Tinh Lan nói sau khi thấy thảm trạng thi thể của con gái, Trương Thủ tướng không chịu nổi cú shock lập tức ngất xỉu, đến giờ còn chưa thể tỉnh lại.”
“Cô ta nên cảm thấy may mắn vì nhận được cái chết khá nhẹ nhàng trong tay Cố Thành. Nếu cô ta còn sống. Em nhất định khiến cô ta phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này.” Cố Tiêu nhếch mép, âm u cất lời.
Hai người nói thêm vài lời, sau đó Cố Tiêu giục Vu Lâm đi ngủ. Do tồn tại bóng ma trong lòng, Cố Tiêu dù bận việc cũng không dám để Hứa Giai Ninh ở lại một mình, dù sao chuyện không gian của bọn họ có thể đi vào đã lộ ra, cũng không cần thiết phải giấu giếm nữa.
Hắn đi vào phòng ôm Hứa Giai Ninh và Tiểu Hắc tiến vào không gian, đặt cô trên giường trong căn trúc xá sau đó mới trở ra ngoài, gặp mọi người phân phó công việc.
Căn cứ Thủ đô quả thực không phải nơi hợp phong thủy với hắn, vẫn nên sớm quay trở lại thành phố A thì hơn. Nhưng trước mắt vẫn cần phải chờ Trương Khánh Dư tỉnh lại đã.
Tính toán xong, Cố Tiêu đi tới nơi ở của Tạ Tinh Lan và Tô Thế Dự.
Cảnh vệ sau khi chào hỏi thì vội vàng dẫn hắn vào trong. Tạ Tinh Lan và Tô Thế Dự thấy Cố Tiêu đến lập tức đứng dậy đón tiếp.
“Cố Thủ lĩnh đã tỉnh rồi sao? Anh cảm thấy thế nào? Đã khỏe hẳn chưa?” Tạ Tinh Lan bắt tay với Cố Tiêu thân thiết hỏi thăm.
“Cố mỗ đã hồi phục tốt rồi. Ngày hôm nay muốn đến gặp để cảm ơn hai vị. Hôm qua may nhờ có sự giúp đỡ của Tạ Bộ trưởng và Tô Đại tướng.”
“Cố Thủ lĩnh khách khí rồi. Nói ra thì chúng tôi mới cần phải tới cửa tạ lỗi. Thật không ngờ Trương Liên Y lại dám cấu kết với người ngoài làm ra chuyện đáng sợ như vậy.” Tạ Tinh Lan thấp giọng thở dài, hơi cúi đầu muốn xin lỗi hắn.
Cố Tiêu nghiêng người tránh đi, thản nhiên đáp lời: “Là do Cố Thành quá mức thâm hiểm mà thôi. Chỉ không ngờ sẽ sảy ra biến số. Về cậu bé có dị năng đặc biệt kia, các vị định xử lý thế nào?”
“Nói ra thì việc này chúng tôi cũng đang bàn bạc.” Tô Thế Dự ở bên cạnh rót nước cho Cố Tiêu rồi cất lời “Về lý thì cậu ta là tòng phạm, hơn nữa vụ bắt cóc thành công hơn nửa công lao là do cậu ta. Không thể dễ dàng bỏ qua được. Nhưng về tình, cậu ta lại bị Cố Thành ép buộc.”
“Tôi có ý kiến này.” Tạ Tinh Lan trầm ngâm một lúc rồi nói. “Có thể để Tô Đại tướng sử dụng niệm lực, khiến cậu ta không thể dùng dị năng được nữa. Sau đó giam giữ vô thời hạn. Cố Thủ lĩnh xem có được không? Dù sao dị năng này nếu để cho người khác lợi dụng sẽ rất nguy hiểm.”
Dị năng giả hệ tinh thần có thể dùng tinh thần lực tấn công người khác, thậm chí khiến cho đối phương rơi vào trạng thái điên loạn, mơ hồ, hoặc có thể sửa chữa kí ức tùy thích. Nhưng tiền đề là tinh thần lực của người đó phải cực cao. Dị năng hệ tinh thần của Tô Thế Dự hiện tại có thể làm được điều này.
Cố Tiêu cũng không tiện nói gì. Nhưng hắn muốn được chứng kiến hành hình.
Tạ Tinh Lan và Tô Thế Dự đồng ý, ba người lập tức đi đến nhà giam, cậu bé kia ngồi co ro trong góc. Sau khi bị thẩm tra, cậu ta đã biết được vì được mình tiếp tay mà Cố Thành đã làm ra những chuyện gì, biết bản thân sai nhưng lại không thể phản kháng. Cậu bé cuối cùng chỉ xin một đặc ân là hi vọng lãnh đạo căn cứ có thể thương tình em gái cậu ta vô tội bị liên lụy mà cho cô bé tiếp tục ở lại căn cứ.
Tô Thế Dự gật đầu đồng ý sau đó bắt đầu dùng dị năng với cậu bé, cậu ta ngồi yên lặng trên ghế cam nguyện chịu đựng, lúc sau cậu bé bỗng cắn chặt răng, gân xanh trên trán nổi lên, cả người run rẩy giống như rơi vào một mộng cảnh nào đó.
Mãi cho đến 10 phút sau, Tô Thế Dự mới thu tinh thần lực về, cậu bé hơi mở mắt, trong đôi mắt vốn thất thần bỗng trở nên mờ mịt giống như không biết mình là ai, mọi kí ức đều bị xóa sạch sẽ.
Cố Tiêu âm thầm dùng tinh thần lực kiểm tra. Tô Thế Dự quả thực không hề nương tay. Cậu bé này xem ra cả đời không thể hồi phục lại, chỉ có thể ở trong trạng thái này.
Hắn gật đầu với hai người. Cả ba bước ra khỏi phòng giam, cảnh vệ khóa cửa lại rồi tiễn ba người ra ngoài.
Cố Tiêu đi theo hai người tới thăm hỏi Trương Khánh Dư, hắn hơi ngạc nhiên nhìn lão thủ tướng vốn mày râu quắc thước, mạnh mẽ, nghiêm chính chỉ sau một đêm lại giống như một lão nhân trăm tuổi, già yếu, mất sạch tinh thần, ngủ mê mệt trên giường. Với tình trạng này của ông chỉ e cho dù có tỉnh dậy, cũng không thể vực dậy được nữa.
Tạ Tinh Lan và Tô Thế Dự tiễn Cố Tiêu ra cửa. Xung quanh chỉ còn lại ba người. Cố Tiêu nhìn Tạ Tinh Lan rất có thâm ý mà nói: “Thật không ngờ sự việc này xảy ra lại gây đả kích lớn như vậy tới Trương Thủ tướng. Cố mỗ cho rằng Tạ Bộ trưởng cũng nên cẩn thận tính toán một phen.”
Tạ Tinh Lan nghe xong mỉm cười gật đầu, bình tĩnh nói: “Cảm ơn Cố Thủ lĩnh đã nhắc nhở.”
“Tôi rất thích phương thức làm việc của anh. Hi vọng về sau hai căn cứ có thể giống như anh em một nhà. Hòa hảo, tương trợ lẫn nhau.” Cố Tiêu mỉm cười, ý ở ngoài lời nói.
“Cố Thủ lĩnh đánh giá cao rồi. Tôi cũng hi vọng hai căn cứ sẽ luôn giữ mối quan hệ tốt đẹp. Cảm ơn anh.”
Cố Tiêu gật đầu rồi ra về.
Tô Thế Dự nhìn theo bóng dáng hắn khuất xa, nhíu mày thấp giọng hỏi: “Anh quyết định rồi…?”
“Dù sao cũng phải có một người đứng lên thu dọn tàn cuộc đúng không? Đám người kia vốn dĩ vẫn luôn không chịu yên phận. Lần này Trương bá bá gặp phải đả kích lớn như vậy, không ít người trong số đó bắt đầu rục rịch tìm cách thăm dò, muốn chiếc ghế lãnh đạo trong tay ông ấy. Để cho bọn họ lên còn không bằng chúng ta tự mình tới.” Tạ Tinh Lan thu hồi tầm mắt từ phía xa, thản nhiên nói.
“Anh nói đúng.” Tô Thế Dự nhếch mép cười. Y cũng chán ngán đám ăn bám còn thích lên mặt kia lắm rồi.
Hai người sóng vai trở về. Trong thời gian ngắn có quá nhiều chuyển sảy ra khiến ai nấy đều mệt mỏi. Thực hi vọng mọi chuyện sắp tới sẽ diễn ra tốt đẹp.